Lục Thần Phù dùng đôi mắt
đẹp tràn ngập linh khí nhìn Chu Hằng, hiện tại tên nam nhân không có
phong độ này chính là chỗ dựa duy nhất của cả nhà bọn họ.
Nếu thật sự rơi vào tay Lục Côn Minh, nàng có thể tưởng tượng ra cả nhà sẽ thê thảm cỡ nào!
Lục Côn Minh mắt lạnh nhìn Chu Hằng, nói:
- Đây là việc tư của Lục gia ta, còn không cút cho ta!
Ích Địa Cảnh cuối cùng cũng là Ích Địa Cảnh, ở đây chỉ có một mình hắn
có thể chống lại được Chu Hằng, một lão nhân trong tộc khác cũng chỉ có
bối phận mà thực lực cũng chỉ là Sơ Phân Cảnh mà thôi, bằng không hắn
cũng không thể mang tới, chẳng phải là muốn đoạt thức ăn của hắn sao?
Võ giả đều quý trọng danh dự, tận lực tránh cung giai chiến đấu, đặc
biệt cùng giai tử chiến! Bởi vậy, nếu có thể đuổi được Chu Hằng đi, hắn
cũng không nguyện ra tay.
- Rất không khéo léo, Lục gia còn thiếu ta một khoản tiền đấy!
Chu Hằng tươi cười, hắn mang Lục Thần Phù về, quả thật có thể lĩnh phần
thưởng 20 vạn linh thạch hạ phẩm hoặc 1 vạn linh thạch trung phẩm.
- Làm việc cho Lục gia ta, đây là vinh quang của ngươi!
Lục Côn Minh lại keo kiệt đến vắt chày ra nước, tại trong mắt hắn vốn
sản nghiệp của Lục Côn Ngô, Lục Thần Phù đã là tài sản riêng của hắn!
Hắn tự nhiên biết Lục Côn Ngô khai ra bảng giá là để cứu ái nữ, 20 vạn
linh thạch hạ phẩm hoặc 1 vạn linh thạch trung phẩm! Trời ạ, ngay cả hắn đều lấy không ra tài phú lớn như vậy a!
Đem một tài nguyên tu luyện lớn như vậy, giao vào trong tay một tên hạ nhân? Phi, nằm mơ đi!
- Lục Côn Minh ta thiếu ngươi một nhân tình!
Hắn phủi tay một cái, đã không kịp chờ đợi muốn biết cả nhà Lục Côn Ngô rốt cuộc tích lũy bao nhiêu tài phú.
- Nhân tình của ngươi?
Chu Hằng cười ha ha một tiếng, nhưng tươi cười rất lạnh.
- Ngươi là ai, ta tại sao phải lấy nhân tình của ngươi? Đáng được một lượng bạc không?
- Tiểu tử. Chúng ta chính là Lục gia đế đô!
Lão già luôn hòa nhã kia chen miệng nói, dụng ý tự nhiên là uy hiếp Chu
Hằng, hắn cũng nhìn ra được, Lục Côn Minh cũng không muốn gây thêm rắc
rối giao thủ với Chu Hằng.
- Lục gia đế đô, đó là thứ gì, đều là thứ vô sỉ như các ngươi sao?
Chu Hằng cười cười, chút không để cho hai người này mặt mũi.
Hai người này đã sớm không biết xấu hổ, cho bọn hắn mặt mũi làm cái gì!
- Hỗn đản!
Lục Côn Minh sắc mặt nghiêm lại. Mắt nhìn Chu Hằng đằng đằng sát khí,
chỉ là hắn cũng không biết chiến lực của Chu Hằng như thế nào, không thể phỏng chừng hậu quả chiến một trận, bởi vậy chậm chạp chưa ra tay.
Hắn miễn cưỡng thu hồi vẻ giận dữ, nghiêm mặt nói:
- Đây là việc tư của Lục gia ta, các hạ không nên xen mồm vào!
