Lăng Bách Đông một đường đi theo, cũng không nói lời nào.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ là bởi vì Triệu Đoạt Thiên ra lệnh còn hết sức cung kính đối với Chu Hằng, coi như là thiếu gia Triệu gia, nhưng
bây giờ là cung kính phát ra từ nội tâm, không nói trước tiền đồ tương
lai của Chu Hằng như thế nào, chỉ là phần thực lực trước mắt này cũng đủ để giành được sự tôn trọng của hắn.
Hắn có năng lực giết chết Ứng La Thiên sao?
Tuyệt đối không thể!
Giữa các võ giả cùng cảnh giới, muốn phân ra thắng bại rất dễ dàng, nhưng muốn phân ra sinh tử, khó khăn!
Dù sao ai cũng không phải là ngu ngốc, biết rõ sẽ chết lại ham chiến
không đi, trừ phi có chuyện bất khả kháng, lý do không thể không chiến.
Nói như vậy, sau khi phân ra thắng bại, phe thất bại sẽ bỏ chạy, mà phe
đoạt lấy ưu thế cũng rất khó khăn ngăn đối thủ lại.
Nhưng với quái thai Chu Hằng sẽ không giống với lúc trước!
Hắn có tốc độ cực nhanh, vượt qua cực hạn của Sơn Hà Cảnh, cái này bảo
đảm hắn chỉ cần muốn đuổi theo đánh, không có ai chạy trốn được! Hơn nữa thể chất hắn mạnh mẽ có thể so với pháp khí của Sơn Hà Cảnh, lực phòng
ngự có thể nói đứng đầu thế gian, trời sanh đã ở vào thế bất bại, hơn
nữa huyết mạch tử hỏa kinh khủng kia chế tạo ra một quái thú Khai Thiên
Cảnh!
Nghịch giết Sơn Hà Cảnh!
Thế giới của võ giả chỉ nhìn thực lực, quyền đầu lớn chính là Vương! Nếu thực lực Chu Hằng ở trên hắn, Lăng Bách Đông tự nhiên sẽ không để ý
tuổi thọ của Chu Hằng, cảnh giới linh lực, mà là phục tòng phát ra từ
nội tâm, càng có một loại cuồng nhiệt.
Hơn nữa, Triệu Đoạt Thiên thật ra thì cũng trẻ tuổi đến đáng sợ, số tuổi tương đối thậm chí còn trẻ hơn so sánh với Chu Hằng!
- Hằng thiếu, gia chủ đại nhân mời Hằng thiếu đến Lãng Nguyệt Quốc!
Đợi sau khi trở lại phủ đệ của Lục Thần Phù, Lăng Bách Đông lập tức vô cùng cung kính, nói.
Chu Hằng khe khẽ suy tư, mở miệng nói:
- Lãng Nguyệt Quốc, ta nhất định sẽ đi! Bất quá, cũng không đi cùng ngươi!
Trong lòng hắn vô cùng chán ghét người cậu còn không có gặp mặt, làm sao theo tâm ý của đối phương, hắn sẽ đi Lãng Nguyệt Quốc, nhưng tuyệt
không phải bởi vì Triệu Đoạt Thiên muốn hắn đi, mà là chính bản thân hắn muốn đi!
Lăng Bách Đông không có hoàn thành mệnh lệnh của Triệu Đoạt Thiên, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nhưng khi nhìn khuôn mặt Chu Hằng, hắn cũng là
không phát ra được câu nói thứ hai.
Người nam nhân này có khí thế khiếp người như Triệu Đoạt Thiên vậy, để cho hắn hàng phục theo bản năng.
- Thuộc hạ cáo lui!
Nếu như là hắn đã thần phục Chu Hằng, tự nhiên không dám ở tự xưng là mỗ gia ở trước mặt Chu Hằng nữa, mà là rất tự giác thể hiện thân phận của
mình.
Chu Hằng phất phất tay, hắn chán ghét Triệu Đoạt Thiên, nhưng sẽ không
mở rộng phạm vi đả kích căm hận nhàm chán này. Dù nói thế nào Lăng Bách
Đông cũng là tới đây giúp hắn một tay, hắn không nhờ ơn không cần gấp
gáp, nhưng cũng không có cần thiết phải thể hiện sự căm ghét đối với
người khác.
- "Đa tạ Chu công tử tương trợ!
Lục Thần Phù dịu dàng quỳ gối.
