Chu Hằng sau khi vật qua vật lại hai nàng tới đã nghiền mới trốn vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Ở trong xe sẽ bị Tiêu Họa Thủy quấy rầy, nữ nhân của mình tự nhiên không thể ra tay, hơn nữa vưu vật mị thái kia ai chịu nổi? Rõ ràng nhắm mắt
làm ngơ, một mình trốn vào trong bảo tháp.
Hắn để lại trên người Tiêu Họa Thủy một đạo thần thức để tiện theo dõi,
nếu thật sự gặp đại sự hắn sẽ hiện thân. Bất quá đám người bọn họ có ba
Sơ Phân Cảnh, cho nên cũng không phải kẻ nào cũng dám cướp, dù sao không phải mỗi một phường cường đạo, sơn tặc đều có cao thủ cấp bậc Ích Địa
Cảnh.
Mấy ngày trước cướp đi tinh khí sinh mệnh mấy tên võ giả Ích Địa Cảnh,
tuy rằng còn chưa đủ khiến hắn trực tiếp lên Ích Địa tam trọng thiên
đỉnh phong, nhưng rút ngắn cho hắn rất nhiều thời gian tu luyện, đại
khái chỉ cần một tháng nữa là được.
Xe ngựa đi với tốc độ không nhanh, di chuyển gần một tháng mới tới biên
cảnh Tân Lan Quốc, người một nhà Lục Thần Phù rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình một chút, ngày mai vượt qua lãnh thổ, như vậy Lục gia đế đô sẽ có
điều cố kỵ, không dám công khai phái ra sát thủ, nếu không sẽ dẫn tới
chiến tranh quốc gia.
Nhưng mà, cái gọi là 30 chưa phải là tết, chỉ cần một ngày chưa chân
chính rời khỏi Tân Lan Quốc thì một khoảnh khắc cũng không thể buông
lỏng, sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa còn chưa khởi động đã thấy 9 tên
nam nhân lăng không đáp xuống, chặn đường xe chạy.
- Thật to gan, dám phản bội gia tộc, sát hại đồng tộc, mang tài phú tư gia trốn đi.
Một gã nam nhân lạnh lùng quát.
Hai chiếc xe ngựa có bốn gã mã phu thay nhau đánh xe, bọn họ bất quá chỉ là tiểu nhân vật Luyện Thể tầng mười hai, nào dám xuất đầu, nhao nhao
nhảy xuống xe ngựa trốn qua một bên. Bọn họ không dám tham dự náo nhiệt
như vậy.
- Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo!
Tiêu Họa Thủy và Lan Phi xuống xe ngựa, đứng cùng với ba người nhà Lục Thần Phù.
- Chưa từng nhìn thấy có người vô sỉ như các ngươi!
- Tiện nhân, dám ô nhục chúng ta?
- Không cần vô nghĩa với bọn chúng, trực tiếp đánh hạ!
Chín người kia nhao nhao quát chụp tới năm người Tiêu Họa Thủy.
Bọn họ tự nhiên đều là người của Lục gia đế đô, tin tức Lục Côn Minh mất tích không bao lâu trước mới truyền về gia tộc, mà sau vài ngày mất
tích mới khiến gia tộc hoài nghi, bắt đầu điều tra.
Với năng lực Lục gia, nên biết rằng tình huống lúc đó tự nhiên dễ dàng. Dù sao có nhiều người chứng kiến như vậy.
Sau khi biết được sự thật, cao tầng gia tộc vô cùng tức giận, một là cáu giận Lục Côn Minh ích kỷ, lại muốn nuốt chỗ tốt một mình! Thứ hai lại
tức giận vì có người dám khiêu khích uy nghiêm Lục gia!
Bọn họ lập tức xuất động chín tên cao thủ đến tập nã đám người Chu Hằng, trong đó cũng có một gã cường giả Khai Thiên Cảnh, còn dư lại cũng đều
là Ích Địa Cảnh, chuyến này nhất định phải thắng!