- Lão già. Ngươi chẳng qua chỉ là Sơ Phân Cảnh, cũng dám cậy già lên mặt, đúng là không biết sống chết!
Chu Hằng vẫn chưa trả lời Lục Côn Minh, chỉ mắng lão già mặt lạnh kia.
Lục Côn Minh lập tức da mặt điên cuồng co rút!
Hắn không ngờ bị không để ý tới! Đường đường là cửu thiếu gia của Lục
gia đế đô, ở trong thế hệ trẻ cực được coi trọng, hắn không ngờ bị coi
như không thấy!
- Bốp!
Chu Hằng cách không đánh ra một chưởng, tát bốp lên mặt mặt lão già kia. Chỉ thấy lão giả kia lộ ra vẻ mặt sợ muốn chết, ăn một cái tát mạnh mẽ, răng nanh trong miệng nhao nhao bay ra, mà hai con mắt bị lực lượng nén cho nổ tung, phốc phốc nổ thành hai luồng máu loãng.
- Lớn mật!
Lục Côn Minh cuối cùng giận không kềm được. Tiểu tử này cũng dám hành
hung trước mặt hắn, hơn nữa còn đánh người của Lục gia. Thật sự to gan
lớn mật!
Tuyệt không thể tha thứ!
Đây là mặt mũi Lục gia, cũng không phải người nào có thể tùy tiện đánh!
- Chết cho ta!
Lục Côn Minh cũng không di chuyển, chỉ đẩy ra một chưởng nện tới Chu
Hằng. Đây cũng là thế võ theo thói quen của cao thủ, tận lực không cận
chiến với đối phương, bởi vì như vậy quá mức hung hiểm, động một tí rất
có thể tàn phế, thậm chí nguy hiểm ngã xuống.
Hắn muốn thử thăm dò thực lực của Chu Hằng một chút trước, nếu như khi
dễ được, hắn tuyệt không để ý ra tay ngoan độc xử lý Chu Hằng.
- Thình thịch!
Chu Hằng đáp lễ một quyền, hai cổ kình lực cuồn cuộn đánh ra, sắc mặt
Lục Côn Minh lập tức trở nên trắng bệch, mạnh mẽ lui 7 bước mới dừng
lại, nhưng trên mặt lại bỏ bừng, hắn lui 11 bước nữa, sau đó oa phun ra
một ngụm máu tươi.
Chỉ cách không đánh ra một kích thôi, hắn đã bị Chu Hằng đánh cho hộc máu, chiến lực chênh lệch không nói cũng rõ!
Lục Côn Minh chỉ cảm thấy cả người đều run rẩy, không phải sợ hãi mà là
bị kình lực oanh kích. Hắn cũng không tin Chu Hằng có gan giết mình, nên biết rằng Lục gia chính là nhà quyền thế đỉnh cấp của Tân Lan Quốc, có
Sơn Hà Cảnh lão tổ tọa trấn!
- Các hạ thực lực cường đại, ta rất bội phục!
Hắn không thể không tạm thời cúi đầu, lực lượng gia tộc cường đại là một chuyện, hiện tại hắn chưa thể mượn dùng được:
- 20 vạn linh thạch hạ phẩm hoặc là 1 vạn linh thạch trung phẩm, các hạ muốn thứ nào?
- Kỳ quái, ngươi là ai, có thể đại biểu Lục gia sao?
Chu Hằng cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trời ạ, diễn lâu như vậy, còn không biết là chuyện gì xảy ra sao?
Lục Côn Minh nổi giận trong lòng, nhưng trên mặt vẫn còn không thể biểu hiện ra, cười nói:
- Gia sự! Gia sự! Các hạ, ta đưa thêm 5000 linh thạch trung phẩm, xem như nộp cho người bạn như các hạ, như thế nào?
Tuy rằng linh thạch này cũng không móc rỗng túi hắn, nhưng hắn đã đem
gia nghiệp của Lục Côn Ngô xem như là tư hữu, cho nên cũng cảm thấy nhức nhối a!
