Khai Thiên Cảnh cũng đủ để
trấn áp non sông vạn dặm của Hàn Thương Quốc, mà Khai Thiên Cảnh mới 20
tuổi thì có nghĩa như thế nào? Một quyền đánh nổ tung một Khai Thiên
Cảnh khác, điều này càng có nghĩa như thế nào?
Tư chất vô địch!
Mọi người thấy Chu Hằng, dường như không phải nhìn một Khai Thiên Cảnh,
mà là một cường giả Hóa Thần Cảnh tương lai, vị chí tôn tuyệt thế đó có
hy vọng thành tiên!
Mỗi người đều có lòng ghen tỵ, nhưng khi người kia cường đại đến mức
vượt quá tưởng tượng, thì lúc đó sẽ không còn nảy sinh lòng ghen tị, mà
chỉ tràn ngập kính sợ. Không thể nghi ngờ, hiện tại Chu Hằng đã có tư
cách như vậy!
Hắn vẫn như cũ mặc một thân áo xanh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khi mọi
người nhìn vào hắn thì không nhịn được cảm thấy trong bản thân hắn ẩn
chứa một khí thế uy nghiêm, làm cho bọn họ chỉ muốn quỳ bái.
- Nam Cung lão thất phu, ngươi ba lần bảy lượt muốn giết ta, có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay?
Chu Hằng lạnh lùng nói. Trước kia bị Nam Cung Trường Không, Lưu Thanh Huyền ỷ lớn hiếp nhỏ, hắn nhịn đã bao lâu rồi?
Hiện tại là lúc nên đòi lại món nợ cũ!
“Sao có khả năng! Sao có khả năng!” Nam Cung Trường Không ánh mắt dại ra, tràn đầy khó tin.
Khai Thiên Cảnh! Không ngờ Chu Hằng phá vỡ đi vào Khai Thiên Cảnh!
Khó tin! Không thể chấp nhận! Tranh đoạt quặng mỏ linh thạch mới qua bao nhiêu ngày, Chu Hằng liền nhảy vọt lên Khai Thiên Cảnh, có thể cùng
ngồi cùng ăn với bọn họ, cái này còn có thiên lý sao?
Cùng so sánh, bọn họ gian khổ tu luyện mấy trăm năm mới đi đến một bước này, đây là chuyện không công bình cỡ nào!
Không phục! Không cam lòng! Không thể chấp nhận!
- Kẻ làm nhục người nhất định sẽ bị làm nhục lại!
Chu Hằng tung ra một chưởng, “bốp” trên mặt Nam Cung Trường Không liền
trúng một chưởng, 7, 8 cái răng cùng máu loãng phun ra, in năm dấu ngón
tay đỏ tươi.
- Lão thất phu! Lúc trước ngươi ỷ mình là Khai Thiên Cảnh, tùy ý làm gì
thì làm, nhưng món nợ này trả còn thật mau mà! Hiện tại chính là thời
điểm ngươi tự ăn ác quả của mình!
“Bốp!”
Chu Hằng lại tung ra một chưởng, trên gò má nửa bên mặt kia của Nam Cung Trường Không cũng hiện lên dấu bàn tay. Tóc hắn bay rối tung, đâu còn
có chút gì dáng vẻ của cường giả Khai Thiên Cảnh.
Mọi người đều có loại cảm khái không nói ra lời: đây chính là Khai Thiên Cảnh đấy, là tồn tại bọn họ chỉ có thể nhìn lên, nhưng hiện giờ thì
sao? Giống như một con chó chết, đâu còn mảy may tôn nghiêm!
Tiêu Họa Thủy thì kiêu ngạo nhìn Chu Hằng: đây chính là nam nhân của nàng!
Trước kia Nam Cung Trường Không bá đạo uy phong biết bao, chính là tồn
tại cùng ngồi cùng ăn với lão tổ gia tộc Tiêu Vũ Ngân, thậm chí còn cao
hơn. Thế mà hiện giờ lại bị nam nhân của nàng chỉ dùng một bàn tay liền
có thể trấn áp!
Nàng biết, nữ nhân toàn trường đang dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn chằm chằm
vào mình! Trước kia, những nữ nhân này là ghen tị vẻ đẹp phong tình
quyến rũ của nàng, hiện tại thì ghen tị nàng là nữ nhân của người mạnh
nhất này!