- Chu Hằng...
Tiêu Họa Thủy thét to. Lúc này Chu Hằng không ra, trong nháy mắt bọn họ sẽ bị bắt giữ, giết giết.
- Ha ha, cho dù ngươi kêu vỡ cổ họng cũng không giúp được gì, ai cũng không thể cứu được các ngươi!
Một nam trung niên Lục gia cợt nhả nói, nhìn Tiêu Họa Thủy tới quyến rũ tận xương, ai mà không ngứa ngáy chứ.
- Ồ, phải không?
Một bóng người thon dài đột nhiên hiện lên. Hai tay trương động, một đạo hoa sen tám màu bỗng nhiên hiện lên.
- Hả?
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia kia ánh mắt căng thẳng, hắn có thể
tinh tường cảm giác được trong đóa hoa sen xinh đẹp ẩn chứa lực lượng
đáng sợ, lập tức vung tay chụp tới đóa hoa sen.
Nếu để cho đóa hoa sen này nổ tung, phỏng chừng phải chết nửa người!
Chiến lực thật là đáng sợ!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng. Hắn hiện tại đã đạt đến Ích Địa tam trọng
thiên đỉnh phong, chỉ cần tích lũy lực lượng thêm mấy ngày nữa là có thể tấn công Khai Thiên Cảnh. Mà mấy người này đưa tới cửa, vừa vặn có thể
tiết kiệm cho hắn mấy ngày này.
- Oanh!
Hoa sen tám màu tại nổ tung trong tay cường giả Khai Thiên Cảnh kia, dư
ba xông phá ra, oanh kích tới tám người khác, thình thịch thình thịch
thình thịch, tám người kia đều bị đẩy lui trở về.
Mà kẽ tay cường giả Khai Thiên Cảnh kia liên tiếp nhỏ ra máu tươi.
Cái gì, không ngờ bị thương!
Khai Thiên Cảnh a, cho dù chỉ là Khai Thiên nhất trọng thiên thì cũng là tồn tại tuyệt đối nghiền ép Ích Địa Cảnh, làm sao có thể bị thương?
Chín người Lục gia đều há hốc mồm, ngay cả cường giả Khai Thiên Cảnh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc trước bọn họ đã nghe nói qua Chu Hằng rất cường đại, thu thập Lục
Côn Minh giống như chơi đùa vậy, nhưng mà đó dù sao chỉ là Ích Địa Cảnh, cũng vì vậy, Lục gia mới xuất động cao thủ Khai Thiên Cảnh, không phải
vì trấn áp Chu Hằng sao?
Nhưng mà một kích này, cường giả Khai Thiên Cảnh không ngờ bị chút đả thương, chuyện này thật sự làm người ta ngoài ý muốn!
- Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là ai?
Cường giả Khai Thiên Cảnh kia nói, hắn cũng không sợ Chu Hằng, bị thường là vì hắn cũng chưa dùng toàn lực, hơn nữa cũng chỉ là thương thế da
thịt.
Luận về lực lượng, Chu Hằng còn không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng đã đủ khiến hắn coi trọng.
Lúc trước nàng kia kêu lên hai chữ Chu Hằng, nhưng mà một cái tên không
thể nói rõ điều gì, trong đầu hắn căn bản không có ấn tượng về cái tên
này.
Chu Hằng tươi cười, nói:
- Lập tức cút đi!
- Ha ha ha!
Cường giả Khai Thiên Cảnh giận dữ mà cười, tiểu tử này thật nghĩ rằng có thể chống lại mình sao?
- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng!
- Ít nói nhảm đi, phóng ngựa lại đây!
Chu Hằng ngoắc ngón tay, hắn sắp đột phá Khai Thiên Cảnh, nhưng mà cố
tình lúc này bị người quấy rầy, cho nên trong lòng hắn tràn đầy khó
chịu.
