Kiếm Hiệp Tình

Chương 161: Chương 161: Địa chấn




Một lúc ngắn sau đó, do chất độc không những ngấm nhanh vào toàn thân Đặng Bạch Cúc, mà còn lây qua cả Đặng Tiểu Hồng, cả hai từ từ khuỵu xuống, họ vẫn cứ ôm chầm lấy nhau.

Đến lúc ấy, Trương Anh Hào mới như người tỉnh mộng, chợt chép miệng, lắc đầu, và từ từ tiến đến chỗ hai nàng.

Nhặt lấy cả hai, mỗi tay ôm giữ một. Trương Anh Hào bấy giờ mới tỏ ra vội vàng, bắt đầu từng bước nhảy vụt tới, đưa hai nàng đi.



Nhận thức từ từ phục hồi, Đặng Tiểu Hồng ngơ ngác tỉnh lại. Nàng quay đầu nhìn quanh: “Ta đang nằm ở đâu thế này? Sao xung quanh lại tối như mực? Là chốn âm phủ ư? Vậy còn Bạch Cúc? Bạch Cúc... Muội ở đâu?”

Đặng Tiểu Hồng vừa kêu, vừa định ngồi dậy. Chợt nàng có cảm nhận ở khắp thân như có điều gì không ổn.

Vừa mới để tay tự chạm vào người, toàn thân Đặng Tiểu Hồng liền theo phản ứng tự nhiên chợt co rúm lại.

Không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc này nàng nghe một thanh âm khàn khàn vì mất tự nhiên vang đến từ một nơi nào đó: “Hồng muội đừng vội hốt hoảng. Ta... hừ, Anh Hào chỉ vì muốn giúp cả hai giải độc đành mạo muội dùng biện pháp này, thật thất lễ.”

Đặng Tiểu Hồng càng hốt hoảng nhiều hơn: “Anh Hào huynh không được lại đây. Bạch Cúc đâu? Huynh đang làm gì Bạch Cúc muội?”

Thanh âm của Anh Hào vẫn không thay đổi vị trí phát ra, nghĩa là Trương Anh Hào vẫn ở yên tại chỗ, đã không tiến lại gần như Đặng Tiểu Hồng đang lo sợ: “Hồng muội hãy bình tâm, nghe ta giải thích. Cũng như muội, ta đang vùi Bạch Cúc vào bùn, đương nhiên là rất bẩn. Vì thế, một lúc nữa, nếu muội kịp khôi phục sức lực, hãy giúp ta đưa Bạch Cúc đến mặt nước hồ chỉ cách đây không xa, rửa sạch mọi bùn bẩn đã phải bám đầy khắp thân Bạch Cúc. Chỉ là chuyện bất khả kháng thôi, mong muội hiểu và lượng thứ cho ta.”

Đặng Tiểu Hồng càng tìm cách tự co rúm người lại, cho dù nàng không thể nào co thêm được nữa: “Vậy là huynh đã tự tay... tự tay tắm rửa toàn thân cho muội?”

“Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau ngày cả hai người cùng trúng phải chất độc của lão Mắt Xanh. Mỗi ngày ta phải vùi cả hai xuống bùn hai lần. Dĩ nhiên, ngay sau đó phải dùng nước sạch để giúp cả hai tẩy uế trục độc. Cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Đặng Tiểu Hồng chỉ muốn khóc: “Mỗi ngày hai lần? Vị chi đã mười bốn lần? Vậy còn gì thân muội?”

“Ta là kẻ bán nam bán nữ. Muội quên rồi sao. Đừng ưu tư, tự dằn vặt nữa. Trái lại, nếu có thể, muội hãy tự hành công. Ta cần muội giúp Bạch Cúc. Bản thân ta e không kham được nữa.”

Nghĩ cũng có lý, Đặng Tiểu Hồng thoạt đầu còn rụt rè e thẹn, sau đó cũng ngồi lên và nơm nớp tọa công.

Được một lúc, nàng nghe Trương Anh Hào gọi: “Muội có thể đến đây được rồi. Ta đã đặt sẵn Bạch Cúc ở nơi khô ráo, hãy đến giúp Bạch Cúc tẩy rửa mọi bùn bẩn.”

Đặng Tiểu Hồng không dám đứng lên: “Quần áo của muội đâu?”

“Ta đang tạm cất giữ. Nhưng muội hỏi để làm gì? Vì muội và Bạch Cúc còn phải tự vùi như thế hai, ba ngày nữa. Không cần thiết cứ mặc vào lại cởi ra.”

Đặng Tiểu Hồng đỏ mặt: “Đây là đâu? Bộ không có người qua lại sao?”