Thế giới này là sùng bái vũ lực! Cường giả cao cao tại thượng, giống như nam châm hút sắt, làm cho nam nhân nguyện trung thành, làm cho nữ nhân
ái mộ, mà bây giờ nàng lại độc chiếm vinh quang đó!
- Lưu Thanh Huyền! Ngươi muốn trốn sao?
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chụp cổ nắm
lên Lưu Thanh Huyền đang lặng lẽ lui về phía sau. Sau đó ném ra, rồi
chụp nắm lấy mắt cá chân của hắn quật mạnh xuống mặt đất.
“Ầm!”
Giống như thiết chùy nện trên mặt đất, trên những viên gạch lót nền cung điện tốt nhất, lập tức hiện ra một cái hố thật lớn, mặt đá nứt nẻ giống như mạng nhện. Mà trên trán Lưu Thanh Huyền cũng hiện ra một đống máu
tươi.
Thể chất của võ giả Khai Thiên Cảnh đúng thật mạnh mẽ, nhưng cung điện
này hiện tại là đang khởi động trận pháp, lực phòng ngự đạt tới cấp Khai Thiên Cảnh! Đầu của Lưu Thanh Huyền va chạm với sàn nhà, gần như chính
là cụng với pháp khí Khai Thiên Cảnh, đầu hắn không có đụng nát đã là
không tệ rồi!
Đó cũng là vì trận pháp gia cố thực chất không thể so sánh với pháp khí, nếu không xương cốt hắn đã sớm gãy lìa!
- Xương cốt còn rất cứng rắn nha!
Chu Hằng lạnh lùng nói, lại vung lên thân thể Lưu Thanh Huyền đập xuống một chỗ mặt đất khác.
“Ầm!”
Đá vụn bắn tung tóe, trên đầu Lưu Thanh Huyền máu chảy ròng, bộ mặt vô cùng dữ tợn.
Quá hung tàn mà!
Mọi người nhìn thấy đều trong lòng nhộn nhạo! Bọn họ chưa từng thấy qua
cảnh cường giả Khai Thiên Cảnh bị thu thập thê thảm như vậy? Đây là
chiến đấu cùng cảnh giới sao?
“Bốp bốp bốp!”
Vang lên tiếng vỗ tay, Ứng Minh Nguyên hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn về phía hắn, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Hằng, nói:
- Tiểu tử! Ngươi quả thật bất phàm, tuy nhiên cũng chỉ là mới vừa vào
Khai Thiên Cảnh mà thôi, ở trước mặt bổn tọa ngươi vẫn như cũ chỉ là một con rệp!
Hắn vốn khinh thường đám người Nam Cung Trường Không. Mặc dù mọi người
cùng ở một đại cảnh giới, nhưng nên biết rằng thời điểm mỗi người đột
phá đại cảnh giới, không gian đan điền mở rộng lớn nhỏ cũng hoàn toàn
không giống nhau: cùng một cảnh giới, chiến lực lại có thể cách biệt một trời một vực: giống như Chu Hằng.
Nam Cung Trường Không cũng là Khai Thiên nhất trọng thiên, hơn nữa chỉ
là một lão tổ tông môn của một Vương triều nho nhỏ, có thể có võ kỹ cấp
bậc cao đến đâu chứ?
Ứng Minh Nguyên tin tưởng cùng cấp, mình có thể một quyền đánh nổ tung Nam Cung Trường Không, hơn nữa càng thêm nhẹ nhàng!
Hắn không sợ Chu Hằng, kiêng kỵ chỉ là tiềm lực đáng sợ của Chu Hằng
kia, làm hắn thấy được bóng dáng của Ứng Thừa Ân thiên tài gia tộc.
“Tiểu tử này, nhất thiết phải chết!”
Chu Hằng nhìn tên tự mình cảm giác quá tốt này, không khỏi lắc lắc đầu, nói:
- Ứng Băng Phong tự tìm đường chết, ta cũng không muốn có nhiều địch
nhân. Nếu việc này cứ như vậy chấm dứt thì ân oán coi như xong!
Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, mọi người đều nhận định rằng Ứng Băng Phong là do hắn giết chết. Hiện tại hắn đã là Khai Thiên Cảnh, không
cần giấu giấu giếm giếm giống như trước kia.
- Ha ha... Bây giờ muốn cầu xin tha thứ ư? Đã chậm rồi!
Ứng Minh Nguyên cười lạnh đầy khinh bỉ. Hắn chỉ nghĩ là Chu Hằng đang
cúi đầu trước Ứng gia, nhưng người nào trêu chọc tới Ứng gia có thể tiếp tục sống vui vẻ sao?