Cường giả Khai Thiên Cảnh kia mở trừng hai mắt, hắn chưa từng có gặp qua tiểu bối chẳng phân biệt được tôn ti như vậy! Nên biết rằng đẳng cấp
giữa các võ giả sâm nghiêm, Ích Địa Cảnh nhìn thấy Khai Thiên Cảnh sẽ
ngoan ngoãn như con chó vậy!
Tểu bối kiêu ngạo như vậy, giết!
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia hít sâu một hơi, toàn bộ thân thể đột
nhiên bành trướng một vòng, sau đó tay phải chém tới Chu Hằng, thình
thịch, thân thể của hắn trở về nguyên trạng, nhưng cánh tay lại phồng
lên gắp mười lần, giống như một chảo sắt vậy ụp tới Chu Hằng.
Hắn biết Chu Hằng rất cường đại, hơn xa Ích Địa tam trọng thiên bình
thường, bởi vậy hắn cũng dùng ra tuyệt chiêu, Khí Toàn Công này chính là võ kỹ Địa cấp thượng phẩm, đủ để chiến lực hắn tăng lên một tiểu cảnh
giới.
Lực lượng Khai Thiên nhị trọng thiên còn không thu thập được Chu Hằng sao?
Chu Hằng nghiêm mặt lại, tay quyền đánh thẳng lên trời, Cửu U Băng Thiên Quyết phát động, bàn tay to của đối phương lập tức bị băng phong tỏa,
hoa sen tám màu bắn ra!
- Thình thịch!
Lực lượng kinh khủng lại tràn đầy đẩy ra, Chu Hằng vung quyền xông lên,
bàn tay to lập tức bị đóng băng, tiếp đó bị đóa hoa sen tám màu nổ tung.
- Tiểu tử đáng ghét!
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia nổi giận gầm lên một tiếng, hắn liên
tục bị chiêu thức giống như võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm đánh trúng, hơn
nữa Chu Hằng còn dùng lực lượng hơn 80 lần Ích Địa tam trọng thiên đỉnh
phong đánh ra, đủ để tạo thành đả kích với hắn.
Tay phải của hắn đã bị nổ cho máu thịt bầy nhầy!
Như vậy vẫn chưa tạo thành tổn thương căn bản của hắn, nhưng ở toàn
trường lại cực kỳ chật vật, lúc trước đã bị Chu Hằng đả thương xuất
huyết, hiện tại thảm hại hơn, mặt mũi mất hết a!
Nhất định phải giết chết tiểu tử đáng chết này!
Hắn mạnh nắm chặt tay phải, phải bóp nát tay và đầu Chu Hằng mới được.
- Chết!
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia phát ra toàn bộ lực lượng, hắn không
còn dám coi thường Chu Hằng nữa. Hắn dùng một tay chụp lấy nắm quyền Chu Hằng, năm ngón tay quặp lại, lực lượng Khai Thiên Cảnh điên cuồng vận
chuyển.
- Ha ha ha ha, tiểu tử, ta muốn nghiền xương ngươi thành bụi phấn!
Hắn cười ha ha, Ích Địa Cảnh yêu nghiệt hơn nữ cũng không thể có lực lượng đánh bừa với Khai Thiên Cảnh, tuyệt đối không thể!
- Mơ mộng hão huyền!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng.
- Nhìn ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào!
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia kia hừ lạnh, bàn tay to mạnh mẽ bóp
chặt, nhưng hắn lập tức hoảng sợ, hắn lại không bóp nát được xương cốt
Chu Hằng!
Xương cốt tiểu tử này không ngờ cứng rắn như pháp khí của Khai Thiên Cảnh!
- Như thế nào?
Chu Hằng tay phải rung lên, đẩy cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia kia
lui trở về, trên tay phải hắn cũng là máu thịt bầy nhầy, nhưng 5 xương
ngón tay lại bình yên vô sự, giống như hoàng kim tạo thành, tản ra khí
tức cao quý.
Da thịt hắn không thể chống lại được lực lượng Khai Thiên Cảnh, nhưng xương cốt thì có thể!
