Chu Hằng không khỏi bật cười, nhìn lại Lỗ Đông Vân, nói: - Lão ca, ngươi thấy thế nào?
Lão ca?
Ba người Ninh gia lão tổ tự nhiên sẽ không tin tưởng Lỗ Đông Vân thật sự là huynh trưởng Chu Hằng, nếu không phải, như vậy một tiếng lão ca này
có vẻ vô cùng tùy ý, nói rõ địa vị hoặc là thực lực Chu Hằng không kém
Lỗ Đông Vân chút nào!
Không thể nào! Không thể nào!
Bọn họ đều dùng ánh mắt khẩn trương nhìn Lỗ Đông Vân, nếu hắn không lập tức trở mặt, vậy tám thành là sự thật!
Trong lòng Lỗ Đông Vân lại co quắp, hắn có thể thấy thế nào? Nếu hắn
bằng Chu Hằng không còn sớm đánh tiểu tử này, còn chờ ba người các ngươi vô nghĩa? Hắn miễn cưỡng cười cười, nói: - Tiểu huynh đệ, có thể bỏ qua được thì tha cho người, ngươi nói ngươi có tu vi gì , cần gì chấp nhặt
những tiểu nhân vật này!
Loảng xoảng!
3 người Ninh gia lão tổ nhất thời giống như sấm sét giữa trời quang,
trong lòng lạnh như băng. Đây là kết quả bọn hắn không muốn nhìn thấy
nhất, Chu Hằng đủ sức đánh đồng với Lỗ Đông Vân, vị nhân vật truyền kỳ
Tiên vực!
Bọn họ không ngờ đi chủ động trêu chọc tồn tại như vậy, không phải muốn chết là cái gì?
Hai lão tổ Tiền, Trương tự nhiên hận Ninh gia lão tổ đến tận xương tủy,
không ngờ làm cho bọn họ xuất đầu đi đối phó một vị tiên nhân, hơn nữa
còn là tiên nhân vô cùng cường đại!
Chu Hằng cười ha ha, nói: - Không phải ta muốn chấp nhặt cùng bọn họ, mà là bọn hắn không nên đến trêu chọc ta, nếu ta không vui đùa cùng bọn họ một chút, không phải rất xin lỗi dũng khí của bọn họ?
- Tiền bối, là chúng ta có mắt không tròng, xin bỏ qua cho chúng ta một lần!
- Đây đều là lão già họ Ninh kia giựt giây chúng ta tới, chúng ta không cừu không oán cùng tiền bối a!
- Đúng đúng đúng, chính là lão gia hỏa này nhìn trúng tư chất ái đồ tiền bối. Nên muốn đoạt lại! Hơn nữa, lão hủ phỏng chừng hắn còn muốn dùng
Tẩy Hồn Thuật hủy diệt trí nhớ ái đồ tiền bối. Để cho nàng cả đời trung
tâm Ninh gia!
- Trương Viễn Hà, ngươi không nên ngậm máu phun người!
- Hừ. Ta nói sai sao?
Vì thoái thác trách nhiệm, hơn mạng sống, ba lão gia hỏa đều tính kế lẫn nhau.
Chu Hằng cười hướng về Lỗ Đông Vân, nói: - Lão ca, ngươi nói ta còn có thể nhẫn sao?
Lỗ Đông Vân thở dài một hơi.
Chu Hằng tiện tay bắn ra, thình thịch thình thịch thình thịch, ba người
Ninh gia lão tổ đều bị hắn ném vào trong vực sâu vạn trượng.
Nếu bọn họ như vậy cũng không chết, thậm chí còn có thể đạt được vô
thượng tuyệt học của tiền bối cao nhân, như vậy Chu Hằng cũng chỉ có thể chịu.
- Tiểu huynh đệ, ngươi phải về Tiên vực? Lỗ Đông Vân hỏi.
