- Ngươi, ngươi dám giết ta?
Lục Côn Minh cuối cùng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn vốn tưởng rằng Chu Hằng nhiều nhất chỉ dám tra tấn mình một trận,
tuyệt đối không dám hạ tử thủ, hắn là dòng chính Lục gia, giết hắn, coi
như đắc tội cả Lục gia. Tuy rằng Chu Hằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà vẻ
mặt bình tĩnh kia lại khiến hắn vô cùng lạnh lẽo.
Tên nam nhân này thật sự dám giết mình!
- Chỉ giết một con heo mà thôi, có gì mà dám hay không dám!
Chu Hằng một kiếm chém ra, ông, trên người Lục Côn Minh lập tức chớp
động một vầng sáng màu nhạt, tiếp đó tạo thành một màn sáng, một kiếm
này không ngờ không chém vỡ nổi!
Lại là cấm khí!
Chu Hằng thở dài, những nhà quyền thế này sao lại đều có cấm khí chứ, lại khiến hắn giết tốn thêm chút tay chân!
Tuy nhiên, Sơn Hà Cảnh dù sao cũng là Sơn Hà Cảnh, vòng bảo hộ cấm khí
phát ra này không ngờ có thể ngăn cản một kiếm của hắn mà không vỡ, uy
lực của nó đúng là không cùng một cấp bậc với cấm khí cường giả Khai
Thiên Cảnh làm ra.
- Keng! Keng! Keng!
Chu Hằng liên tục xuất kiếm, Lục Côn Minh lại sợ tới mức oa oa gọi bậy,
cấm khí có hạn chế số lần sử dụng, mấy lần nữa, hắn cũng sẽ bị Chu Hằng
mạnh mẽ đánh chém!
Từng bước thấy mình tiến tới cái chết, tuyệt đối là một chuyện tra tấn
kinh khủng, Lục Côn Minh chỉ cảm thấy đũng quần ấm lên, đúng là sợ đến
mức không thể khống chế.
- Xoẹt!
Một kiếm hoa rơi, lần này không có ngân quang chớp động nữa, Lục Côn
Minh bị một kiếm chẻ thành hai đoạn, thình thịch, thình thịch, chia làm
hai bộ phận trượt xuống, máu tươi ừng ực tràn ra, tinh khí đã bị hắc
kiếm hấp thu sạch sẽ.
- Cha, nương, đi thu thập một chút, chúng ta lập tức rời khỏi Tân Lan Quốc!
Lục Thần Phù an bài.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ còn cách này thôi. Quái vật khổng lồ
Lục gia đế đô bọn họ không thể chống lại được! Nhưng mà bọn họ cũng
không thể ngồi chờ chết, tuy rằng phải xa xứ. Nhưng vì sinh tồn chỉ có
thể đọ sức đánh một trận.
Gia nghiệp khổng lồ như thế, trong thời gian ngắn hiển nhiên không thể
thu thập toàn bộ, thời gian cấp bách, có thể dời được bao nhiêu thì tốt
bấy nhiêu.
Được cái Thiên Bảo Các trải rộng toàn bộ đại lục, linh phiếu ở Tân Lan
Quốc cũng có thể sử dụng được ở một số quốc gia, tuy rằng lần này tổn
thất sẽ rất lớn, nhưng tài sản còn dư lại đủ để cho bọn họ bắt đầu một
lần nữa.
Mọi người đều vội vàng, hoàn toàn đã gạt ba người Chu Hằng ba ở một bên.
- Chưa quên trả thù lao cho chúng ta chứ?
Chu Hằng thở dài, làm người tốt đi, làm người tốt đi!
Một đại cao thủ như hắn tự nhiên không có ai dám xem nhẹ, không lâu sau Lục Thần Phù mời hắn tới một gian thư phòng ưu nhã.
- Đây là 1 vạn linh thạch trung phẩm!
Lục Thần Phù đưa ra một tấm linh phiếu, sau đó lại đẩy tới 2 tấm linh phiếu nữa:
- Nơi này còn có 2 vạn linh thạch trung phẩm, cám ơn ngươi giúp chúng ta hóa giải tai kiếp một lần.