Chu Hằng quét mắt nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy người này thật đúng là
không biết sống chết, vậy cần gì phải dài dòng nữa, cứ chiến tiếp một
trận là được!
Hắn quyết đoán làm như không thấy Ứng Minh Nguyên, tiếp tục vung Lưu
Thanh Huyền lên đập mạnh xuống nền. Trước đây hắn bị hai lão thất phu
này bức bách đủ loại, quả thực trong lòng đã tích lũy quá nhiều uất ức,
không hung hăng xả giận một phen, thật sự không thể nào tiêu giải được.
- Tiểu bối chết tiệt! Bổn tọa đang nói với ngươi đấy!
Ứng Minh Nguyên phẫn nộ quát. Tiểu tử này dám trắng trợn làm như không thấy mình, thật quá đáng mà!
- Người không tìm chết sẽ không chết!
Chu Hằng lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã muốn tìm chết, thì lên đi, ta không ngại giết nhiều thêm một người!
- Đáng giận!
Cuối cùng Ứng Minh Nguyên hoàn toàn bùng nổ. Hắn nổi giận gầm lên một
tiếng, hai tay quyền giơ cao, “choang choang choang”, mỗi tay quyền hắn
đều mọc ra một cây gai xương màu bạc, tản ra hào quang lạnh lẽo.
Đây là huyết mạch lực của Ứng gia, có thể ở bộ vị tùy ý trên thân thể
mọc ra lợi khí kim loại vô cùng bén nhọn, có được tác dụng đâm thủng màn linh lực phòng ngự, uy lực cường đại hơn so với bất kỳ pháp khí nào!
Huyết mạch lực càng mạnh, có thể mọc ra gai bạc càng nhiều, càng dài,
càng cứng rắn. Như Ứng Thừa Ân thiên tài của Ứng gia có được cường độ
huyết mạch vượt qua lão tổ, nên khi hắn toàn lực thúc động, cả người đều phủ kín gai xương, đối thủ ngay cả chạm cũng không dám!
Ứng Minh Nguyên hắn thì không có khoa trương như vậy, chỉ có thể mọc ra
gai bạc trên hai nắm tay, nhưng dùng để trấn áp tiểu bối của Vương triều vậy là đủ rồi!
Hắn phóng người lên đánh tới hướng Chu Hằng, một chiêu hai tiếng xé gió chói tai, trái phải cùng một lúc đánh tới đầu Chu Hằng!
Nếu bị hai quyền này đánh trúng, gai bạc sẽ không nhìn linh khí hộ thân
của Chu Hằng, trực tiếp đâm thủng xương sọ của hắn, đảo loạn óc của hắn, lập tức chết ngay đương trường!
- Muốn chết!
Trong mắt Chu Hằng nhoáng lên sát khí một cái: người của Ứng gia này ai
ai cũng hùng hùng hổ hổ dọa người, như vậy hắn cũng không cần khách sáo, chỉ có một chữ: giết!
Hắn tiện tay ném Lưu Thanh Huyền qua một bên, giang hai tay ra chụp tới hướng Ứng Minh Nguyên.
Hai người đều đạt tới Thế Cảnh, đấu cận chiến ai cũng không tránh khỏi
ai, nhìn xem chính là lực lượng của người nào mạnh hơn, võ kỹ mạnh hơn,
huyết mạch lực thâm hậu hơn: hoàn toàn quyết định do chiến lực, thân
pháp không dẫn tới mảy may tác dụng.
“Choang...”
Phát ra tiếng va chạm chói tai, hai cây gai trên nắm tay Ứng Minh Nguyên trước tiên đụng vào hai tay Chu Hằng, nhưng vốn hai cây gai phải là “vô kiên bất tồi” này, thậm chí ngay cả lớp da của Chu Hằng cũng không có
đâm thủng, ngược lại phát ra hai tiếng vang kim loại va chạm chói tai!
“Cái gì!” Lúc này rốt cục Ứng Minh Nguyên chấn động rồi! Lực phòng ngự của Chu Hằng cường đại đến mức khiến hắn tuyệt vọng!
