Kiếm Hiệp Tình

Chương 160: Chương 160: Dừng lại đi




Tiếng kêu của Đặng Bạch Cúc làm cho lão nhân Mắt Xanh hoảng hốt: “Cả gã trợ thủ thứ hai của ta cũng bị sát hại ư? Vạn Diện tiên sinh đâu? Có can đảm hãy xuất hiện cùng ta, đồng môn của Tây Vực Phương Tuyệt Vương, phân tài cao thấp!”

Nhân lúc lão sơ hở, Trương Anh Hào lao ập vào lão từ phía sau: “Hóa ra lão là người Tây Vực? Lão vào Liên bang để nạp mạng ư? Đỡ!”

Ào...

Lão Mắt Xanh quả có thân thủ bất phàm, bị Trương Anh Hào tập kích như vậy mà lão vẫn kịp xoay người xuất chiêu hóa giải. Lão còn quát: “Tiểu tử thúi muốn ám toán ta ư? Không dễ thế đâu. Xem này!”

Vù...

Không còn cơ hội thủ thắng nhờ xuất kỳ bất ý, Trương Anh Hào lập tức di hình hoán vị, tránh khỏi việc cùng lão Mắt Xanh chạm chiêu trong gang tấc.

Ngay sau đó, Trương Anh Hào quơ loạn song thủ, biến thành bảy, tám cánh tay cùng một lúc vây áp đối phương: “Hãy xem công phu của ta.”

Ào...

Lão nhân Mắt Xanh cười ngạo nghễ: “Ngươi không dám cùng ta trực diện đối kình ư? Nhưng có muốn tránh cũng không khỏi. Trúng!”

Vù...

Lão nhân có lối xuất thủ nhanh như tia chớp giật, vừa dứt lời là một kình cực kỳ uy mãnh đã quật ập vào gần thân Trương Anh Hào.

Bỗng có tiếng Đặng Tiểu Hồng: “Bạch Cúc muội, chúng ta mau vào trợ giúp Anh Hào huynh. Xông lên.”

Trương Anh Hào bất giác gầm lên: “Không cần đâu. Hai vị nên lo chạy càng xa càng tốt. Còn lão ma Tây Vực, đỡ!”

Ầm...

Lúc này, có tiếng Đặng Bạch Cúc kêu hoảng: “Ôi chao, Anh Hào huynh bị bức lùi rồi kìa. Bọn muội không thể bỏ mặc huynh. Xông lên nào, Hồng tỷ!”

Đúng là trong lúc đó, lượt chạm kình có làm Trương Anh Hào lảo đảo thối lui. Nhưng hắn vẫn hùng hổ lao tiếp vào đối phương, miệng cười vang: “Đã cùng người đối địch, có thắng có bại cũng là lẽ thường tình, đâu có làm Trương Anh Hào này nao núng? Nhưng chỉ tiếc lão có phần nhẹ tay, giúp ta có cơ hội đáp lễ đây. Đỡ!”

Vù...

Lão nhân Mắt Xanh rúng động: “Ta không nhẹ tay mà là ngươi có nội lực vượt quá tuổi tác. Ngươi có liên quan đến Vạn Diện tiên sinh thật?”

Vẫn bản tính sợ bóng sợ gió, lão vừa nói lên những lời nghi ngờ là đảo người lo tránh chiêu của Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào được dịp chiếm tiên cơ, liền quyết liệt bám theo lão: “Lão đã từng nghe ai đề cập đến loài thủy quái có tên gọi là Bạch Tuộc Khổng Lồ Tám Xúc Tu chưa? Trương Anh Hào này cũng là nhờ uống máu tươi ngàn năm của nó nên ta mới có nội lực như lão thấy. Đỡ!”

Ào...

Lão nhân Mắt Xanh hoài nghi: “Thật vậy chăng?”

Vù...

Lão bỗng đẩy lật ra một kình. Trong kình này có thấp thoáng ẩn hiện một tia hàn quang cực kỳ hiểm độc.

Lập tức có tiếng Trương Anh Hào quát vang: “Dừng tay!”

Đang lúc Trương Anh Hào quát, chưởng kình và tia hàn quang nọ cứ lao ập vào Trương Anh Hào.

Bùng.

Keng...

Hai tiếng động, một do chưởng kình kích mạnh vào, và một là do tiếng kim thiết va vào vật cứng.

Đặng Bạch Cúc và Đặng Tiểu Hồng bật rú lên thất thanh: “Nguy cho Anh Hào huynh rồi!”

“Ôi chao! Lão ác ma thật đê tiện, dám dùng ám khí sát hại Anh Hào huynh.”