- Kỳ quái, ta sao lại không biết người thân thích ngươi!
Chu Hằng sờ sờ cằm, vẻ mặt mờ mịt, sau đó nhìn về phía Lục Thần Phù,
- Phù nhi, chúng ta thân thiết như vậy sao?
- Không có!
Lục Thần Phù tuy rằng không biết Chu Hằng muốn giở trò gì, nhưng nàng tự nhiên nguyện ý phối hợp.
- Kỳ quái, ngươi người này sao lại giả mạo thân thích của người khác, giả danh lừa bịp?
Chu Hằng lạnh lùng nhìn Lục Côn Minh, toát ra sát khí âm lạnh.
Lục Côn Minh nghe hắn nói hai chữ kỳ quái, trong lòng không được tự nhiên, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Các hạ không nên nói đùa, đây là việc tư của Lục gia ta, không liên quan tới ngươi!
- Sao không liên quan tới ta? Phù nhi cảm kích ta anh hùng cứu mỹ nhân,
thấy tư thế oai hùng của ta, vừa thấy đã yêu, đã sớm quyết định gả cho
ta! Phù nhi là người của ta, ngươi tên đần độn này không biết đang đoạt
đồ vật của người khác sao?
Chu Hằng đánh ra một chưởng, bốp, trên mặt của Lục Côn Minh lập tức in lên một cái tát, một bên má hằn lên 5 dấu ngón tay.
- Của ta!
- Bốp!
Chu Hằng lại tát một tát nữa, để bên má kia của Lục Côn Minh cũng xuất hiện một dấu tay.
- Ta ghét nhất bị người khác đánh chủ ý lên đồ của ta!
Bốp, dấu tay thứ ba.
- Đối với người như thế, chỉ có một chữ, giết!
- Bốp! Bốp! Bốp!
Chu Hằng liên tục tát ra, một chưởng lại một chưởng cách không đánh tới, với tu vi Ích Địa Cảnh của Lục Côn Minh, vậy mà ngay cả lực kháng cự
cũng không có. Rất con bà nó đã nghiền!
Ba người Lục Côn Ngô, đám đầy tớ, gia đinh thấy một màn như vậy, không
thể không cảm thấy Lục Côn Minh bị đánh đến răng nanh rơi ra, máu tươi
điên cuồng phun ra có gì thảm, có gì đáng giá đồng tình, loại rác rưởi
này tốt nhất chết sớm một chút!
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi thật dám cùng Lục gia ta là địch?
Lục Côn Minh bị đánh cho bối rối, xoay quanh đầu hắn chỉ có hai chữ khó tin, tiểu tử này đánh đến đầu óc điên rồi, lại dám cùng Lục gia là
địch!
Không biết Lục gia là tồn tại gì sao?
Một trong 5 nhà quyền thế đỉnh cấp của Tân Lan Quốc, bốn gia tộc khác
cũng có tồn tại Sơn Hà Cảnh lão tổ, cho nên không có bất kỳ người nào
dám trêu chọc, ai chọc vào là chết!
Tôn nghiêm gia tộc không thể khinh nhờn!
- Thình thịch!
Chu Hằng một quyền đánh tới:
- Đừng nói chuyện, ngươi không biết miệng mình rất đê tiện sao, nói ra
khiến người ta rất không thoải mái! Sao lại không có chút luân lý, người cặn bã như ngươi sao còn sống được tới bây giờ?
Thân hình Lục Côn Minh lập tức bay lên, nặng nề đụng sụp vách tường sau
lưng, với thể chất Ích Địa Cảnh mạnh mẽ của hắn, tự nhiên không sợ đụng
vào tường, bản thân cũng không có việc gì.
- Còn đụng loạn tường người ta, ngươi có còn một chút giáo dưỡng hay không?
Chu Hằng vung tay phải ra, kình khí cuốn lên, Lục Côn Minh lại lảo đảo trượt về phía Chu Hằng.
- Thình thịch!