Chu Hằng xoay chuyển nhanh chóng trong lòng, người trong thế giới này
dường như căn bản không biết bọn họ chỉ sinh hoạt tại một cái thế giới
thu hẹp, chỉ nghĩ toàn bộ thiên địa cũng chỉ có mảy may như vậy.
Phàm nhân nghĩ như vậy còn chưa tính, chẳng lẽ đường đường Thăng Hoa Đế cũng đồng dạng không biết sao?
Đối phương dùng từ về . Ý vị Lỗ Đông Vân coi hắn là người Tiên vực, mà không hoài nghi hắn là người từ ngoài đến chút nào!
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói: - Không tồi, ta quả thật muốn đi Tiên vực kiến thức một chút!
Lỗ Đông Vân không phản ứng chút nào đối với lời nói này, chỉ gật đầu,
nói: - Nếu tiểu ca không chê. Lão phu cùng ngươi đi như thế nào? Hắn sợ
Chu Hằng một đường giết về Tiên vực, mà có hắn ở bên cạnh. Ai dám đến
trêu chọc?
Chu Hằng trầm ngâm, hắn không phải đang suy nghĩ đối phương định làm gì. Mà là vừa rồi lời nói của hắn lộ ra rất nhiều sơ hở, thiếu chút nữa là
đang nói ca cũng không phải người Tiên vực, mà là vào từ bên ngoài,
nhưng không ngờ Lỗ Đông Vân không có một tia khác thường!
Lẽ ra có thể tu luyện tới Thăng Hoa Đế cũng không thể phản ứng trì độn như thế a?
Trong lòng Chu Hằng càng ngày càng kỳ quái, cười cười, nói: - Nếu lão ca có ý tốt như vậy, ta sao dám chối từ?
Hắn để chư nữ về tới trong Tiên Cư, sau đó cùng nhau bước lên đăng Tiên Kiều với Lỗ Đông Vân.
Oanh!
Một đạo gió mạnh lập tức oanh tập hướng hắn, nhưng đăng Tiên Kiều hạn
chế phàm nhân, lực lượng của gió ngay cả cấp bậc Nguyệt Minh Vương cũng
không đạt tới, làm sao có thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn chút?
Chu Hằng quan sát hoàn cảnh chung quanh, tay phải của hắn cũng đặt lên
Tiên Kiều, cảm ứng chất liệu phía dưới, như thế nào cũng không thể cảm
giác được một tia khác thường.
Lỗ Đông Vân thì nói chuyện với Chu Hằng câu được câu không, muốn thăm dò chi tiết của Chu Hằng.
Cũng mặc kệ Chu Hằng ám chỉ như thế nào, Lỗ Đông Vân đều không liên lạc
Chu Hằng với thế giới kia, dường như cái thiên địa này chính là duy
nhất, cái quan niệm này đã là thâm căn cố đế.
Hắn dò hỏi Chu Hằng, Chu Hằng cũng không ngại hỏi mấy chuyện tình trên người hắn, tỷ như, cung phụng thần linh chí cao là ai.
Lỗ Đông Vân cũng không biết!
Đây dường như là tồn tại mãi mãi tới nay, là nàng sáng lập phiến thiên
địa này, cho nhân loại năng lực tu luyện, do đó thoát khỏi bách bệnh,
kéo dài thọ mệnh thật lớn.
Nửa ngày sau, bọn họ thông qua đăng Tiên Kiều, đi tới một đầu lạch trời khác.
Chu Hằng không khỏi lộ ra ngạc nhiên, chỉ thấy đây là một mảnh thiên địa vô cùng xinh đẹp, thanh sơn lục thủy, dòng sông uyển chuyển, trên bầu
trời có từng ngọn núi lơ lửng, đồng dạng xanh biếc, có chút núi còn có
thác nước buông xuống, tạo thành một cái thiên hà xinh đẹp.
Tiên hạc tung cánh, phi hành ở trên trời, một vầng mặt trời đỏ ở bầu trời, tỏa ánh mặt trời ấm áp.
