Nguyễn Giai Oánh nói cho Chu Hằng biết bí ẩn ngoài Thiên Long Đế triều, thật ra đó cũng không phải
là bí mật gì lớn, nhưng đối với Chu Hằng luôn sống ở chốn “thâm sơn cùng cốc”, thì chưa bao giờ nghe, giúp hắn tăng thêm rất nhiều lịch duyệt.
Nàng tiếp tục nói:
- Dạ Ma Đế triều thì với Dạ Ma tộc là Vương giả, cũng có chư tộc san
sát. Dạ Ma tộc ở thời đại thượng cổ cũng là đại tộc số một số hai, cũng
không thua kém so với Thiên Yêu tộc.
Chu Hằng không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú, nói:
- Vậy Nguyễn cô nương có xem qua bản đồ toàn bộ đại lục chưa?
- Không có!
Nguyễn Giai Oánh lắc lắc đầu:
- Thiên Yêu Đế triều và Dạ Ma Đế triều không biết đã bao nhiêu năm không ai đặt chân tới, nếu muốn lấy được bản đồ của họ nói dễ hơn làm! Tuy
nhiên, thiếp có thể nói ra địa hình đơn giản cho công tử biết!
Nàng lấy ra giấy bút, vẽ vẽ ở trên tờ giấy trắng, ba đại Đế triều giáp
giới với nhau, thật giống như một cái bánh cắt thành ba phần. Thiên Long Đế triều thì từ trung tâm hướng ra phía ngoài dọc theo bốn đại Hoàng
triều; mỗi một Hoàng triều lại có rất nhiều Vương triều phụ thuộc, kéo
dài đến bên bờ biển rộng.
- Thiên Yêu Đế triều và Dạ Ma Đế triều không có nước phụ thuộc sao?
Chu Hằng ngẩng đầu hỏi.
- Có thể có, cũng có thể không có!
Nguyễn Giai Oánh nói theo kiểu ba phải thế nào cũng được:
- Dù sao nhiều năm nay cũng không có ai đi qua nơi đó, hai Đế triều đó
gần như ngăn cách hết thảy lui tới, cũng chỉ có chiến tranh vô tận ở
biên gới!
Dị tộc đối lập, điểm ấy Chu Hằng có thể lý giải. Lúc trước ở đại lục các nước san sát nhau, tự nhiên cũng là chuyện mâu thuẫn giữa chủng tộc
không thể điều giải, thẳng đến thời điểm Vạn Cổ Đại Đế với lực lượng
tuyệt đối trấn áp vạn tộc, rốt cục mới thực hiện nhất thống đại lục.
- Nguyễn cô nương có thể nói cho ta một chút sự tích về Vạn Cổ Đại Đế hay không?
Chu Hằng đặc biệt cảm thấy hứng thú với vị Đại đế kia.
- Để Chu công tử thất vọng rồi! Vị Vạn Cổ Đại Đế kia tuy rằng công lao
che phủ muôn đời, nhưng về sự tích của người thì vốn cũng không có lưu
truyền được bao nhiêu. Có lẽ là năm tháng trải qua quá lâu dài, nên đã
chôn vùi ở trong lịch sử!
Nguyễn Giai Oánh nói có phần cảm khái! Nàng còn thở dài: là một nữ nhân
có danh tiếng kiệt xuất, nàng cũng tràn đầy kính ngưỡng với nhân vật
truyện kỳ kia.
Ngoài Nhân tộc còn có nhiều dị tộc như vậy!
Chu Hằng mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì sôi trào sóng to gió
lớn: nếu như một ngày Thiên Long Đế triều không chịu nổi công kích của
hai đại Đế triều kia, như vậy đại quân dị tộc sẽ tiến quân thần tốc,
chẳng phải là ức vạn nhân loại phải gặp tai ương sao?
Hắn cũng không phải là đại anh hùng cứu người trong dầu sôi lửa bỏng,
nhưng lại nắm bắt được ở dưới loại trái phải thị phi rõ ràng trước mặt,
một khi Thiên Long Đế triều tan rã hủy diệt, thì đó không chỉ là thay
đổi một triều đại đơn giản như vậy, mà là ngày tận thế của cả nhân tộc!
“Đại trượng phu phải huyết chiến sa trường!”