Chu Hằng không khách khí thu vào, cái này hắn xứng đáng nhận, cho nên rất thoải mái.
- Thần Phù còn muốn nhờ ngươi một chuyện. Muốn mời ngươi hộ tống chúng ta rời khỏi Tân Lan Quốc!
Lục Thần Phù lại lấy ra 3 tấm linh phiếu đặt lên bàn:
- 3 vạn linh thạch trung phẩm!
Nữ nhân này đúng là ra tay rộng lượng!
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói thực ra hắn cũng không muốn nhấc lên quan hệ với bất luận kẻ nào, bất quá dù sao hắn cũng muốn rời khỏi Tân Lan Quốc,
hơn nữa khoảng cách đột phá Khai Thiên Cảnh còn cần hai, ba tháng khổ
tu, ngược lại cũng không gấp.
Như vậy kiếm thêm khoản thu nhập đi!
Chu Hằng gật gật đầu. Tay đưa ra cầm lấy linh phiếu, cũng không thèm
nhìn liền thu vào, Lục Thần Phù cũng không có gan lừa gạt hắn.
- Còn chưa thỉnh giáo tên họ các hạ!
Lục Thần Phù vốn còn tưởng rằng Chu Hằng sẽ khiêm tốn một chút, không
thu tiền thù lao, không nghĩ tới tên này ngay cả do dự cũng không do dự. Đúng là đáng giận!
- Chu Hằng!
Lục Thần Phù trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, đột nhiên lại bật thốt lên.
- Chu công tử. Thần Phù có một đề nghị, ngươi suy tính một chút!
Trầm mặc một lúc, nàng đột nhiên nói.
- Cái gì?
- Thần Phù muốn mời ngươi diệt Lục gia đế đô!
Lục Thần Phù cắn răng nói.
- Ha ha, ngươi cảm thấy ta có năng lực này sao?
Chu Hằng không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại.
- Ngươi bây giờ chưa có, nhưng về sau nhất định có!
Lục Thần Phù vô cùng nghiêm nghị nói:
- Thần Phù tin tưởng Chu công tử nhất định sẽ trở thành nhân tài đương
thời, ngày sau đứng ở võ đạo đỉnh phong, quan sát nhân gian!
Chu Hằng cười cười, từ lúc Lục Côn Minh bỏ mình, ngày sau cả nhà bọn họ
nhất định sẽ bị người trong tộc đuổi giết, cho dù chạy trốn tới quốc gia khác cũng khó được yên bình, một gia tộc có cao thủ cấp bậc Sơn Hà Cảnh muốn diệt toàn bộ bọn họ, hoàn toàn có thể phái cao thủ lặng lẽ lẻn
vào, sau khi đắc thủ phiêu nhiên rời đi.
Lục Thần Phù là thiên tài buôn bán, nhưng cũng không phải là thiên tài
võ đạo, nàng căn bản không đủ sức bảo hộ mình và song thân an toàn, lúc
trước bị sơn tặc bắt cóc cũng đã đủ chứng minh rồi.
- Chu công tử nếu như đáp ứng, Thần Phù nguyện ý gả cho Chu công tử, phần gia nghiệp này chính là của hồi môn!
Lục Thần Phù ném ra một con mồi lớn.
Chu Hằng không khỏi cười ha ha, lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng tự đánh giá mình quá cao đi!
Nói thật, tuy rằng nàng trí tuệ hơn người, toàn thân lộ ra linh khí, nhưng mà Chu Hằng chưa chắc thích người như vậy.
- Thần Phù không phải tự đề cao mình, cũng không phải loại nữ nhân không biết thẹn!
Lục Thần Phù nghiêm nghị nói:
- Thần Phù có đề nghị như vậy, cũng không phải vọng tưởng làm vợ Chu công tử, mà là vì một danh phận!
