CHƯƠNG 7:
“Đồ đê tiện, lá gan ngươi rất lớn đi. Dám câu dẫn tuỳ tùng của ta tạo phản, xem ra ngươi đối với thân phận của mình còn chưa nhận thức đầy đủ, bây giờ bổn toạ không có thời gian, đêm nay ta sẽ hảo hảo giáo dục ngươi. Ta nghĩ tối hôm qua ta đại khái rất ôn nhu đối với người, lần này sẽ không, ta sẽ để cho ngươi biết địa ngục rốt cuộc là như thế nào. Chờ xem, nô lệ của ta.” Lãnh Liệt lạnh lùng nói xong, đối thị nữ chờ ngoài của nói: “Liên Hoa, ta muốn y ở bất cứ thời điểm nào đều phải bảo trì thanh tỉnh, hơn nữa vô lực phản kháng, ngay cả sức lực cắn chặt môi cũng không có, bởi vì ta thích hắn cực kỳ thống khổ. Ngươi biết phải làm như thế nào đi?”
“Chủ nhân, yên tâm, Liên Hoa nếu ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, còn có tư cách gì phụng sự chủ nhân.” Nữ tử vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, cung kính trả lời.
Bóng đêm buông xuống, Lãnh Liệt bước chân nhẹ nhàng đi về phòng giam giữ Hàn Nguyệt. Hôm nay tâm tình hắn rất tốt, người trong chính đạo như rắn mất đầu, hiện tại thích hợp tấn công, khi mọi chuyện kết thúc, không cần nghi ngờ Tà Ác Minh sẽ trở thành thế lực đệ nhất võ lâm.
Tâm tình tốt, dục vọng tra tấn người cũng theo đó nâng cao, nhớ tới ‘sơn dương’ đợi làm thịt trong phòng, trong lòng đã nghĩ qua hơn mười loại phương pháp trừng phạt. Chắc hẳn Liên Hoa đã đem các loại công cụ đều chuẩn bị tốt đi, tiểu tử Thanh Thanh ngu ngốc kia so ra kém nàng phương diện này.
Đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy con mồi xinh đẹp hiện đang phí công giãy dụa, thấy Lãnh Liệt đi vào, Hàn Nguyệt kinh hoàng càng giãy dụa kịch liệt.
Lãnh Liệt lạnh lùng nhìn y, khóe miệng nổi lên một tia tươi cười trào phúng: “Chậc, chậc, thật đáng thương a, bất luận có cố gắng như thế nào cũng trốn không thoát a.” Thuận tay vớ lấy roi chuẩn bị tốt ở đầu giường, không chút nào lưu tình vung hướng Hàn Nguyệt, trên người chỉ có một tầng sa mỏng trong suốt. Ba một tiếng, sa mỏng lên tiếng trả lời hở ra, trên thân thể tuyết trắng lưu lại một đường hồng ngân.
“Nô lệ không nghe lời là phải hảo hảo dạy dỗ, kỳ thật roi cũng không có tác dụng gì.” Ném roi xuống, Lãnh Liệt nhảy lên giường, nắm lấy hai mắt cá chân non mịn dùng sức hướng hai bên tách ra, tiếp đó nhấc lên buộc vào dây xích từ trên nóc nhà buông xuống. Như vậy, Hàn Nguyệt liền biến thành tư thế mất thể diện cái mông treo lơ lửng trên cao, hai chân mở rộng khiến cho nơi tư mật của y toàn bộ phơi bày.
“Lãnh Liệt, ngươi là mặt người dạ thú, vô sỉ, ngươi sẽ không được chết tử tế.” Hàn Nguyệt chửi rủa khàn cả giọng, lại không biết làm như vậy chỉ có thể kích thích dục vọng ngược đãi tàn bạo của Lãnh Liệt hơn mà thôi.
“Cứ chửi rủa thỏa thích đi, bởi vì rất nhanh ngươi sẽ cầu mặt người dạ thú ta đây thượng ngươi.” Lãnh Liệt từ trong rương ở đầu giường lấy ra một gậy trúc thô dài thật lớn, đều đặn bôi lên một loại chất lỏng sềnh sệch, đợi sau khi nó đọng lại toàn bộ gậy trúc lớn giống như một băng côn trong suốt.
