Lục Kỳ Quảng vũ động, tạo ra che bàn tay to phủ bầu trời, đánh thẳng tới năm người Tiêu Họa Thủy,
linh lực biến thành bàn tay màu xanh đen khổng lồ, lực lượng Khai Thiên
Cảnh công kích tới, Sơ Phân Cảnh, Tụ Linh Cảnh chỉ cần dính vào một tia
thì chỉ có một chữ chết!
- Thình thịch!
Chu Hằng nhanh chóng quay ngược trở về, hắc kiếm tràn ra từng đạo kiếm
thác nước, tay trái chém ra lực lượng đóng băng, hoa sen tám màu nghênh
đón Lục Kỳ Quảng, hắn có Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tuyệt đối chiếm cứ chủ
động.
Trong tiếng nổ, Chu Hằng chợt lui ba trượng, khóe miệng tràn ra một tia
máu tươi, mà Lục Kỳ Quảng tuy rằng cũng bị bức lui, nhưng lại thần hoàn
khí túc, không bị thương chút nào.
Luận về lực lượng, cho dù hắn có được không gian đan điền gấp 80 lần Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong bình thường cũng vẫn chưa thể so sánh
với Khai Thiên Cảnh, có thể bức lui Lục Kỳ Quảng đã là kỳ tích rồi.
- Khặc khặc hắc!
Lục Kỳ Quảng phát ra tiếng cười quái dị, hắn đã biết nhược điểm của Chu Hằng.
- Lão thất phu, ngươi thật không biết xấu hổ!
Tiêu Họa Thủy lớn tiếng mắng, không ngờ ép một võ giả Ích Địa Cảnh cứu người đánh bừa, quả thực vô sỉ tới cực điểm.
Lục Kỳ Quảng lại không quan tâm, đê tiện vô sỉ hơn nữa thì như thế nào,
đừng nói người nơi này đều sẽ chết, cho dù người qua đường thấy được thì ai lại dám trách cứ hắn? Cường giả chưa bao giờ để ngôn luận của kẻ yếu ở trong lòng, nhìn không vừa mắt trực tiếp ra tay hủy diệt.
Nếu chiêu này hữu hiệu, như vậy cứ vậy chấp hành!
Lão già lại ra bàn tay to, hắn vận chuyển Khí Toàn Công, lực lượng so được với Khai Thiên nhị trọng thiên cuồn cuộn tràn ra.
- Thình thịch!
Chu Hằng nếu không muốn ngồi xem năm người Tiêu Họa Thủy bị đánh thành
thịt vậy thì chỉ còn cách đỡ một chưởng này, nhưng kết quả hắn lại bị
đánh bay trở về, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Lục Kỳ Quảng cười to. Tốc độ Chu Hằng quả thật nhanh tới đáng sợ, nhưng
mà lực lượng không bì kịp hắn. Hai người đánh bừa, kết quả cuối cùng chỉ là Chu Hằng hao hết linh lực!
Một võ giả hao hết lực lượng chẳng khác nào rắn độc nhổ hết nanh độc, hoàn toàn không có uy hiếp.
- Thật không biết xấu hổ!
- Ngươi còn là Khai Thiên Cảnh sao?
- Lão nhi bất tử này là đạo tặc.
Tiêu Họa Thủy cùng Lan Phi một đáp một chửi bậy, muốn kích tâm tính lão già này.
Lục Kỳ Quảng vừa không ngừng ra tay, vừa liên tục cười lạnh:
- Tiểu nha đầu, các ngươi cứ mạnh miệng đi, đợi sau khi lão phu giết
chết bọn ngươi, sẽ bêu thi thể trần truồng các ngươi lên đầu thành!
Đối với hắn mà nói. Đạt thành mục đích mới quan trọng nhất, về phần thể
diện? Chỉ bằng hắn là người Lục gia, có mấy người dám mắng hắn không
biết xấu hổ?
Giết!
Hắn không ngừng xuất chưởng, không tiếc linh lực vận chuyển Khí Toàn
Công, tuy rằng nó gia tăng tốc độ tiêu hao của hắn, nhưng Chu Hằng tiêu
hao linh lực còn lớn hơn hắn, hắn đã không kịp đợi nhìn thấy một màn Chu Hằng giống như con chó chết, bị hắn xẻo từng cục thịt xuống.