- Thần Phù thích việc buôn bán, nếu buôn bán không có lực lượng cường
đại ủng hộ, khó tránh khỏi gặp bá vương mua bán, thậm chí an toàn của
người thân cũng không thể bảo đảm! Có danh nghĩa Chu công tử chấn nhiếp, tự nhiên có thể khiến bọn đạo chích thu liễm!
- Chu công tử chỉ cần cung cấp cho Thần Phù một cái danh phận hư ảo,
hàng năm Thần Phù sẽ tặng nửa tiền lời cho Chu công tử! Không cần ra
chút lực lượng, hàng năm Chu công tử có thể nhận được 10 vạn linh thạch
trung phẩm trở lên, giao dịch như vậy Chu công tử còn không hài lòng
sao?
- Thần Phù có thể cam đoan với Chu công tử, về sau tuyệt không tái giá với bất luận kẻ nào khác.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân này đúng là có bản lãnh thuyết phục
người khác, cái gì cũng không làm lại nhận được chỗ tốt lớn như thế,
chuyện tốt như vậy ai lại đẩy ra ngoài chứ?
- Ta cự tuyệt!
Chu Hằng lại không chút nghĩ ngợi trực tiếp lắc đầu:
- Ta chưa bao giờ để vợ lấy danh phận đi kiếm tiền! Nữ nhân, ngươi tốt
nhất lập tức câm miệng, nếu không ta sẽ đánh ngươi một trận!
Ánh mắt của hắn nhìn xuống mông Lục Thần Phù.
Nữ nhân này dáng người hơi gầy, không nghĩ tới cái mông nhỏ lại ngoài dự liệu. Tuy rằng không tính đầy đặn, nhưng rất tròn vểnh. Hình dạng khá
đẹp.
Lục Thần Phù tự nhiên biết Chu Hằng sẽ đánh lên chỗ nào người nàng,
không khỏi có chút xấu hổ, nhưng nàng mới chỉ là Tụ Linh Cảnh mà thôi, ở trước mặt cường giả Ích Địa Cảnh nào có tư cách tức giận, chỉ có thể
phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn.
Theo nàng nghĩ, giao dịch như vậy đối với Chu Hằng có trăm lợi mà không có một hại, làm sao có đạo lý cự tuyệt chứ?
Chẳng lẽ thằng khốn này không muốn lấy vợ giả, mà là thật sự muốn lấy nàng?
Lục Thần Phù lập tức hoảng sợ. Lúc bị sơn tặc cướp, nàng chính mắt thấy
ba thị nữ bị bạo dâm tới chết, chỉ cần nghĩ tới, bên tai nàng lại vọng
lên tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.
Nếu trên người nàng không có số tiền lớn phù hộ, không người nào có thể dụng vào, nàng cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị ô nhục!
Chỉ là thân phận của nàng cao hơn một chút, nam nhân có thể chạm vào
người nàng sẽ ít hơn một chút. Cũng sẽ không chết, nhưng như vậy có cái
gì khác biệt chứ?
Từ đó trở đi, nàng vô cùng chán ghét nam nhân, quyết định độc thân cả
đời, như vậy mới có cách nói danh phận giả dối, nếu không đường đường
một gã tuấn kiệt Ích Địa Cảnh trẻ tuổi còn không xứng với nàng sao?
...
Chu Hằng mặc kệ nàng có giải thích được hay không. Đi trước tới Thiên Bảo Các đổi 1 vạn linh thạch trung phẩm.
Tuy nhiên Lục Doanh Thành dù sao chỉ là một thành thị Vương triều, Thiên Bảo Các nơi này chỉ có 2000 linh thạch trung phẩm, trừ phi Chu Hằng
nguyện ý chờ thêm mười ngày, nếu không thì tới đế đô để đổi.
Chu Hằng nghĩ nghĩ. 2000 linh thạch trung phẩm này cũng tuyệt đối đủ
dùng, liền bảo Thiên Bảo Các đem phần còn dư lại đổi thành linh phiếu.
Lục gia làm việc rất nhanh. Vẻn vẹn ba ngày đã đem của cải đáng tiền bán lấy tiền mặt, cũng đòi được phần lớn tiền nợ, nhưng thời gian không
nhiều, tôi tớ Lục Thần Phù phân tán, đưa cho số lớn tài vật, về phần
người nhà người hầu chết trận ở Mao Oa Sơn cũng được được một phong thư
tiền.