Chu Hằng thầm nhủ trong lòng. Hắn có hắc kiếm uống máu đoạt lực, thì chiến trường giết chóc kia là thích hợp nhất với hắn!
- Nói lạc đề, đều đã quên chính đề rồi!
Nguyễn Giai Oánh đột nhiên bật cười, trên gương mặt xinh đẹp như hoa tỏa ra đầy mị lực:
- Hôm nay thiếp tới đây, là để báo cho Chu công tử biết một sự kiện!
- Hả! Là chuyện gì?.
- Không phải Chu công tử bảo thiếp thay công tử mua các loại kim loại,
pháp khí hay sao? Kim loại bình thường chỉ cần Chu công tử chịu tiêu
tiền, nhiều bao nhiêu cũng có thể chở tới đây, chỉ là cần một chút thời
gian! Tuy nhiên kim loại, pháp khí bậc cao thì chỉ có cơ duyên gặp mà
không thể cầu!
Nguyễn Giai Oánh dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thiếp mới vừa nhận được tin tức, mấy ngày hôm trước ở Đại Nguyên Quốc
có pháp khí tuyệt thế xuất thế, xẹt ngang qua thiên hoang, rơi xuống cực tây đầm lầy Dã Hỏa, dẫn tới chú ý của các thế lực lớn!
Thiên Bảo Các bao trùm toàn bộ Thiên Long Đế triều. Bất kỳ chuyện gì xảy ra chỉ sợ đều không thoát khỏi tai mắt cơ sở ngầm của họ.
Chu Hằng bất chợt phát lên ý tưởng kỳ lạ, liền nói:
- Nguyễn cô nương! Quý Thiên Bảo Các cũng có sản nghiệp ở Thiên Yêu Đế triều, Dạ Ma Đế triều sao?
Nguyễn Giai Oánh không đề phòng hắn lại hỏi như vậy, sửng sốt một chút sau đó mới hé miệng cười, nói:
- Nếu về sau Chu công tử có cơ hội đi tới đó, nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao?
Chu Hằng cũng không có hỏi tới, dù sao hắn vẫn có điều giấu giếm với Nguyễn Giai Oánh, nên nói về chuyện chính:
- Có pháp khí gì có thể được xưng hai chữ tuyệt thế?
Trong ý nghĩ của hắn, pháp khí chính là dùng để tăng lên chiến lực, bất
kể là pháp khí Hóa Thần Cảnh nhất phẩm hay là pháp khí Tụ Linh Cảnh nhất phẩm, kỳ thật hiệu quả đều giống nhau, chính là tăng lên 10 thành chiến lực của người sử dụng!
Khác nhau ở chỗ, kiện trước có thể để cho tất cả võ giả sử dụng; mà kiện sau thì chỉ có thể cho võ giả Tụ Linh Cảnh phát huy uy lực.
- Có lẽ Chu công tử hiểu biết không nhiều lắm về pháp khí thì phải!
Nguyễn Giai Oánh lại hé miệng cười nói. Tuy rằng nàng chỉ là Tụ Linh
Cảnh nhưng vì sau lưng có thế lực khổng lồ Thiên Bảo Các như vậy, nên
cũng không có bất kỳ kính sợ gì với Chu Hằng.
Người làm ăn buôn bán chính là người làm ăn buôn bán, bất kể Chu Hằng ở
vào trình tự nào, thủy chung thái độ của nàng cũng không thay đổi. Đương nhiên, nếu một ngày kia Chu Hằng tiến vào Kết Thai Cảnh, vậy thì nhất
định nàng phải tất cung tất kính, bởi vì lúc đó trong cơ thể hắn có ẩn
nửa phần của tiên, thì dù là Thiên Bảo Các cũng phải kiêng kỵ!
- Phải! Không nhiều lắm!
Chu Hằng gật gật đầu, không có chút ngượng ngùng.
Dù sao tuổi tác hắn còn trẻ, kiến thức có hạn! Hơn nữa hắn còn xuất thân từ một trấn Nguyên Thạch nho nhỏ, nơi đó ngay cả một gã võ giả Tụ Linh
Cảnh cũng không có, đương nhiên phải hạn chế hiểu biết của hắn.