Chu Hằng nhíu mày. Kỳ thật hắn có thể thu năm người Tiêu Họa Thủy vào
Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, như vậy Lục Kỳ Quảng cũng không thể uy hiếp
được hắn!
Nhưng mà cứ như vậy, bí mật Cửu Huyền Thí Luyện Tháp có thể cất chứa vật sống sẽ lộ ra ngoài!
Đánh ba người nhà Lục Thần Phù ngất xỉu thu vào, nhưng mà Lục Kỳ Quảng thì sao?
Nhìn thấy năm người sống sờ sờ quỷ dị biến mất, chẳng lẽ hắn không đoán
ra được sao? Mà hắn cũng biết dùng tốc độ của hắn không thể làm gì được
Chu Hằng, tất nhiên sẽ lập tức trở về gia tộc thông báo. Đến lúc đó tối
thiểu sẽ có cường giả Sơn Hà Cảnh ra tay!
Mà sự tình cũng vĩnh viễn không có khả năng cứ như vậy là xong, cho dù
hắn có thể diệt được cường giả Sơn Hà Cảnh Lục gia này thì như thế nào,
Lục gia không chiếm được bảo vật chẳng lẽ sẽ không công bố thiên hạ sao?
Chu Hằng nếu không muốn chắp tay dâng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ra, như vậy phải cùng là địch với võ giả toàn bộ đại lục!
Tin tưởng một kiện pháp khí không gian có thể cất chứa vật còn sống tuyệt đối có thể khiến bất kỳ cường giả nào động tâm!
Lão già này thật vô sỉ!
Chu Hằng chợt nghiêm lại, ánh mắt tràn đầy sát khí. Một khi đã như vậy, vậy trực tiếp đánh đi!
Hắn thu hắc kiếm vào không gian đan điền.
- Ha ha ha. Tiểu bối, ngươi bỏ qua sao?
Lục Kỳ Quảng đắc ý cười to, hắn cho rằng thu hồi vũ khí giống như là
buông bỏ chống cự, nên biết rằng mặc dù hắc kiếm kia là tàn khí, nhưng
mà lại cứng rắn sắc bén vô cùng, ngay cả hắn cũng không tiếp xúc chính
diện.
- Trong từ điển của ta, chưa bao giờ có hai chữ buông bỏ!
Chu Hằng lạnh nhạt nói, quyền phải phồng lên, quyền cốt của hắn cứng
rắn như pháp khí của Khai Thiên Cảnh, đủ để ngạnh kháng công kích của
Khai Thiên Cảnh mà không hư.
Tay trái vẫn đánh ra Cửu U Băng Thiên Quyết và hoa sen tám màu, chiến lực cũng không kém lúc trước chút nào.
Trong không gian đan điền, hắc kiếm đã đem tinh khí sinh mệnh cắn nuốt
được thả ra ngoài, Chu Hằng chỉ dùng bản năng tiến hành chiến đấu, mà
tâm thần lại hoàn toàn vận chuyển Lạc Tuyết Chân Kinh, tiến hành tích
lũy lực lượng lần cuối cùng.
Lục Kỳ Quảng có thể cảm ứng được Chu Hằng thất thần, điều này làm cho
hắn vô cùng khó hiểu, tiểu tử này nói kiên trì, lại còn thu vũ khí vào,
nói buông tha sao, nhưng chiến lực lại không giảm chút nào, không ngờ
lại còn thất thần.
Đây là thời điểm có thể mất thần sao?
Mình chính là Khai Thiên Cảnh a!
Đây con bà nó hoàn toàn là lõa lồ khinh thị a, trong mắt hắn còn có Khai Thiên Cảnh mình tồn tại không?
- Chết! Chết! Chết!