Chu Hằng một cước đá vào bụng Lục Côn Minh, tên này lại bay ra ngoài, tiếp tục đụng sụp một bức tường.
- Bức thứ hai!
Chu Hằng lạnh lùng nói.
Mọi người đều không nói gì, rõ ràng là hắn đánh đập người ta mà, Lục Côn Minh cũng thật vô tội! Nhưng ai bảo lúc trước hắn rất bá đạo, rất không nói lý, ai lại đồng tình với hắn chứ?
Đây gọi là ác nhân tự có ác nhân trị!
Chu Hằng bình thường không thích đấu võ mồm, nhưng công phu của hắn cũng học được con lừa đen mà ra, nếu phát huy toàn lực thì cũng không kém
sức chiến đấu chút nào. Hắn không ngừng đánh Lục Côn Minh đâm vào vách
tường, va chạm vào sàn nhà, va chạm vào ghế dựa, sau đó đều đổ trách
nhiệm lên đầu Lục Côn Minh.
Lục Côn Minh thế mới biết, bị người không nói đạo lý đánh cho biệt khuất cỡ nào?
Hắn rất muốn giết chết Chu Hằng, nam nhân này khiến hắn vô cùng nhục
nhã, chỉ là thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, quá lớn, hắn ngay cả
sức đánh trả cũng không có, chỉ có thể mặc cho Chu Hằng lăn qua lăn lại
như món đồ chơi.
- Phù nhi, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?
Chu Hằng đã nghiền rồi mới hỏi Lục Thần Phù.
Lục Thần Phù có thiên phú buôn bán kiệt xuất, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ đợi gả, lúc trước phối hợp với Chu Hằng diễn diễn trò nhưng thật ra
chẳng có gì cả, bây giờ còn cần tiếp tục diễn sao?
Nàng không khỏi khuôn mặt đỏ lên, nhưng nghĩ tới lúc trước Lục Côn Minh hùng hổ dọa người, nàng lại giận trong lòng.
Phụ thân rất ít nói chuyện năm đó, nhưng nàng vẫn liều mạng đánh ra từng chút từng chút một, tự nhiên hận thấu xương Lục Côn Minh, lúc này khuôn mặt hiện lên sát khí.
- Không thể giết!
Lục Côn Ngô tự nhiên rất quen thuộc con gái mình, vội vàng chen lời nói:
- Lục gia đế đô thực lực cường đại, nội tình sâu không lường được, tuyệt đối không thể đắc tội vào chỗ chết!
- Cha, chuyện đã tới bước này, ngươi còn cho rằng bọn họ sẽ thả chúng ta sao?
Lục Thần Phù lại vô cùng bình tĩnh, nàng là thiên tài buôn bán, tự nhiên lý giải rất sâu lòng người.
Lục Côn Ngô không khỏi hoạt kê, đúng vậy, hắn chỉ là một đứa con tư sinh bị đuổi ra khỏi gia tộc, dựa vào cái gì mà hắn phải thủ hạ lưu tình,
Lục gia đế đô cũng sẽ bánh ít đi, bánh quy lại?
Nhà quyền thế uy nghiêm không dung khinh nhục, tất nhiên sẽ trả thù tàn khốc gấp trăm lần, gấp ngàn lần!
- Đi, chúng ta lập tức rời khỏi Tân Lan Quốc!
Lục Thần Phù nhìn phụ thân, lại nhìn mẫu thân một chút.
Lục Côn Ngô thở dài, nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như thế!
- Ha ha ha! Các ngươi còn muốn chạy trốn?
Lục Côn Minh lại cười ha hả, chỉ là gương mặt sưng phù như đầu lợn, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng chật vật:
- Các ngươi chết chắc rồi! Toàn bộ các ngươi đều phải chết!
- Gặp phải người của Lục gia, cho tới bây giờ đều chỉ có một chữ chết!
Hắn nhìn chằm chằm Chu Hằng, tràn đầy oán khí.
Chu Hằng một bộ không sao cả, tay phải hơi chấn, đã cầm hắc kiếm trong tay.