- Võ giả đạt tới Kết Thai Cảnh, trong cơ thể bắt đầu kết thần thai, uẩn
dục Thần chích, đây là một biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Nguyễn Giai Oánh nghiêm nghị nói, cường giả Kết Thai Cảnh xứng đáng để mọi người kính sợ!
- Mà pháp khí cũng giống vậy! Khi pháp khí đạt tới Kết Thai Cảnh, đồng
dạng sẽ sinh ra Thần chích! Đương nhiên, loại Thần chích này cũng không
phải ý thức của mình, mà nó có thể không cần chủ nhân thao túng, phát
huy ra chiến lực vốn có! Nói cách khác, cho dù ngươi chỉ là Tụ Linh
Cảnh, nhưng chỉ cần có thể làm cho một thanh pháp khí Kết Thai Cảnh nhận chủ, như vậy ngươi có thể bằng vào kiện pháp khí này tùy ý đánh chém
cường giả Linh Hải Cảnh, Sơn Hà Cảnh!
Chu Hằng cuối cùng lộ ra vẻ kinh ngạc, đây không phải là cấm khí sao?
Chỉ là cấm khí có hạn chế số lần sử dụng, nhưng cái này không có!
- Chu công tử động lòng rồi chứ?
Nguyễn Giai Oánh liếc nhìn hắn một cái, nói tiếp:
- Pháp khí đạt tới cấp bậc Kết Thai Cảnh, bởi vì có Thần chích nên sẽ tự mình chọn chủ, mà dù là Lãng Nguyệt Quốc cũng chỉ có lão tổ Kết Thai
Cảnh, hoàn toàn không thể dùng võ lực bắt nó hàng phục!
- Lần này dẫn tới chấn động lớn như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu thế
lực đi vào đầm lầy Dã Hỏa, nếu như có thể thu được kiện pháp khí kia,
không nói có thể sánh với Kết Thai Cảnh, nhưng khẳng định là chiến lực
đệ nhất dưới Kết Thai Cảnh! Đương nhiên, có phải pháp khí tuyệt thế như
vậy hay không vẫn không thể xác định! Nhưng sau khi khai quật có thể tự
mình bay trên trời, cái này căn bản là đúng hết tám chín phần mười!
Đây đúng là một tin tức lớn!
Chu Hằng ôm quyền, nói:
- Đa tạ Nguyễn cô nương cố ý tới báo tin, phần nhân tình này ta ghi nhớ!
Hắn biết đối phương nhiều lần lấy lòng chỉ là muốn đến gần hắn, dò trong lời nói của hắn, hoặc là tiếp tục thêm một lần trắc nghiệm huyết mạch,
muốn chứng minh hắn chính là chủ nhân của Thiên Bảo Các đã tìm kiếm
nhiều năm. Nhân tình này về nhân tình thì Chu Hằng có thể dùng biện pháp khác hoàn trả, nhưng tuyệt đối không có khả năng đưa chính mình vào chỗ nguy cơ!
Không như mối thù với Ứng gia, Thiên Bảo Các tìm kiếm có thể là “Tiên”,
đây hoàn toàn không ở một tầng thứ! Một khi chứng minh hắn có tiên vật,
khẳng định Thiên Bảo Các sẽ xuất động Kết Thai Cảnh, thậm chí là cường
giả Thần Anh Cảnh!
Mà Ứng gia thì sao? Lão tổ gia tộc sẽ bởi vì một tên tộc nhân bị giết mà tự mình ra tay hay sao?
Nguyễn Giai Oánh sâu kín thở dài, vẻ mặt ai oán, dường như nàng vô cùng ủy khuất.
Chu Hằng biết là nàng chỉ làm ra vẻ để mình nhìn, nên không hề để ở trong lòng, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Nguyễn cô nương, ta muốn giới thiệu một chuyện buôn bán làm ăn cho cô nương!
- A?
...
Chu Hằng giới thiệu chuyện Lục Thần Phù đẩy mạnh tiêu thụ với Nguyễn
Giai Oánh, tin tưởng với trí tuệ của Lục Thần Phù là không có khả năng
bị Nguyễn Giai Oánh nuốt gọn. Mượn dùng đường lối của Thiên Bảo Các, Lục Thần Phù muốn một lần nữa phát triển vương quốc buôn bán của mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Chu Hằng cũng không có lập tức xuất phát rời đi, mà đi tới một sơn cốc ở ngoài đế đô, nơi này đã vận chuyển đến đây một số lớn kim loại, có một số thậm chí còn là khoáng thạch mới vừa khai thác ra!