Lục Kỳ Quảng giận đến phát cuồng, không ngừng thôi động bàn tay khổng
lồ, hắn căn bản không cần chiêu thuật, kỹ xảo gì, chỉ cần ép Chu Hằng
đánh bừa là được.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Chu Hằng giống như con rối gỗ, chỉ thuần túy dựa vào cảm ứng tiến hành
phản kích, nhưng mà chiến lực lại không ngờ không kém chút nào, để người ta không thể không cảm thán hắn đúng là võ giả trời sinh.
Hắc kiếm đang thả ra lượng lớn tinh khí sinh mệnh, đây chính là tám gã
cao thủ Ích Địa Cảnh , mặc dù đối với không gian đan điền rộng hơn 80
lần Ích Địa Cảnh bình thường của Chu Hằng không đủ nhìn, nhưng Chu Hằng
vốn cách Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong không xa.
Muốn hoàn thành quá trình này vốn cần ba đến năm ngày, nhưng bây giờ 10 phút là đủ rồi!
Chu Hằng ánh mắt vừa động, đại lượng linh lực tiêu hao trong cơ thể đã
hoàn toàn bù lại, chẳng những không bị một chút thiếu hụt nào, lại còn
đạt tới Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong, không thể tăng thêm nữa cho
dù tích lũy thêm một tia linh lực.
Kỳ thật, dựa vào tinh khí sinh mệnh tám người này, hắn có thể tiếp tục
tiêu hao dần, nhưng cũng chỉ có thể bám trụ Lục Kỳ Quảng mà thôi, không
thể xử lý!
Lão nhà quê không biết xấu hổ này, Chu Hằng rất giận, nhất định phải xử lý hắn!
Như vậy chỉ có một biện pháp!
Trong chiến đột phá, tấn công Khai Thiên Cảnh!
Chỉ cần phá vỡ mà vào Khai Thiên Cảnh, trừ phi là yêu nghiệt giống Chu Hằng, nếu không ai có thể là đối thủ của hắn?
Vậy mạo hiểm thử một lần!
Trong mắt Chu Hằng lóe lên vẻ hưng phấn, từ nhỏ hắn đã thích mạo hiểm, chuyện này khẩu vị của hắn!
Đương nhiên hắn cũng không phải người lỗ mãng, người khác đột phá đại
cảnh giới phải mất mấy tháng, mấy năm, mà hắn chỉ cần nửa ngày đến vài
ngày mà thôi! Nhưng dưới áp lực to lớn, hắn lại có thể rút ngắn rất
nhanh.
Bắt đầu đi!
Tâm thần Chu Hằng hoàn toàn chìm vào không gian đan điền, tay cầm hắc kiếm, Lăng Thiên Cửu Thức triển khai, khai thiên, ích địa!
Lục Kỳ Quảng tự nhiên rõ tình huống địch nhân như lòng bàn tay, lập tức
mẫn cảm phát hiện tâm thần Chu Hằng càng ngày càng hư vô mờ mịt, dường
như người trước mặt này biến thành một con rối gỗ vậy, không hề có sinh
khí, không hề có linh trí!
Nhưng mà con rối gỗ này lại có bản năng cảm ứng được nguy hiểm, xuất chưởng oanh chưởng, chiến lực vẫn cường đại đến đáng sợ.
Yêu nghiệt như vậy khiến Lục Kỳ Quảng hít ngược một hơi khí lạnh!
Nhất định phải diệt trừ tiểu tử này, bằng không để hắn trưởng thành đến
Khai Thiên Cảnh, chỉ sợ chỉ có đệ nhất thiên tài Lục Chí Bằng của gia
tộc mới có thể trấn áp được.
Lục Kỳ Quảng phát ra toàn bộ chiến lực của hắn, tay phải tế xuất một
kiện pháp khí, pháp khí này giúp hắn tăng thêm 3 thành chiến lực, tuy
rằng cũng không đủ để trấn áp Chu Hằng, nhưng cũng khiến đối phương tiêu hao linh lực nhanh hơn.
Chu Hằng không đau, không có cảm giác gì, tay không đón đỡ pháp khí của
Khai Thiên Cảnh, quyền phải đã sớm máu thịt bầy nhầy, nhưng 5 ngón tay
lại giống như làm bằng vàng ròng, tản ra khí tức thần thánh cao quý,
không hỏng không hủy.