Cắn nuốt nhiều pháp khí như vậy, xương cốt toàn thân hắn đã có thể cứng
rắn như pháp khí Ích Địa Cảnh, mà xương cốt tay phải lại mạnh tới pháp
khí của Khai Thiên Cảnh!
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia kia có thể dùng tay không bóp nát pháp khí của Khai Thiên Cảnh sao?
Đương nhiên là không, ngay cả phá hư pháp khí Ích Địa Cảnh cũng phải tốn rất nhiều công phu, vậy hắn làm gì được tay phải Chu Hằng đây?
- Hảo tiểu tử!
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia kia mắt bắn ra kỳ quang:
- Trên người ngươi phải có rất nhiều bí mật, tuy nhiên, nó đều là của
Lục gia ta! Mấy người các ngươi, bắt những người còn lại cho ta, ta đi
đối phó tiểu tử này!
- Vâng, Kỳ Quảng đại nhân!
Tám người Lục gia mặt khác đồng thời cung kính tuân mệnh.
Hưu hưu hưu, bọn họ triển khai thân pháp, lại lần nữa vọt tới năm người Tiêu Họa Thủy, Lục Thần Phù phát động công kích.
- Muốn chết!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, tay phải nhoáng lên một cái, đã cầm hắc
kiếm trong tay, hắn triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ bay về phía tám
người kia.
- Lưu lại cho lão phu!
Cường giả Khai Thiên Cảnh Lục gia kia tên là Lục Kỳ Quảng, lập tức vung tay chụp tới Chu Hằng, hắn đã nói ra miệng, nếu để cho Chu Hằng chạy
tới quấy nhiễu, hắn còn có mặt mũi sao?
- Phốc!
Máu tươi vẩy ra, một gã cao thủ Lục gia Ích Địa Cảnh người chân chia
lìa, ở phía sau hắn hiện ra thân ảnh Chu Hằng, nghiêm nghị lãnh tuyệt!
Tốc độ đáng sợ, lực lượng đáng sợ, Thế huyền diệu, ba thứ cùng chung một chỗ, để cho Chu Hằng vô địch ở Ích Địa Cảnh, luận về hiệu suất giết
người, ngay cả Khai Thiên Cảnh đều không có mấy người có thể so được
hắn!
- Hỗn trướng!
Lục Kỳ Quảng tức giận muốn hộc máu, mới vừa rồi hắn còn vỗ ngực, nói có thể đối phó Chu Hằng, nhưng mà quay đầu lại, Chu Hằng liền hung hăng
cho hắn một cái bạt tai, điều này làm sao hắn chịu được.
- Lão thất phu!
Chu Hằng quay người, nhanh như ánh sáng, phốc, phốc, phốc, lại ba cái đầu người bay lên.
- Tiểu tử dám ngươi!
Lục Kỳ Quảng tức giận đến chòm râu run run, Chu Hằng lại dám giết
người, quả thực không để hắn vào mắt. Hắn lại vũ động hai tay, xuất ra
toàn lực, nhất định phải đánh chém người này tại đương trường.
Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, lúc trước bốn người Triệu gia
lão tổ chính là tồn tại Khai Thiên tam trọng thiên, nhưng mà còn khó
theo kịp tốc độc của hắn nữa, huống chi Lục Kỳ Quảng chỉ là Khai Thiên
nhất trọng thiên mà thôi.
Chém chém chém chém!
Hắn lại ra 4 kiếm, lại gặt hái bốn tính mạng, tuy rằng cả người không
dính một vết máu, nhưng mà lại tản mát ra sự lạnh lùng khiến người ta có cảm giác thây chết thành núi!
Lục Kỳ Quảng đối với tốc độ của Chu Hằng chỉ có kinh ngạc trố mắt, nét
mặt già nua của hắn trở nên âm lệ, đem ánh mắt đằng đằng sát khí quét về phía Tiêu năm người Họa Thủy.
Nếu Chu Hằng giết người của hắn, chẳng lẽ hắn không thể sao?