Những kim loại này đều là Nguyễn Giai Oánh thay hắn tìm kiếm mua về, bởi vì thật sự quá nhiều, nên không thể chở vào đế đô, chỉ có thể mời hắn
dời bước ra đây tự mình thu lấy.
Chu Hằng cũng không có nhìn xem liền ký khế ước nghiệm thu, sau đó bảo
mọi người rời đi. Những người trông coi hàng hóa kia đều dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn Chu Hằng, muốn biết hắn làm thế nào xử lý những hàng
hóa có thể lấp đầy sơn cốc này.
Đáng tiếc, Chu Hằng sao có thể để cho bọn họ biết bí mật có thể cắn nuốt kim loại của mình, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, hắn có thể sẽ bị
xem thành gian tế của dị tộc!
Tuy rằng hắn cũng không quan tâm tới danh tiếng lắm, nhưng một khi trở
thành gian tế của ngoại tộc, thì chính là giống như chuột chạy qua đường mỗi người đều hô đánh hô giết, luôn là một chuyện rất phiền phức.
Chu Hằng triển khai thần thức, khi bảo đảm trong phạm vi nghìn trượng
chung quanh không có một người sống, để tăng hiệu suất, hắn rạch ra tay
phải, rồi dùng bàn tay xương màu vàng đỏ nắm lấy một khối kim loại, chỉ
trong thời gian không tới một giây, khối kim loại này liền hóa thành mục nát, mà trong máu huyết của Chu Hằng cũng nhiều thêm một chút tinh hoa
kim loại.
Cắn nuốt! Cắn nuốt! Cắn nuốt!
Kim loại chất đầy sơn cốc đều là hàng hóa bình thường, cộng hết lại giá
trị cũng không có vượt qua 1000 linh thạch, trong đó có chứa tinh hoa
thật ít ỏi. Nhưng thắng ở số lượng quá nhiều, cộng hết lại cũng miễn
cưỡng xem được.
Đừng nhìn số lượng nhiều, bởi vì phẩm chất thấp, tốc độ cắn nuốt lần này cũng mau kinh người, hơn nửa ngày hắn đã tảo thanh hết hai phần ba hàng hóa.
- Hả?
Đột nhiên Chu Hằng dừng lại, trong tay cầm một khối sắt đen nhánh, rất
trầm trọng, tính chất rất nồng đậm. Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, đây rõ ràng
là một kiện kim loại cực kỳ thượng thừa, ẩn chứa tinh hoa trong đó vô
cùng phong phú, nhưng không ngờ bị xem thành sắt vụn bán đi!
Lời to rồi!
Hắn sáng mắt lên, không biết có bao nhiêu tài liệu danh châu quý báu xui xẻo, bị long đong ở trong nhà người dân thường, hoặc làm đá lót bàn,
hoặc làm vật nhóm lửa... Tuy rằng loại tình huống này có thể chỉ gặp một trong cả vạn... Nhưng dù sao hiện giờ hắn không tốn tiền mà nhặt được.
Chu Hằng trước thu miếng sắt đen này vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, tiếp
tục rất nhanh cắn nuốt những tài liệu khác, cũng rất chờ mong có thể hay không gặp thêm một khối khác.
Đáng tiếc, thẳng đến khi một khối kim loại cuối cùng bị luyện hóa, Chu
Hằng cũng không có gặp được nữa, vốn đây chính là chuyện vui mừng ngoài ý muốn, nếu như xuất hiện lũ lũ thì sao còn gọi là ngoài ý muốn?
Lúc này kim loại mục nát trong sơn cốc giống như bùn lầy, bao phủ tới
đùi của Chu Hằng, động một bước sẽ bốc lên tro bụi đầy trời.
Chu Hằng chấn động hai tay một cái, mạnh mẽ ép những mảnh vụn kim loại
này xuống dưới lòng đất, không biết trải qua bao nhiêu năm sau có thể
sinh ra một khối kim loại vô cùng to lớn hay không.
Sau khi quay về đế đô một chuyến, hắn xuất phát rời đi, đi tới Đại Nguyên Quốc.