Chu Hằng phát ra một đạo linh lực nâng nàng lên, nói:
- Loại lời khách sáo này sau này đừng nói, như thế nào, không có thu hoạch gì sao?
Hắn trừ để cho Thiên Bảo Các thay mình thu mua kim loại, lại bảo Lục Thần Phù lưu ý kim loại kỳ lạ cổ quái, tiến hành đồng bộ.
- Thẹn với sự dặn bảo của công tử, Thần Phù cũng không có tìm được!
Lục Thần Phù lộ ra vẻ buồn rầu. Việc buôn bán nàng rất có nghề, nhưng
muốn nàng "nhặt ve chai" thì lại làm người khác khó chịu, mặc dù đưa ra
giá cao, nhưng nhận được toàn bộ là phế phẩm chân chánh, hơn nữa còn có
người cố ý làm giả tới lừa gạt.
- Được rồi. Ngươi tiếp tục tìm!
Chu Hằng thuận miệng nói, hắn cũng biết muốn thu tập được tài liệu kim
loại đáng giá dấu diếm trong Minh Châu ở dân gian chỉ có thể ngộ mà
không có thể cầu, huống chi mới ba tháng, Lục Thần Phù không có thu
hoạch cũng là bình thường.
- Công tử, ngươi muốn đi Lãng Nguyệt Quốc?
Lục Thần Phù đánh bạo hỏi, ở trong mắt của nàng, Chu Hằng chính là một
thổ phỉ, cậy mạnh bá đạo. Vì vậy lúc nói chuyện cùng Chu Hằng, nàng luôn là thận trọng.
- Ừm, mấy ngày nữa sẽ lên đường!
Chu Hằng cân nhắc một chút, hắn quả thật không kịp chờ mà muốn gặp được mẫu thân.
Lục Thần Phù ồ một tiếng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Chu Hằng đột nhiên vừa động, đang nhớ lại một chuyện, nói:
- Bảo vật đó của ngươi là ai cho ngươi?
Ứng gia cũng không có thứ tốt, Lục Thần Phù lại hoàn toàn không giống
như bị bất kỳ xâm phạm, hẳn là bảo vật hộ thân đó của nàng vẫn có tác
dụng. Bất quá, Ứng La Thiên chính là Sơn Hà Cảnh Sơn Hà Cảnh. Ngay cả
cường giả như vậy cũng không làm gì được Lục Thần Phù, để cho Chu Hằng
nổi lên mấy phần tò mò.
- Một tao lão đầu!
Lục Thần Phù hồi đáp:
- Lúc đầu, Thần Phù còn tưởng rằng hắn là một tên lường gạt, nói gì
chúng ta hữu duyên, huyết quang tai ương, Thần Phù cũng là bán tín bán
nghi, muốn kết thiện duyên thôi, không nghĩ tới thực sự hữu dụng!
Nhất thời sắc mặt Chu Hằng tối sầm, này làm sao nghe đều giống như lão
lừa đảo bán Phá Hư Lục cho hắn, lão già đáng khinh, không nghĩ tới lão
đầu này còn có thể chạy.
Hắn mang theo Hàn Diệc Dao cùng Tiêu Họa Thủy rời đi Lục phủ, đi tới
Thiên Bảo Các một chuyến, Nguyễn Giai Oánh cũng là thu mua một đống lớn
kim loại cho hắn, chồng chất tại nơi sơn cốc ngoài thành.
Hắn đi nhận một chuyến, luyện hóa toàn bộ tại chỗ, nhưng để cho hắn thất vọng là lần này cũng không có gặp phải tình huống "nhặt tiện nghi", mặc dù có kim loại khắp sơn cốc, nhưng bây giờ thể chất của hắn chính là
cái động hoàn toàn không có đáy, tinh hoa của những kim loại này luyện
hóa ra quả thực chính là như muối bỏ biển.
Chu Hằng cũng không có để ở trong lòng, Thể tu cố nhiên cường đại, nhưng cuối cùng không có mạnh như tu vi linh lực của đại đạo chánh thống, chỉ có thể làm một môn phụ trợ.
Hiện tại mặc dù hắn giết được võ giả Sơn Hà Cảnh, đó là bởi vì tử hỏa dị biến, nếu không sẽ dễ dàng bại, muốn giết cũng rất khó khăn.
Mà hắn chỉ cần tu vi linh lực xông lên Sơn Hà Cảnh, cho dù đối thủ là
Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong cũng có thể một quyền xua nát, không
trì hoãn chút nào!