Trương Anh Hào vẫn bình yên vô sự, đang đứng bất động nhìn vào mũi ám khí đã cắm vào lớp ngoài quần áo của hắn, ngay vị trí tâm thất. Lúc này, nó vẫn còn đang rung rinh do chấn lực chưa tan.

Lão nhân Mắt Xanh thất kinh lùi lại: “Ngươi có mặc bộ giáp hay là đã luyện thành thân thể Kim Cương Bất Hoại?”

Cả Đặng Tiểu Hồng lẫn Bạch Cúc cũng kinh tâm không kém, dù rằng cả hai rất mừng vì thấy Anh Hào huynh của họ vẫn bình yên.

Trương Anh Hào dùng tay chầm chậm lôi mũi ám khí ra: “Tuyệt Mệnh Phi Tâm? Đây là loại ám khí chỉ đơn truyền, không một ai ngoài họ Định được truyền thụ. Lão họ Định? Là thế nào với Định Liên, người đã tuyệt tích gần hai mươi năm nay?”

Lão nhân Mắt Xanh sau cơn kinh hoảng đã kịp trấn định. Và bây giờ lão cười nhạt: “Chưa một ai sau khi nhìn thấy loại ám khí này nhưng vẫn toàn mạng. Vì sao ngươi biết đấy là vật xuất xứ từ Định Liên?”

Sắc mặt Trương Anh Hào bỗng lạnh tanh: “Lão nhất định không nói?”

Lão nhân Mắt Xanh cười ngạo nghễ: “Muốn ta nói ư? Trừ phi ngươi có tư cách buộc được ta phải nói. Nhưng thật tiếc thay, đó lại là điều duy nhất mà ngay lúc này ngươi chưa có. Đành để ngươi thất vọng vậy. Ha... ha...”

Trương Anh Hào chợt chép miệng: “Vậy là lão muốn chết. Vì kẻ nào biết rõ tư cách của ta, kẻ đó đều phải chết. Chuẩn bị đi. Xong chưa. Ta bắt đầu đây. Hãy nhìn cho biết thế nào là tư cách của ta. Đỡ!”

Và Trương Anh Hào đẩy ra một luồng nhu kình, nhẹ tựa như không có gì.

Viu...

Dù đó chỉ là một luồng lực đạo nhu hòa, nhưng lão nhân Mắt Xanh vừa nhìn thấy thì đã bật kêu hoảng: “Ba Lăng Tồi Tâm chưởng? Ngươi là...”

Đang đẩy nhè nhẹ ra luồng lực đạo nhu hòa, Trương Anh Hào đột ngột quát thành tiếng to như tiếng sấm: “Có biết cũng đã muộn. Đi!”

Nhu kình vụt đổi thành cương kình, cuộn thốc vào người lão nhân Mắt Xanh đúng vào lúc lão đang hoang mang, thế nên lão ta không tài nào kịp trở tay.

Ầm...

Toàn thân lão nhân Mắt Xanh bị nhấc bổng lên cao. Sau đó khi lực hết đà, lão lại nặng nề rơi xuống đất lạnh.

Phịch.

Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc hoàn toàn ngẩn người khi tình cờ được nhìn thấy cảnh này.

Họ càng thêm ngơ ngẩn hơn khi phát hiện chỉ trong một chớp mắt đã thấy Trương Anh Hào lao đến cạnh lão nhân Mắt Xanh.

Trương Anh Hào chộp vào quần áo lão nhân Mắt Xanh, giận dữ nhấc lão lên cao hơn đầu: “Nói, Định Liên nhất định vẫn còn sống. Lão ta đang ở đâu?”

Không nghe lão nhân Mắt Xanh đáp, Trương Anh Hào chợt thét gọi Đặng Tiểu Hồng: “Mau đến đây, Hồng muội. Ta cần lão sống thêm một lúc nữa. Hồng muội phải giúp ta giữ mạng lão lại. Nhanh...”

Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc cùng chạy đến, hốt hoảng khi thấy Trương Anh Hào chưa bao giờ có sắc mặt độc ác như lúc này.

Vì hốt hoảng nên khi thi triển thủ thuật như đã có lần giúp Hoa Cúc tỉnh lại lần cuối, Đặng Tiểu Hồng cứ vừa thực hiện, vừa run bắn lên cầm cập.

Trương Anh Hào hừ lạnh: “Phải làm cho lão sống, Tiểu Hồng, Bạch Cúc, hai vị đã nghe rõ chưa? Ta cần lão sống, hai vị hãy liệu đấy mà làm.”

Đúng là chưa bao giờ Trương Anh Hào lạnh lùng và tàn nhẫn như lúc này. Nhưng cũng may, nhờ có Bạch Cúc trợ giúp, cuối cùng Đặng Tiểu Hồng cũng làm cho lão nhân Mắt Xanh phải tỉnh lại.

Lão thều thào: “Ngươi là Trương...”