“Đây là mị dược đặc chế do Ba Tư tiến cống, nghe nói hiệu quả mạnh kinh người, chờ sau khi gậy trúc lớn này tiến vào trong cơ thể mị dược sẽ hoà tan, đến lúc đó, thuốc này sẽ thẩm thấu từng tấc một trong tiểu huyệt *** đãng của ngươi. Cái loại mùi vị này, chỉ sợ ngươi chưa nếm thử qua đi, không sao, bổn toạ lập tức cho ngươi lĩnh hội một chút.” Lãnh Liệt thản nhiên nói xong, liền đem gậy trúc kia xỏ xuyên qua tiểu huyệt của Hàn Nguyệt.
“A” Hàn Nguyệt phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lãnh Liệt cảm thấy còn chưa đủ, vẫn như cũ dùng sức đem gậy trúc tiến vào càng sâu, thẳng đến phần đuôi, gậy trúc không thể đi tới hắn mới từ bỏ.
Trong lúc đợi dược vật hoà tan, hắn cũng không nhàn rỗi, lấy một loại xuân dược khác đến bôi lên phân thân xinh xắn, hai tay thuần thục cao thấp bộ lộng, chỉ chốc lát tiểu phân thân liền thẹn thùng ngẩng đầu lên, bộ dáng nước mắt lưng tròng vô cùng chọc người thương yêu.
Chỉ tiếc Lãnh Liệt là một ác ma không hơn không kém, ngay tại thời điểm vật nhỏ muốn tiết ra, hắn lại lấy ra một viên đại minh châu, dùng sức nhét vào linh khẩu. Nhưng mà linh khẩu vô cùng nhỏ hẹp, tuy rằng cuối cùng cũng nhét vào được, nhưng cũng mất không ít khí lực.
Hàn Nguyệt cổ họng đã khàn khàn, mà cảm giác thống khổ nhất là dục vọng vì tác dụng mị dược cấp bách chờ tiết ra, nhưng thông đạo duy nhất lại một khe hở tiến xuất cũng không có.
Lãnh Liệt không thèm quan tâm người dưới thân thống khổ như thế nào, hắn nhìn chằm chằm tán thưởng cảnh đẹp trước mắt. Phân thân phấn hồng đáng yêu run rẩy đứng thẳng, tại đỉnh nhọn yếu ớt được khảm một viên đại minh châu màu sắc nhu hoà sáng ngời. Bởi vì linh khẩu nhỏ hẹp, hơn phân nữa viên châu đều lộ ra ngoài, bị bao đầu đỉnh phấn nộn bao xung quanh. Nhìn qua tựa như một cái miệng nhỏ nhắn ngậm đồ vật, không nuốt xuống lại không phun ra. Rất đáng yêu.
“Thật sự là nô lệ cực phẩm a.” Lãnh Liệt tán thưởng tự đáy lòng, hai tay nắm chặt song cầu hồng nhạt nhẹ nhàng xoa nắn, lập tức làm cho Hàn Nguyệt đau khổ phát ra tiếng rên rỉ.
“Không….không cần….để, để ta đi ra, a…Van cầu ngươi, để ta đi ra…” Tiếng cầu xin kèm theo tiếng khóc, Hàn Nguyệt vì hành vi vô sỉ của mình mà rơi lệ.
“Thật là mới chỉ như vậy mà bắt đầu cầu ta, trò hay còn ở phía sau mà.” Thoáng nhìn mị dược trên gậy trúc sau hậu đình đã hoà tan, một phần nhỏ mị dược cũng đã hết, vài giọt trên nếp nhăn xung quanh cúc huyệt cũng từ từ bị hấp thu. Lãnh Liệt vừa lòng rút gậy trúc ra. Lại lập tức cầm lấy một cái vật thể chạm rỗng màu tím, hình trụ, cực cứng rắn, lần thứ hai nhét vào trong tiểu huyệt đã hơi hơi khếch trương. Như vậy, cúc huyệt bị mở ra đến cực hạn, từ bên ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy vách tường thịt hồng sắc kéo dài.
“Ân, ngô…” Hàn Nguyệt rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy hậu đình trong tức khắc dường như bị lửa thêu đốt, sau đó bắt đầu ngứa ngáy vô cùng giống như mấy vạn con kiến bò sát, cắn xé, chen lấn. Không chỉ có trong vách tường, ngay cả nếp nhăn xung quanh cúc huyệt cũng tràn ngập loại cảm giác này, hận không thể có cái gì đó thô cứng hung hăng cọ vài cái hoặc là móng tay dùng sức gãy mới có thể giải ngứa.