Ở trong ánh mắt không thể tin của hắn, chỉ thấy hai bàn tay của Chu Hằng trong nháy mắt biến thành màu vàng óng, chụp lấy gai bạc trên nắm tay
hắn lay mạnh một cái, “rốp rốp” hai tiếng, lập tức gai bạc lần lượt gãy
đoạn. Hai gai này mặc dù là huyết mạch lực biến thành, nhưng có cùng một nhịp thở với bản thân hắn, như tay đứt ruột đau, đau đến hắn mồ hôi
lạnh đều tuôn ra.
- Không đáng nhắc tới!
Chu Hằng lắc lắc đầu, mặc dù đối phương là Khai Thiên tam trọng thiên,
không gian đan điền cũng lớn hơn rất nhiều so với người bình thường,
nhưng vẫn còn xa không thể so với hắn, bất luận là lực lượng hay huyết
mạch lực, hắn đều thắng dễ dàng.
Hai tay hắn nắm lấy đoạn gai gãy của Ứng Minh Nguyên, nhổ mạnh một cái,
lập tức Ứng Minh Nguyên lại phát ra một tiếng hét thảm: hai cây gai bạc
bị hắn mạnh mẽ rút ra từ trên xương cốt, máu tươi phun mạnh ra như một
cây cột máu!
- Triệu...
“Phốc!”
Chu Hằng tế ra hắc kiếm, với lực lượng bá đạo chém vỡ phòng ngự của Ứng Minh Nguyên, một kiếm đâm vào lồng ngực của hắn.
Ứng Minh Nguyên mở miệng ra muốn nói gì đó, nhưng phun ra ngoài tất cả
đều là máu tươi, ánh mắt của hắn nhanh chóng ảm đạm xuống, dưới chân mềm nhũn, quỵ xuống trên mặt đất. Theo Chu Hằng rút kiếm ra, hắn cũng ầm ầm ngã gục, dưới thân mình tràn ra một dòng máu tươi.
Đường đường là cường giả Khai Thiên tam trọng thiên, hơn nữa còn là nhà
quyền thế đến từ Lãng Nguyệt Quốc, không ngờ bị làm thịt như vậy!
Chu Hằng đã khai sát giới, lập tức sát khí cuồn cuộn quét thẳng tới hướng hai người Nam Cung Trường Không, Lưu Thanh Huyền.
- Ngươi... ngươi là người của Triệu gia?
Lúc này, Ứng Hỏa Tâm đột nhiên chen lời hỏi. Mặc dù hắn có huyết mạch
lực, nhưng cánh tay đã bị Chu Hằng đánh bị thương, lúc này còn không có
thanh trừ hết linh lực dị chủng, cả cánh tay phải của hắn còn thỏng
xuống.
Hắn bại dưới tay Chu Hằng, ngay từ đầu đương nhiên là đầy chán nản mất
mát, nhưng sau khi biết Chu Hằng chính là Khai Thiên Cảnh liền ổn định
lại tinh thần: Ích Địa Cảnh thua dưới tay Khai Thiên Cảnh là lẽ đương
nhiên, hắn hoàn toàn không cần vì vậy mà hoài nghi chính mình!
- Triệu gia?
Chu Hằng quay đầu nhìn lại. Huyết mạch kim loại của hắn quả thật kế thừa từ mẫu thân, mà mẫu thân là người của Triệu gia, nói hắn là người của
Triệu gia tuy rằng không ổn, nhưng cũng không thể nói là không đúng.
- Là huyết mạch xích kim, ngươi còn muốn nguỵ biện hay sao?
Ứng Hỏa Tâm lớn tiếng nói:
- Triệu gia cũng dám là địch với Ứng gia ta, đây là các ngươi tự tìm đường chết!
Huyết mạch xích kim? À! Thì ra huyết mạch kim loại của hắn, trước đó còn có một cái tên thật uy phong!
Chu Hằng mỉm cười, nói:
- Không cần đại biểu người khác lung tung, Triệu gia là Triệu gia, ta là ta!
- Hừ... nghĩ đến nói một câu như vậy là có thể gạt bỏ hết sao?
Ứng Hỏa Tâm cười lạnh:
- Triệu gia thật to gan, dám giết người của Ứng gia ta, đây là công
nhiên khai chiến, Ứng gia ta sẽ giết sạch Triệu gia các ngươi! Tưởng có
Triệu Đoạt Thiên là có thể chống đỡ được với Ứng gia ta ư? Trước không
nói lão tổ Ứng gia ta, chỉ riêng một tay Ứng Thừa Ân thiên tài tuyệt thế của Ứng gia ta cũng đủ để huỷ diệt Triệu gia các ngươi rồi!