- Chu tiểu ca, bây giờ ngươi muốn đi nơi nào? Lỗ Đông Vân hỏi.
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói: - Không có mục đích gì, tùy ý đi một chút!
- Một khi đã như vậy, không bằng Chu tiểu ca bồi lão phu cùng nhau đi tới Thánh Tiên Điện đi! Lỗ Đông Vân lập tức đề nghị.
- Thánh Tiên Điện? Chu Hằng không hiểu hỏi.
- Thánh Tiên Điện chính là địa phương của lão phu, tuy nhiên cũng không
thuộc về lão phu, mà là một chỗ Thánh địa Tiên vực. Người Tiên vực có tư chất nhất được tiến vào Thánh Tiên Điện tiềm tu, bởi vì bên trong đó có kế thừa thần linh chí cao lưu lại! Lỗ Đông Vân tràn đầy cảm giác tự
hào.
Cái gì, kế thừa thần linh chí cao?
Chu Hằng không khỏi động lòng, ở trong mắt đám người Lỗ Đông Vân, thần
linh chí cao chính là Chân Thần duy nhất chỗ này, nhưng ở trong lòng Chu Hằng, hắn biết cái gọi là thần linh chí cao hẳn là một vị đại năng Minh giới.
Nàng lưu lại kế thừa để làm chi, chẳng lẽ đã chết?
Chu Hằng nổi lên lòng hiếu kỳ, hiện tại cho dù Lỗ Đông Vân trở mặt hắn
cũng phải nghĩ biện pháp đi Thánh Tiên Điện , nói: - Được, đi Thánh Tiên Điện!
Hai người đều triển khai thân pháp đi tới, rất nhanh đi tới một tòa cổ thành, nơi này có pháp trận truyền tống.
Lỗ Đông Vân có được uy vọng lớn lao, một đường đi tới người đi đường đều nhao nhao quỳ gối, không chút che giấu kính ngưỡng sùng bái đối với
hắn, khiến Chu Hằng âm thầm đoán vị này có phải lòng hư vinh đặc biệt
mãnh liệt hay không, cho nên mới thích đi khắp nơi.
Ánh sáng tản ra, khi Chu Hằng cùng Lỗ Đông Vân bước ra truyền tống trận, đã đi tới một tòa thành thị vô cùng to lớn, mỗi một cục gạch đều tản ra thiên tang cổ vận xuyên qua muôn đời.
Chu Hằng càng ngày càng kỳ quái, nếu nơi này tồn tại mấy triệu năm, thậm chí mấy ngàn vạn năm, làm sao có thể ngăn cách cùng ngoại giới như thế, ngay cả thân là ếch ngồi đáy giếng cũng không biết!
- Lỗ đại nhân!
- Lỗ đại nhân!
Lỗ Đông Vân vừa xuất hiện, người phụ cận nhao nhao kêu lên, trên mặt từng cái đều không che giấu vẻ kính ngưỡng.
Lão gia hỏa này còn nổi danh như vậy!
Với thông tin của Lỗ Đông Vân, Chu Hằng cũng có hiểu biết đại khái đối
với tình huống Tiên vực - thực ra hắn muốn tìm hiểu cũng không phải bí
mật gì, đến trình tự Thăng Hoa Cảnh đều có thể dễ dàng biết.
Người mạnh nhất Tiên vực cũng chỉ là Sáng Thế Vương!
Dù sao cũng là tiểu Thiên địa ngăn cách hậu thế, có thể nhắm mắt làm
liều đẩy mạnh võ đạo đến Sáng Thế Vương đã không tệ rồi! Hơn nữa, linh
tức nơi này cũng không được thập phần dồi dào, tiến vào Sáng Thế Vương
không cần lĩnh ngộ, chỗ khó ngược lại biến thành linh khí.
Chỉ dựa vào linh khí nơi này không có khả năng xông lên Sáng Thế Cảnh, nhất thiết phải dựa vào Thánh dược thiên địa!
