- Ngươi dám gạt ta?
Chu Hằng nhất thời nổi giận.
- Ta trước kia không thể khẳng định ngươi là yêu thích ta, hay là thân
thể của ta, cho nên chỉ có thể lừa gạt ngươi như vậy. Mà ngươi cũng
không có để cho ta thất vọng, dừng cương trước bờ vực, nói rõ tâm ý của
ngươi!
Hàn Diệc Dao đảo đôi mắt đẹp.
- Cho nên, hiện tại ta muốn dâng hiến toàn bộ chính mình cho ngươi!
- Ngươi nữ nhân ngốc này!
Sự tức giận của Chu Hằng đâu có thể nào cứ tiêu tan như vậy, hắn hận nhất chính là bị lừa gạt.
Hắn đặt Hàn Diệc Dao trên đùi, không chút do dự quơ lấy bàn tay to đánh tới.
- A! A! A!
Hàn Diệc Dao nhất thời hét thảm lên, Chu Hằng thật là không có hạ thủ
lưu tình, đánh rất đau. Phải biết rằng đây cũng là bàn tay to có thể so
với pháp khí Sơn Hà Cảnh a, tương đương với dùng thước đánh vào cái mông của người bình thường, có thể không đau không?
Nhưng đau đến cuối cũng là sinh ra cảm giác khó hiểu, không thể nói là
cái gì, tê tê, ngứa ngứa, làm cho trong lòng nàng từ từ bốc cháy lên một ngọn lửa, giữa hai chân trở nên vô cùng ướt át.
Tiếng kêu đau đớn của nàng dần dần biến dạng, trở nên giống như mèo kêu, xuân ý người, phảng phất có một cái móng vuốt không ngừng mà gãi gãi
tâm của Chu Hằng.
Cái mông của nữ nhân này mười phần co dãn, vỗ xuống một cái liền rung
động mạnh, không người nào so sánh được, trong tai lại nghe được tiếng
rên rỉ giống như gọi xuân của nàng, Chu Hằng cũng không khỏi miệng khô
lưỡi nóng, lực đánh càng ngày càng nhẹ, không ngừng xoa bóp hai quả đào
kia, thật giống như muốn bóp vỡ mới bằng lòng.
- Để cho ta biến thành nữ nhân!
Hàn Diệc Dao quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng tràn đầy trêu chọc, dã tính.
- Hừ, ngươi nghĩ biến thành nữ nhân, ta liền theo tâm tư của ngươi?
Chu Hằng khó chịu lại đánh vào cái mông của nàng, tức giận còn chưa tiêu.
- Gia, ngài đừng nóng giận, không nên chấp nhặt cùng ta!
Hàn Diệc Dao đổi một loại tư thái, giống như tỳ nữ gặp cảnh khốn cùng,
ăn nói khép nép, nhưng mặt mày lưu chuyển, vạn phần quyến rũ.
- Ngươi nữ nhân này, hôm nay không hảo hảo trừng phạt ngươi là không được!
Chu Hằng cỡi quần áo Hàn Diệc Dao, phương pháp trừng phạt tốt nhất chính là làm cho nàng khóc cầu xin tha thứ.
- Xin đại gia cứ việc trừng phạt ta!
Mặc dù Hàn Diệc Dao không có cùng Tiêu Họa Thủy cùng giường hầu hạ Chu
Hằng, nhưng mấy ngày qua thường thấy bộ dáng nữ nhân làm nũng vô cùng
mềm mại đáng yêu, đừng nói Chu Hằng, ngay cả nàng là phái nữ cũng không
nhịn được mà tâm dao động.
Năng lực bắt chước của võ giả cường đại cở nào, huống chi làm nũng vốn
là bản lãnh từ nhỏ đã có của nữ nhân. Chẳng qua là có nguyện ý dùng đến
hay không.
Đối với Hàn Diệc Dao biết vâng lời, Chu Hằng lộ ra vẻ rất hài lòng,
nhưng tức giận cũng không phải là dễ dàng tiêu tan như vậy! Hắn mang
theo tâm tình vui thích cởi bỏ nút áo trên quần áo Hàn Diệc Dao, giống
như đang tháo ra một lễ vật chờ đợi đã lâu, mang theo vẻ hưng phấn, một
vẻ khẩn trương.