Tâm thần hắn hóa thành ý thức hình người, vũ động hắc kiếm ở không gian
đan điền, Lăng Thiên Cửu Thức khai thiên ích địa, múa tới điên cuồng!
Ầm ầm, đại địa rung lên, trên bầu trời bất ngờ biến đổi, như Thần Linh sáng thế.
Khai thiên chính là biến cả vùng đất này trở thành bầu trời chân chính,
cái gọi là trọc khí trầm xuống thành địa (đất), thanh khí dâng lên thành thiên (bầu trời), linh lực bầu trời này phải hơn xa mặt đất.
Cộng thêm bầu trời bao phủ mặt đất, không biết lớn hơn bao nhiêu lần,
bởi vậy Khai Thiên Cảnh đã vượt qua Ích Địa Cảnh gấp trăm lần, cũng để
cho Chu Hằng có lực lượng gấp 80 lần Ích Địa Cảnh bình thường, không thể chiến thắng, cho dù là Khai Thiên nhất trọng thiên!
Đây là chênh lệch trời và đất!
Chém! Chém ra một bầu trời! Chém ra một thế giới!
Bầu trời hỗn độn đang phát sinh biến hóa, vốn như một tầng mây, nhưng
dưới sự huyền diệu của Lăng Thiên Cửu Thức, lại nhanh chóng gấp khúc,
biến thành vòm trời.
Khai thiên, cũng không phải đơn thuần bổ ra một mảnh thiên, mà là mở rộng toàn bộ không gian đan điền.
Mặt đất đã lan tràn, không ngừng bành trướng, đây là biến hóa về chất!
Bên trong thế giới biến đổi nghiêng trời lệch đất, tiếng gầm rú khai
thiên ích địa không ngờ từ trong cốt nhục, huyết quản hắn truyền ra,
thiên địa tràn đầy huyền diệu, vũ trụ hồng hoang.
- Cái gì!
Cho dù tu vi Lục Kỳ Quảng đã là Khai Thiên Cảnh, trên đời này chuyện
khiến cho hắn giật mình cũng không nhiều lắm, tuy nhiên bị một màn này
khiến cho cả kinh, hai tròng mắt muốn lòi ra!
Hắn là người từng trải, tự nhiên biết điều này có ý gì!
Nhưng mà Chu Hằng sao lại dám!
Đột phá đại cảnh giới a, chẳng những phải kéo dài, hơn nữa trong lúc đột phá không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma! Một khi khai
thiên ích địa thất bại, vậy toàn bộ thế giới bên trong có thể sẽ sụp đổ, công tiêu người vong là chuyện bình thường!
Tiểu tử này... Con bà nó chính là người điên!
Lục Kỳ Quảng da mặt co quắp, hắn sao lại gặp phải một tên điên như vậy?
Nhưng nếu Chu Hằng muốn chết, hắn sẽ thanh toàn!
Lục Kỳ Quảng chút không cho rằng Chu Hằng dưới áp bách của hắn lại có
thể đột phá thành công, nếu thật như thế, không bằng hắn tìm một khối
đậu hủ mà đâm đầu vào chết đi cho rồi! Huống chi đột phá Khai Thiên Cảnh ít nhất phải mất nửa năm lĩnh ngộ, Chu Hằng đột phá lúc này, không phải ngu xuẩn quá mức sao, tự mình muốn chết?
Lục Kỳ Quảng thật sự không rõ Chu Hằng sao lại ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ là điên cuồng trong tuyệt vọng?
Thật sự là không biết cái gì gọi là nam nhân, với tốc độ của hắn chỉ cần chịu bỏ qua những người khác, sao lại trốn không thoát? Lại không nên
có bằng hữu, thân nhân, người yêu lại dấn thân vào mạo hiểm như vậy.
Loại ngu ngốc này sống trên đời cũng lãng phí tài nguyên võ đạo.
- Giết! Giết! Giết!
Lục Kỳ Quảng sát ý xông lên tận trời, bất kể xuất phát từ lý do gì, hắn đều phải xử lý Chu Hằng.