Muốn tích lũy linh lực cũng rất đơn giản.
Hàn mang trong ánh mắt Chu Hằng chớp động, Ứng gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sau khi hắn đi Lãng Nguyệt Quốc, có phải khi gặp người của Ứng gia liền làm thịt hay không?
Nói đến Ứng gia, Hàn Diệc Dao cùng bọn họ là quan hệ như thế nào?
Chu Hằng đi tới căn phòng của Hàn Diệc Dao, nói:
- Người mà ngươi phải gả, là đệ tử của Ứng gia?
Trải qua một chuyện của Ứng La Thiên, Hàn Diệc Dao tự nhiên biết không lừa gạt được Chu Hằng nữa, lúc này gật đầu, nói:
- Đúng!
Chu Hằng căn bản không có hỏi tới nữa, chẳng qua là cười cười, nói:
- Từ lúc ngươi nhìn thấy ta, ngươi cũng không phải là vị hôn thê của người nào, mà là chỉ thuộc về ta!
Nhìn vẻ mặt bá đạo của hắn, nghe tuyên ngôn cậy mạnh của hắn, trong lòng Hàn Diệc Dao cũng là nhộn nhạo, không tự chủ được mà gật đầu, nhưng lập tức lại lộ ra vẻ lo lắng, nói:
- Ứng gia, đáng sợ hơn nhiều so sánh với ngươi nghĩ!
Chu Hằng cũng không có phủ nhận, hắn không sợ hãi người trong thiên hạ,
nhưng cũng không có ý nghĩa hắn tự đại là vì có thể đối kháng với cường
giả thiên hạ!
Không nói tới tồn tại Kết Thai Cảnh, lúc trước hắn đã từng đánh một trận cùng cường giả Linh Hải Cảnh của Mao gia, biết rõ chính mình xa xa
không phải đối thủ của cường giả Linh Hải Cảnh. Gặp phải tồn tại như
vậy, hắn chỉ có thể triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ mà trốn chạy!
Không địch lại mà chạy, mặc dù là một loại sách lược, nhưng cuối cùng vẫn làm cho người ta vô cùng khó chịu.
- Ứng gia đến tột cùng có bao nhiêu cao thủ?
Chu Hằng hỏi.
- Lão tổ Kết Thai Cảnh, hẳn là chỉ có một!
Hàn Diệc Dao vô cùng nghiêm túc, nghĩ một lát, mới nói:
- Cường giả Linh Hải Cảnh, tuyệt đối không dưới mười người!
Nàng nói xong hết sức không dám chắc, bởi vì nàng dù sao còn không có gả vào Ứng gia. Hơn nữa, nàng là một phụ nữ, cho dù trở thành phu nhân của Ứng Thừa Ân cũng không cách nào tiến vào trung tâm quyền lực của Ứng
gia, thế giới của võ giả lấy nam tử vi tôn, mà ở thời đại hệ thống quyền lực gia tộc tương truyền, nữ tử dĩ nhiên bị xem nhẹ.
Bởi vì nữ nhân cuối cùng là phải lập gia đình!
Mười Linh Hải Cảnh!
Hơn nữa đây chỉ là đánh giá thấp nhất, trên thực tế có thể xa xa không
chỉ con số này. Dù sao một gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm, trên vạn
năm, nội tình là ngoại nhân không cách nào tính toán.
Bất quá, Linh Hải Cảnh cũng nhiều như vậy, như vậy cao thủ Sơn Hà Cảnh hẳn là cũng như vậy!
Trong ánh mắt Chu Hằng lóe lên sát khí, làm thịt những tộc nhân Sơn Hà
Cảnh của Ứng gia kia, hắn cũng nên tấn nhập Sơn Hà Cảnh, đến lúc đó vô
luận là chiến lực hay là năng lực tự vệ hắn cũng sẽ tăng nhiều.
Thực lực!
Nói tới nói lui vẫn phải có thực lực!
Nếu như hắn luôn luôn dừng lại ở nơi như Hàn Thương Quốc, vậy tu vi hiện tại của hắn đã đủ rồi. Sơn Hà Cảnh nào có thể chống đở cùng hắn? Nhưng
muốn tiến vào tầng thứ cao hơn, không cần nhìn sắc mặt của người khác để làm việc,, như vậy nhất định phải có thực lực cao hơn.