Kỹ năng cởi bỏ quần áo người khác của hắn luôn là nắm giữ không tốt,
tháo ra hồi lâu mới rốt cục để lộ thân thể xinh đẹp của Hàn Diệc Dao ra. Da thịt tuyết trắng, giống như ngà voi tinh sảo, lại giống như tơ lụa
thượng hạng.
Bàn tay to từ cổ Hàn Diệc Dao xẹt qua bộ ngực cao vút như núi, hai hạt
tiểu anh đào đã đứng thẳng, tiếp tục lướt qua cùng bụng bằng phẳng không có một vết sẹo, rồi đến chỗ thần bí kia, trong rừng rậm màu đen, khe
suối tràn lan.
Lúc ngón tay của hắn trượt vào, Hàn Diệc Dao không nhịn được, toàn thân
cũng run rẩy, phía trên làn da trắng như tuyết trở nên đỏ ửng, nàng cũng cởi bỏ quần áo thay Chu Hằng, hai người rất nhanh thì trần truồng ôm
nhau.
- Chu Hằng, dùng sức yêu ta!
Hàn Diệc Dao nỉ non nói, vứt bỏ hết thảy ý nghĩ. Chỉ là muốn hưởng thụ cực lạc nguyên thủy nhất giữa nam nữ.
Chu Hằng đã nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, hắn nắm bộ ngực cực phẩm của Hàn Diệc Dao thật chặc, đẩy người một cái, nộ long nhất thời tiến quân thần tốc, công thành phạt trại, đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu, một ít chướng
ngại nho nhỏ căn bản không cách nào ngăn cản.
- A!
Hàn Diệc Dao phát ra tiếng hô bị đau, chân ngọc thon dài quấn lên bên
hông Chu Hằng, ngọc thủ dùng sức nắm chặt vào trên lưng của hắn.
Thể chất của Chu Hằng quả thật có thể so với pháp khí Sơn Hà Cảnh, nhưng đó chỉ là xương cốt của hắn, da mặc dù bền bỉ hơn rất nhiều so với Khai Thiên Cảnh bình thường, nhưng cuối cùng là không thể đánh đồng cùng
xương.
Một trảo này, trên lưng của hắn nhất thời để lại 10 dấu móng tay hồng hồng, để cho hắn cũng hít một hơi thật mạnh vì bị đau.
Cảm thấy đau, đó mới là người!
Đây cũng là tại sao Chu Hằng không có Phệ Kim tộc toàn thân, không có cảm giác nào, vậy thì chân chánh là dị loại.
Nỗi đau kia làm cho hung tính của hắn nổi lên, giống như một Mãnh Hổ,
liều mạng đâm chọc vào, trong lúc ra vào, rất nhanh thì đã đưa Hàn Diệc
Dao lên tầng mây, phiêu du ở trong mây, sướng tới mức tâm can cũng muốn
hòa tan.
Trong nháy mắt khi Chu Hằng tiến vào thân thể nàng, Hàn Diệc Dao cũng
cảm giác được thân thể của mình xuất hiện biến hóa rõ ràng, nóng lên,
nóng tới quá mức!
Đó cũng không phải do nàng động tình, mà là thể chất nàng đang phát sinh tác dụng.
- Chu Hằng, vĩnh viễn nhớ kỹ ta, chớ quên ta!
Nàng quấn Chu Hằng thật chặc, nhẹ giọng nỉ non.
Một bước này, từ khi bắt đầu đã tựu không khả năng dừng lại, chỉ sợ Chu
Hằng hiện tại rút ra nàng cũng sẽ tự mình nở rộ, thăng hoa, héo tàn
trong đỉnh cao.
Chu Hằng căn bản nghe không rõ nàng đang nói cái gì, thân thể của hắn
mãnh liệt cần thân thể của nàng, để cho hắn giống như một đầu Man Ngưu
không ngừng va chạm, siêng năng cày cấy.