Ngày thứ tư, một nhà ba người Lục Côn Ngô cộng thêm ba người Chu Hằng xuất phát ra đi, 6 người chia ra ngồi hai chiếc xe ngựa.
Kéo xe ngựa là yêu thú, nhưng so với chiếc xe của Mai Di Hương ngồi thì
còn kém xa, hơn nữa cũng không có trận pháp phòng chấn động, chạy cũng
khá xóc. Cũng may mọi người đều là võ giả, cũng không để chút xóc nảy đó ở trong lòng, Mai Di Hương thuần túy là ham hưởng thụ.
Chu Hằng ngồi trong xe ngựa, lấy ra một khối linh thạch trung phẩm luyện hóa, gia tăng lực lượng tích lũy, nếu không Ích Địa tam trọng thiên
đỉnh phong cũng sẽ không đạt tới được.
Hắn trước kia ngày đêm không nghỉ, suốt khổ tu mười năm, đã sớm quen
thói tu luyện lúc buồn tẻ, mấy ngày liên tiếp hắn đều tiết kiệm ăn ngủ,
chỉ không ngừng tu luyện, tu luyện, tu luyện.
Tuy nhiên, hắn nhịn được, Tiêu Họa Thủy và Lan Phi lại chịu không nổi
buồn tẻ như vậy, nhất là họ nếm qua phương diện cường đại kia của Chu
Hằng, tuy rằng mỗi lần đều bị làm đi làm lại đến muốn chết, nhưng mà sau lại thư sướng vô cùng.
Lan Phi không dám trêu chọc Chu Hằng, nhưng Tiêu Họa Thủy dám.
- Để làm chi?
Chu Hằng cảm giác được có người véo hông mình, lúc này ngừng lại, nhìn
Tiêu Họa Thủy giống như mèo hoang nằm sấp ở bên cạnh, ánh mắt mê hồn,
gương mặt xinh đẹp tản ra ngọc quang mê người.
- Nhàm chán, ta kể cho ngươi chuyện xưa.
Tiêu Họa Thủy nghiêm trang nhìn Chu Hằng.
Chu Hằng cười cười, nói:
- Ngươi nói!
- Ừ!
Tiêu Họa Thủy gật một cái, nói:
- Trước kia có con dê, về sau con dê bị chết!
- Hoàn?
- Hoàn!
Tiêu Họa Thủy dùng cái lưỡi nhỏ thơm tho liếm môi một cái, ánh mắt cực kỳ u oán.
Chu Hằng đột nhiên hiểu, mấu chốt của chuyện xưa này là con dê bị chết: Dương đã chết, yêu nữ này!
- Lúc trước đã nói rồi, ngươi phải có trách nhiệm ăn no người ta, xem
như một đại nam nhân, ngươi cũng không thể nuốt lời có phải hay không?
Tiêu Họa Thủy đảo mị nhãn, hoàn toàn thi triển ra phong tình mê người.
Chu Hằng thở dài, ai bảo hắn là nam nhân chứ, nam nhân đương nhiên không thể nuốt lời!
Hắn lập tức đỡ Tiêu Họa Thủy xuống giường, xe ngựa này thập phần xa hoa, cái gì cần có đều có, hai người quần lấy nhau, quần áo ném khắp nơi,
hai cỗ thân thể trần truồng lập tức quyện lấy nhau, Tiêu Họa Thủy bắt
đầu rên rỉ mê người.
May mà, thùng xe cách âm rất tốt, hơn nữa còn rất xóc nảy, cho nên động tác lớn hơn nữa cũng không bị người ngoài phát hiện.
Lan Phi đã chuẩn bị tiếp sức, nhổng cái mông trắng như tuyết lên cao,
nàng biết Tiêu Họa Thủy tuyệt đối kiên trì không được bao lâu, lập tức
được hưởng thụ dư vị hoan lạc kia.