Thấy một ít hung quang của Chu Hằng nhanh chóng rồi biến mất, trong lòng Hàn Diệc Dao hiện lên một cổ lo lắng, nàng biết Chu Hằng mặc dù hiểu
được tiến thoái, nhưng dù sao chẳng qua là thanh niên hai mươi tuổi, rất dễ dàng vọng động.
Bọn họ ở Hàn Thương Quốc mấy ngày, làm an bài sau cùng, Chu Hằng cũng
không có báo cho Chu Định Hải hắn muốn đi Lãng Nguyệt Quốc. Bởi vì hắn
cũng không biết chuyến này có thể đón mẫu thân trở về hay không, càng
không biết sẽ trì hoãn ở Lãng Nguyệt Quốc bao lâu.
Nếu như nói cho Chu Định Hải, vậy hắn nhất định sẽ lo lắng vạn phần, mỗi ngày đều mong đợi thê tử và con trở về, sinh ra lo lắng không cần
thiết!
Mà mấy ngày qua Hàn Diệc Dao cũng suy nghĩ rất nhiều, nàng đã ra một quyết định hết sức chật vật.
Nếu như đổi là trước kia, nàng thậm chí nghĩ cũng sẽ không nghĩ. Cõi đời này không có người nam nhân nào đáng giá để nàng hy sinh, nhưng Chu
Hằng . . . Nếu là lựa chọn được, nàng cũng không muốn đi quân cờ này,
nhưng là, nàng càng không thể hại Chu Hằng.
Nam nhân này, cứu nàng hai lần, về tình về lý, nàng chính là bồi thường một mạng cho Chu Hằng cũng không thiệt!
Đêm trước khi quyết định lên đường tới Lãng Nguyệt Quốc, nàng đi vào căn phòng của Chu Hằng.
Làn gió thơm xông vào mũi, Chu Hằng vừa thấy không khỏi hiện lên vẻ mãnh liệt kinh diễm.
,
Nàng mặc trang phục lộng lẫy, vốn là thanh lệ vô song, giờ khắc này càng lộ vẻ xinh đẹp, nhất là nàng mặc một bộ váy dài vô cùng sát người,
hiển lộ rõ vóc người câu nhân.
Hàn Diệc Dao bước liên tục đi tới chỗ Chu Hằng, cố ý vặn vẹo người, mông đẹp đung đưa tạo ra đường cong mê người, nhất là uốn éo đến mức tận
cùng, vải vóc dán thật chặc lên cái mông của nàng, vô cùng gợi cảm.
Tròn trịa, thịt núc ních, tràn đầy phong tình khêu gợi.
Chu Hằng thật muốn một ngụm ăn nữ nhân này vào trong bụng, lập tức đưa
tay lên kéo Hàn Diệc Dao vào trong ngực, bàn tay to sờ lên bộ ngực lớn
của nàng hết sức dã man.
Sung mãn, rắn chắc, co dãn mười phần, xúc cảm đẹp để cho người ta quả muốn sợ hãi than.
- Ngô . . .
Hai mắt Hàn Diệc Dao mê ly, tản ra mị lực nhiếp hồn đoạt phách, nàng chủ động chu môi đỏ mọng hôn Chu Hằng.
Môi hai người đụng vào nhau, hơi thở của hai người cũng là trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn nhau cũng là tràn đầy dục vọng.
- Không nên câu dẫn ta!
Chu Hằng thở gấp nói, dưới ảnh hưởng của dược lực Kim Dương Thảo, hắn cũng không phải là người có khắc chế lực tốt.
Hàn Diệc Dao ngoảnh mặt làm ngơ, một bên dùng ánh mắt trêu chọc nhìn
hắn, một bên đem đầu ngón tay di chuyển xuống phía dưới, bắt được quái
vật lớn kia, sau đó vuốt ve, để cho vật kia ngóc đầu dậy, nóng như lửa.
- Ngươi đây là đang tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Chu Hằng buồn bực nói, nữ nhân này lại không thể đụng, lửa đốt lên cũng
không chịu trách nhiệm diệt, phải đánh nát cái mông của nàng.
- Biến ta thành nữ nhân!
Hàn Diệc Dao dùng ánh mắt động tình nhìn Chu Hằng, trong ánh mắt có ngọn lửa điên cuồng.
- Ngươi muốn chết sao?
Chu Hằng bĩu môi.
- Đó là ta lừa gạt ngươi, làm sao có thể có loại chuyện đó!