Hàn Diệc Dao đúng là diệu nhân, tình đến nhiều, cả người nàng biến thành sắc ửng đỏ, thân thể lại càng phát ra mỵ hương khắp người, đó là mùi vị của nàng, mùi thơm trời sanh, thúc dục ham muốn của Chu Hằng, để cho
hắn cày cấy càng thêm ra sức.
Đã tới rồi!
Hàn Diệc Dao chỉ cảm thấy như bay lên chín tầng mây, trong ý nghĩ trống
rỗng, không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai, hai chân ngọc
thon dài gắt gao kẹp chặt eo Chu Hằng, dùng sức lớn tới mức thậm chí có
thể kẹp gãy võ giả Khai Thiên Cảnh bình thường!
- Chu Hằng, ta yêu ngươi!
Nàng lớn tiếng nói, oanh, nàng bị khoái cảm cực lạc bao phủ, toàn thân kịch liệt co quắp.
Một luồng sóng lực lượng cường đại thông qua chỗ hai người kết hợp vọt
mạnh qua Chu Hằng, đây là tích lũy linh lực cực kỳ tinh thuần, căn bản
không cần luyện hóa, trực tiếp hóa thành linh lực của bản thân Chu Hằng, súc tích ở không gian đan điền của hắn.
Hắc kiếm giết người, hấp thu tinh khí sinh mệnh, cũng không phải là tu
vi thuần túy, vì vậy cũng không đại biểu cho Chu Hằng giết một Sơn Hà
Cảnh là có thể đạt được toàn bộ tích lũy của một Sơn Hà Cảnh.
Nhưng tình huống của Hàn Diệc Dao cũng là bất đồng, một thân tu vi của
nàng bao gồm cả sinh mệnh lực của nàng đều đang liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể Chu Hằng, không giữ lại chút nào!
Như vậy ý nghĩa Chu Hằng có thể nhận được toàn bộ tích lũy tu vi của
nàng, không có một tia lãng phí! Thậm chí, bao gồm cả sinh mệnh lực của
nàng, thọ nguyên của nàng!
Chu Hằng tỉnh táo lại từ trong khoái cảm.
Lúc này, hắn còn không biết nữ nhân này vừa lừa chính mình, nàng quả
thật không thể bị nam nhân đụng vào, sau khi đụng vào chẳng những tu vi
hoàn toàn biến mất, hơn nữa ngay cả tính mệnh cũng giữ không được!
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đâu còn chú ý đi suy tư xem tại
saddilaij có thể chất tà dị như vậy, chỉ muốn bứt ra rời đi, ngăn cản
hành động tự sát này của nàng. Nhưng Hàn Diệc Dao cũng là quấn hắn thật
chặc, dùng hết toàn bộ lực lượng của nàng.
Đã bắt đầu, không thể nghịch chuyển!
Vào giờ khắc này, Chu Hằng hiện lên sự tức giận mãnh liệt, nữ nhân này làm sao ngớ ngẩn như vậy!
Tuyệt không thể làm cho nàng chết!
Nếu là như chết như vậy, còn dạy dỗ nàng thế nào, đánh cái mông của nàng!
- Nữ nhân ngốc, đừng nghĩ trốn tránh như vậy!
Chu Hằng hét lớn.
Ầm!
Khi một tia lực lượng cuối cùng của Hàn Diệc Dao đưa vào trong cơ thể
Chu Hằng, chuyện kỳ diệu xuất hiện, Chu Hằng cũng đạt tới cực hạn, bắt
đầu phun ra một luồng sóng, mà theo hắn phun ra, sinh mệnh lực của hắn,
linh lực của hắn đang liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể Hàn
Diệc Dao. Làm dịu thân thể gần như khô khốc của nàng.
Âm, dương, hai đạo linh lực kết thành một vòng tròn trong cơ thể bọn họ, một vòng tuần hoàn kỳ diệu!
A!
Một đạo gông xiềng tan vỡ, để cho lòng của hai người đột nhiên buông
lỏng, không cần chứng minh, bọn họ cũng đều biết, đây là giải trừ Đồng
Tâm Kết!
Tại sao có thể như vậy?