“Muội yên tâm. Đây là nơi có thể bảo là tuyệt địa. Nếu không vì muốn cứu mạng cả hai, có lẽ ta sẽ không bao giờ đưa bất kỳ ai đến đây.”



Trời sáng dần, màn đêm đen tối như cũng từ từ lùi dần, giúp Đặng Tiểu Hồng sau cùng cũng nhận ra tình hình xung quanh, và cảnh ngộ hiện nay của nàng và của Đặng Bạch Cúc.

Trương Anh Hào nói có phần đúng. Quanh đây không hề có lấy một bóng người.

Cũng là đúng khi Trương Anh Hào bảo đã từng lần lượt vùi hai nàng vào bùn bẩn, mỗi ngày hai lần, nên có mặc quần áo vào cũng chỉ phí công vô ích. Bằng chứng là lúc này trên tay Đặng Tiểu Hồng là một Đặng Bạch Cúc với toàn thân chẳng có lấy một mảnh quần áo, thay vào đó là lớp bùn đặc quánh dính bết vào thân.

Đặng Tiểu Hồng thở dài, hoàn toàn không có chủ đích, bất giác đưa mắt nhìn vào mặt nước mênh mông, nơi lúc này chỉ còn là thỉnh thoảng vọng đến tai nàng những tiếng ầm ĩ không thể đoán ra nguyên nhân xuất xứ.

Tiếng ầm ĩ vừa dứt, Trương Anh Hào từ từ tiến vào. Trương Anh Hào nhìn quanh: “Hồng muội.”

Đặng Tiểu Hồng liền lên tiếng từ chỗ ẩn thân kín đáo: “Muội và Bạch Cúc vừa tỉnh lại, vẫn vô sự. Huynh hãy mau chóng mang quần áo đến cho bọn muội.”

Trương Anh Hào có lẽ sắp kiệt lực nên buông người ngồi bừa xuống đất bẩn: “Bạch Cúc nếu tỉnh lại thì tốt rồi. Cả hai hãy tự tìm quần áo ở động đá gần nơi cả hai đang ngồi, chúng ta không thể lưu lại đây được nữa. Hai vị nên nhanh lên, nhanh nữa lên.”

Không cần chờ Trương Anh Hào hối thúc đến lần thứ hai, Đặng Tiểu Hồng và Bạch Cúc cũng đã kịp tìm thấy quần áo và đã khoác vội vào.

Họ chạy đến chỗ Trương Anh Hào: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta không thể lưu lại chờ bọn muội giải hết chất độc?”

Sắc mặt của Trương Anh Hào rất nhợt nhạt, giống như sức lực vẫn chưa khôi phục: “Mấy ngày nay luôn có những âm thanh chấn động xung quanh, nhất định là sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Thiết nghĩ chuyện bất ổn đó thế nào cũng liên quan đến địa hình có phần tách biệt ở chốn này, là địa chấn hay đại loại một thiên tai nào đó tương tự. Chúng ta đành phải rời khỏi nơi này ngay. Đi nào!”

Thấy Trương Anh Hào đứng lên có phần khó khăn, Đặng Bạch Cúc lo ngại: “Nếu thật sự sắp có thiên tai, thế cũng không thể xảy ra nhanh đến mức Anh Hào huynh không kịp điều công dưỡng thương, khôi phục nguyên trạng. Bọn muội có thể chờ.”

Trương Anh Hào lắc đầu: “Đã bảy ngày chưa có dịp nghỉ ngơi, ta lại luân phiên túc trực cho hai muội. Bảo ta tọa công điều tức là hai nàng phải chờ ta ít lắm là ba ngày. Như thế thì muộn mất. Thà đi ngay lúc này còn hơn. Ta tạm thời vẫn có thể cố gắng, đưa hai nàng đi thoát theo một lối xuất nhập duy nhất chỉ có ta am hiểu. Đừng chậm trễ nữa.”

Ba người họ lo ngại thật sự, với bước đi vừa đi vừa nhìn quanh, cứ phập phồng sợ thiên tai có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

Được một lúc, vì chưa thấy điều gì xấu xảy đến nên Đặng Tiểu Hồng hỏi: “Huynh thật sự không ngại độc?”

Trương Anh Hào gượng cười: “Lần trước ta đã nói dối. Quả thật ta không ngại độc. Điều này về sau ta sẽ giải thích thêm. Còn về lai lịch thật của ta, hai nàng nhờ tình cờ nên đã biết, hãy tạm thời giữ kín hộ ta, được chứ?”

Đặng Tiểu Hồng gật đầu: “Muội từng nghe nói phái Ba Lăng chỉ trong một đêm là bị tiêu diệt hoàn toàn. Cũng không rõ hung thủ như thảm biến đã xảy đến cho Vương gia?”