Trương Anh Hào bật rít: “Không phải hỏi những điều vô ích. Nói mau, Định Liên ở đâu? Đừng quên lão có kết cục này là do Định Liên gây liên lụy cho lão. Ta sẽ giết Định Liên, chí ít là giúp lão ngậm cười nơi chín suối. Nói đi!”

Giết người nhưng khẩu khí của Trương Anh Hào là muốn người bị giết phải cảm kích, phải nói cho hắn nghe những điều mà có lẽ chỉ có bản thân hắn là muốn biết. Quả là cách hành động lạ đời chưa từng có.

Ấy vậy mà cách của Trương Anh Hào lại thu được kết quả.

Lão nhân Mắt Xanh bảo: “Ngươi có nghe nói đến Hỗn Long Hội?”

Trương Anh Hào không đáp: “Rồi sao?”

Lão nhân Mắt Xanh kiệt lực dần: “Định Liên cũng là Hội chủ. Nhưng mọi hành động của y đều do Hội chủ thứ hai giật dây.”

Trương Anh Hào cười nhạt: “Bất luận là ai, kẻ đó cũng phải chết. Ta hứa với lão như thế. Yên tâm chứ?”

Lão thở hắt ra: “Thật không ngờ phái Ba Lăng cũng còn hậu nhân. Ta ân hận không nhận ra ngươi là người ở... họ... Trương... Hự!”

Trương Anh Hào ném lão qua một bên: “Nể tình lão đã khai báo, bằng không ta chỉ muốn quật nát đầu lão mới hả dạ. Hừ!”

Chợt “keng”, có một vật bỗng văng ra từ thắt lưng lão và chạm vào nền đá tạo thành tiếng động vô tình làm cho cả ba người chú ý.

Bạch Cúc nhanh nhẹn nhất vội chạy đến nhặt: “Là tín vật Hỗn Long Hội. Nhưng lạ quá, ở mặt sau có khắc vỏn vẹn một chữ Tử.”

Trương Anh Hào vụt quát: “Mau ném vật đó đi. Có độc!”

Và thật nhanh, Trương Anh Hào cúi người xuống thi thể lão Mắt Xanh.

Soạt.

Trương Anh Hào do khẩn trương, nên thay vì mò tìm đã giận dữ xé toang quần áo lão nhân Mắt Xanh. Từ người lão liền tuôn ra vài lọ nhỏ.

Đặng Tiểu Hồng cũng không còn thời gian đâu để chú ý việc làm của Trương Anh Hào đang khiến cho lão nhân Mắt Xanh dù đã chết vẫn lâm cảnh lõa thể. Nàng đang cuống cuồng đứng cạnh Đặng Bạch Cúc: “Chất độc này ngấm quá nhanh. Liệu trong những lọ đó có giải dược không?”

Trương Anh Hào ném từng lọ đến chỗ nàng: “Tại hạ không tinh thông y thuật. Hồng muội hãy tự xem.”

Bắt lấy lọ này là ném bỏ đi lọ trước đó đã bắt, cuối cùng Đặng Tiểu Hồng tuyệt vọng: “Tất cả đều là chất độc.”

Trương Anh Hào phẫn nộ, quật vào thi thể lão một kình.

Ầm...

Thi thể lão vỡ vụn, cũng là lúc Trương Anh Hào đã chạy đến đứng cạnh Đặng Bạch Cúc.

Thấy Trương Anh Hào đột ngột chộp vào cánh tay đã bị xạm đen một cách mau chóng vì ngấm độc của Đặng Bạch Cúc, Đặng Tiểu Hồng kinh tâm: “Anh Hào huynh định làm gì?”

Trương Anh Hào rít qua kẽ răng: “Phải hủy bỏ cánh tay. Thà mất một cánh tay hơn là mất mạng.”

Đặng Bạch Cúc rụt tay về và bất ngờ tung người bỏ chạy: “Đừng. Muội thà chết hơn là bị khiếm khuyết dù chỉ một chi. Vĩnh biệt Hồng tỷ, vĩnh biệt Anh Hào huynh.”

Đặng Tiểu Hồng hốt hoảng vội đuổi theo Đặng Bạch Cúc: “Đừng hành động dại dột như thế. Muội dù mất một tay thì mãi mãi vẫn là muội muội của tỷ, của Anh Hào huynh. Dừng lại đi, Bạch Cúc. Nếu muội vẫn khăng khăng, tỷ sẽ tự vẫn chết trước muội.”

Trương Anh Hào không đuổi theo, chỉ mãi đứng bất động một chỗ, nhìn Đặng Bạch Cúc chợt dừng lại và ôm chầm lấy Đặng Tiểu Hồng, để cả hai tỷ muội ruột thịt tha hồ khóc vùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.