Hiện giờ năm vị Sáng Thế Vương Tiên vực chiếm được thánh dược mới đột phá, nếu không Thăng Hoa Đế là cực hạn cả đời võ giả!
Bởi vậy, làm Thăng Hoa Đế như Lỗ Đông Vân tự nhiên địa vị cao cả , cũng
cho hắn có uy vọng để chõ loạn mõm, nếu không - dù là Thăng Hoa Đế cũng
sẽ bị chết rất nhanh!
Nơi này cũng không phải Thánh Tiên Điện, Lỗ Đông Vân mang theo Chu Hằng
ra khỏi thành, một đường lại hướng về trung tâm đi hơn 3 vạn lý, rốt cục tới tòa Thánh địa của Tiên vực!
Thánh Tiên Điện, chính là trung tâm Tiên vực!
Tòa điện phủ thành lập ở dưới chân một ngọn núi nhìn không thấy đỉnh,
diện tích ít nhất vạn mẫu, nguyên bản thập phần to lớn đồ sộ, chỉ tiếc
ai bảo nó thành lập ở dưới ngọn núi như vậy? Vừa so sánh liền ảm đạm
thất sắc!
- Chu tiểu ca, tuy rằng chiến lực ngươi cường đại, tuy nhiên dù sao tu
vi còn chỉ có Thăng Hoa Hoàng, có muốn vào đây tu 1 chút không? Lỗ Đông
Vân đề nghị Chu Hằng, hắn nhìn ra được góc cạnh Chu Hằng rõ ràng, tuy
nhiên chỉ cần tu luyện ở Thánh Tiên Điện, tất nhiên sẽ bị Thần Linh vô
thượng cảm hóa.
- Được a! Chu Hằng gật đầu, hắn quả thật muốn biết một chút kế thừa thần linh chí cao.
Bọn họ coi như ăn nhịp với nhau , Lỗ Đông Vân lập tức an bài cho Chu
Hằng, để hắn trở thành một gã đệ tử Thánh Tiên Điện. Thực ra muốn trở
thành đệ tử của Thánh Tiên Điện cần đi qua tầng tầng lớp lớp xét duyệt,
đối với tư chất thí sinh cũng có yêu cầu nghiêm khắc, ai bảo đây là
chuyện tình do Lỗ Đông Vân tổ chức?
Tuy nhiên nửa ngày trôi qua, Chu Hằng vẫn chính thức trở thành đệ tử của Thánh Tiên Điện.
- Lần trước làm đồ đệ của người, không biết là sự tình bao lâu rồi? Chu
Hằng nằm ở trên giường, hai tay chẩm đặt sau gáy, đột nhiên nhớ lại
những chuyện trước đây ở Phàm giới, nhận thức với Lâm Phức Hương, giao
tình với đám người Chư Chí Hòa.
Sau khi hắn suy nghĩ một chút, đưa hết người cùng gia súc trong Tiên Cư ra ngoài.
- Đây là nơi nào? Tam nữ Lam Long nữ hoàng đều rất có hứng thú nghiên
cứu, mà Hồng Long nữ hoàng thì lười biếng ngồi ở ghế dựa, dùng một cái
đầu ngón tay xanh nhìn Chu Hằng, ánh mắt có chút quỷ dị.
- Thánh Tiên Điện! Chu Hằng thuận miệng nói một câu, hỏi: - Nơi này là
Tiên vực, các ngươi có cảm giác thân thể có thay đổi gì hay không?
Lam Long nữ hoàng, Mộc Đồng Đồng, Hồ Nhân hai mặt nhìn nhau một lúc đều lắc lắc đầu, mà Hồng Long nữ hoàng lại nói: - Có!
- Có? Có thay đổi gì?
Chu Hằng hỏi.
- Bộ ngực dường như trở nên lớn một ít!
- ... Lưu manh!