Trương Anh Hào cười nhạt: “Tất cả đều vì bốn chữ Vạn Diện tiên sinh. Mười tám năm trước vì nghi ngờ cha ta chính là người này, nên bọn ác nhân dẫn theo rất đông người, nhân lúc đêm tối bất ngờ tập kích. Nhưng chuyện xảy ra không chỉ trong một đêm như những lời đồn đại sau này. Kỳ thực chỉ có một mình cha ta chết thảm.”

Đặng Bạch Cúc hoang mang: “Nghĩa là Trương gia ngay lúc này vẫn còn nhiều người tại thế?”

Trương Anh Hào lắc đầu: “Cũng không hẳn là vậy. Vì theo mẹ ta kể, bọn ác nhân sau khi biết rõ cha ta chẳng phải Vạn Diện tiên sinh, chúng mới bàn nhau cùng tiến hành việc trảm thảo trừ căn. Chúng phải mất năm ngày truy sát mới diệt hết, ngoại trừ mẹ con ta. Chính vì sơ suất này nên mẹ ta đã nhận diện từng kẻ thù một.”

Đặng Tiểu Hồng như bị chấn động: “Lệnh đường hiện như thế nào?”

“Mẹ ta chỉ lẩn trốn được năm năm rồi cũng bị kẻ thù phát hiện. Trong lúc bị truy sát, mẹ ta vì muốn bảo toàn sinh mạng cho giọt máu duy nhất của Trương gia, đành cắn răng ngậm ngùi cầu xin một người ở cửa Phật nuôi dưỡng hộ. Từ đó ta không còn gặp lại mẹ nữa.”

Đặng Bạch Cúc rùng mình, ái ngại: “Quả là chưa khổ cảnh nào bằng. Là người nào ở chốn Phật môn đã cưu mang huynh?”

Trương Anh Hào cười khổ: “Đừng nhắc đến kẻ tham sống sợ chết đó. Vì sau khi dưỡng nuôi ta được ba năm, tình cờ người đó nghe có người nhắc đến Trương gia, do sợ liên lụy, lão trọc đó đã nhẫn tâm ném ta ra ngoài, bất chấp đó là lúc trời giá rét. Ta lang thang, vất vưởng hơn một năm ròng, cuối cùng vì kiệt lực nên gục ngã ở một nơi khá gần thành Bôn Mộc Lâm. Nhờ đó ta được một gia đình cưu mang và giữ được mạng đến tận lúc này.”

Đặng Tiểu Hồng chợt hỏi: “Kẻ thù của huynh gồm những ai? Đông là bao nhiêu? Định Liên là một trong số đó?”

Trương Anh Hào lắc đầu: “Đừng hỏi ta chúng là ai. Ta không thể gieo họa cho hai muội. Còn Định Liên ư? Nếu không có Tuyệt Mệnh Phi Tâm của lão thất phu đê tiện đó, với sở học vốn có cha ta, ông đâu có dễ gì chết thảm ngay đương trường.”

Đặng Bạch Cúc chợt bảo: “Bọn muội chỉ muốn giúp huynh báo thù, nên không thể không hỏi cho biết tên tuổi của từng kẻ thù. Nhưng vì huynh sợ liên lụy đến bọn muội, huynh không nói cũng không sao, riêng việc này huynh phải chấp nhận.”

Trương Anh Hào lại lắc đầu, lần này kèm theo tiếng thở dài: “Ta đoán ra việc gì rồi. Nhưng ta chỉ xin tâm lĩnh ý tốt của cả hai. Vì hai vật đó ta đã lấy cho cả hai dùng. Nếu không phải vậy, dễ gì ngay lúc này cả hai đều hồi phục, lại còn hồi phục càng lúc càng nhanh.”

Đặng Tiểu Hồng vội cho tay vào bọc áo: “Thật sự huynh đã chia ra cho bọn muội dùng mỗi người một viên nội đơn?”

Đặng Tiểu Hồng bàng hoàng: “Sao huynh lại quá tốt với bọn muội?”

Trương Anh Hào bật cười: “Muội gọi ta là huynh, đúng không? Vậy thì huynh sao không thể đối xử tốt với muội? Huống chi, ha... ha...”

Trương Anh Hào cứ cười, không chịu nói tiếp, làm cả hai nàng cùng hoang mang. Họ định hỏi thì nền đất dưới chân chợt chuyển động.

Trương Anh Hào thất kinh, vội gọi hai nàng: “Lối thoát đã ở ngay phía trước. Chạy mau!”

Họ chạy đằng trước, loạn thạch lại rơi bắn tung tóe phía sau, một trận địa chấn đang xảy ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.