Hàn Diệc Dao lộ ra vẻ mờ mịt, Đồng Tâm Kết giải khai ở trong dự liệu của nàng, bởi vì thể chất của nàng một khi bộc phát ra, có thể giải hết
thảy tà thuật của thế gian, nhưng không ngờ Chu Hằng trả linh lực về cho nàng, đây là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ hắn cũng có thể chất này?
Không thể nào a, nếu là hắn cũng là thể chất này, sớm đã tinh tẫn nhân vong trên người Tiêu Họa Thủy cùng Lan Phi!
- Nữ nhân ngốc . . .
Chu Hằng nghiến răng nghiến lợi, hiện tại nếu Hàn Diệc Dao không chết, hắn sẽ phải hảo hảo tính toán món nợ này cùng nàng!
Hàn Diệc Dao nhắm đôi mắt đẹp thật chặc, không dám nhìn Chu Hằng.
Cho rằng như vậy là có thể may mắn thoát khỏi sao?
Chu Hằng lộ ra nụ cười nguy hiểm, đồ chơi phía dưới rất nhanh đã hùng phong phục chấn, lấp kín thân thể của nàng.
- Từ hiện tại bắt đầu, ngươi phải hảo hảo mà tỉnh lại!
Chu Hằng bắt đầu một vòng chinh phạt mới.
. . .
Hàn Diệc Dao rốt cuộc biết cái gì gọi là dục tiên dục tử, có một thời
gian ngắn, nàng thật hận không được chết đi coi như xong, ba chữ sướng
muốn chết cũng không phải là bỗng dưng tạo nên.
Như cầu xin tha thứ mọi cách, nhưng làm sao hữu dụng, Chu Hằng đang nổi
nóng, lật qua lật lại chơi đùa nàng, ước chừng giằng co nàng ở trên
giường một ngày một đêm, lúc này mới ngừng lại được, bảo nàng nói rõ
ràng mọi chuyện.
Chẳng qua là dừng lại mà thôi, cũng không có lui binh, hai người vẫn ở
trong trạng thái thân cận nhất, để cho Hàn Diệc Dao không dám nhúc
nhích một chút nào, nếu không khoái cảm kia sẽ làm nàng khóc ra thành
tiếng.
- Trên cái thế giới này, có một loại thể chất vô cùng hiếm thấy, là
Huyền Âm thân. Có thể chất này cũng là cô gái, các nàng từ nhỏ tu luyện
cực nhanh, nhưng có một khuyết điểm không cách nào chữa trị, chính là
một khi các nàng thất thân, tu vi một thân đều sẽ làm để người khác
hưởng, tính cả sinh mệnh lực cùng nhau truyền lại cho nam nhân đã đoạt
đi sự trong sạch của các nàng! Ở thời kỳ thượng cổ, loại thể chất này
cũng được xưng là "Đỉnh lô", thiêu đốt chính mình, chỉ vì thành toàn
người khác! Loại thể chất này, trong hàng tỷ người mới xuất hiện một
người, cực kì hiếm thấy! Bất quá, một vị cô cô của ta chính là có thể
chất này, trước kia nàng xem qua một quyển cổ tịch, kết luận chính mình
là Huyền Âm thân thể, mà lúc ta ở thiên quý thủy (kỳ kinh nguyệt) mười
ba tuổi mới tới, thân thể xuất hiện dị biến, bị vị cô cô kia nhìn thấu
đầu mối, nói cho ta biết về bí mật của Huyền Âm thân thể.
- Thiên quý thủy?
Chu Hằng chen lời nói, hắn cũng không biết kia là có ý gì.
Hàn Diệc Dao hơi có chút đỏ mặt, nhưng hai người ngay cả chuyện thân mật nhất của nam nữ cũng làm, thậm chí bây giờ còn đang dính lại với nhau,
cần gì phải kiêng kỵ nữa, nói:
- Chính là mấy ngày mà mỗi tháng nữ nhân cũng sẽ có!
Chu Hằng sửng sốt một hồi mới hiểu được, nguyên lai chính là mấy ngày không có tiện đó, hắn cực kỳ chán ghét!