Kiếm Lãnh Tâm Hàn

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8:

 

Lãnh Liệt dùng ngón trỏ dọc theo nếp nhăn xung quanh cúc huyệt vẽ một vòng, lập tức làm Hàn Nguyệt run rẩy thét chói tai.

 

Cảm giác ngứa ngáy càng ngày càng mãnh liệt, Hàn Nguyệt liều mạng chịu đựng, thắt lưng cùng mông không ngừng đung đưa lay động bởi vì không có bất luận cái gì có thể mượn lực làm giảm bớt ngứa ngáy ở chỗ kia.

 

Lãng Liệt cố định lưng cùng mông Hàn Nguyệt, giương mắt nhìn dũng đạo lửa nóng, chỉ thấy vách tường thịt hồng sắc không ngừng co rút, thịt non tại khe hở dụng cụ lồi ra. Lãnh Liệt vươn tay tại trên khối thịt non quét một cái lại khiến cho Hàn Nguyệt dục tiên dục tử thét chói tai.

 

Không thể tiếp tục chịu được loại ngứa ngáy này, Hàn Nguyệt cuối cùng mở miệng thỉnh cầu: “Mau, mau cắm vào, ta chịu không nổi.”

 

“Đây là thái độ ngươi cầu người sao?” Lãnh Liệt bất mãn nói: “Lặp lại lần nữa.”

 

Lý trí còn sót lại không cho phép Hàn Nguyệt nói ra lời nói thấp kém ti tiện, nhưng lý trí cũng đã sớm không thể khống chế được dục vọng, Hàn Nguyệt chảy nước mắt cầu xin nói: “Cầu, cầu chủ nhân cắm, cầu ngài…”

 

Nhưng Lãnh Liết vẫn không hài lòng: “Ngươi phải nói như thế này: cầu chủ nhân đến thượng tiện nô, tiểu huyệt *** đãng này chỉ có chủ nhân mới có thể thoả mãn nó.”

 

Hàn Nguyệt thở hổn hển, cho dù như thế nào cũng không thể nói ra lời *** đãng như vậy.

 

Lãnh Liệt lạnh lùng cười: “Hảo a, để ta xem người còn có thể chịu đựng tới khi nào?” Từ đầu giường lấy ra đồ vật như một đoạn đuôi mèo, tận lực triển lãm trước mặt Hàn Nguyệt. “Ngươi nói, nếu đem thứ này tiến vào tiểu huyệt của ngươi, bên trong đó sẽ có phản ứng gì a? Ha hả, bổn toạ thực chờ mong.”

 

Hàn Nguyệt lập tức tái nhợt: “Không, không cần…A…a…a…a, lấy…lấy ra, van cầu ngươi lấy ra.”

 

Đuôi mèo dần dần hướng vào chỗ sâu bên trong xoay tròn kích thích nội vách tường yếu ớt đã vô cùng mẫn cảm, Hàn Nguyệt cả người như cá mắc cạn, đem hết toàn lực tập trung lại văn vẹo thân thể, hai chân treo ở giữa không trung không cách nào nhúc nhích, run rẩy từng đợt.

 

Không đến nửa khắc, nhân nhi cao quý như trăng sao cuối cùng dưới sự trêu đùa của đuôi mèo hoàn toàn hỏng mất. “Cầu…chủ nhân đến…đến thượng tiện nô, tiểu huyệt *** đãng này…này chỉ có chủ nhân mới có thể thoả mãn nó.” Hàn Nguyệt lệ rơi đầy mặt, cố nén mất thể diện nhỏ giọng nói.

 

Lãnh Liệt thắng lợi tươi cười, đắc ý nói: “Nói lớn lên, tiện nô, chủ nhân nghe không rõ ràng lắm.” Vừa nói tay vừa dùng sức đánh lên cái mông phấn nộn tuyết trắng, lập tức trên da thịt mềm mại lưu lại một hồng ngân.

 

“A” Hàn Nguyệt rên rỉ một tiếng, vứt bỏ tự tôn cùng liêm sỉ, lớn tiếng lập lại: “Cầu chủ nhân đến thượng tiện nô, tiểu huyệt *** đãng này chỉ có nhủ nhân mới có thể thoả mản nó.”

 

“Không sai biệt lắm.” Lãnh Liệt rốt cuộc rút đuôi mèo ra, tầm mắt không có hảo ý gắt gao nhìn chầm chầm Hàn Nguyệt thân thể tựa như vớt từ dưới nước lên. Rút ra vật chạm rỗng màu tím, thịt vách tường lần nữa dính lại cùng một chỗ, thần kinh yếu ớt đã sớm mẫn cảm vô cùng càng thêm tàn phá mãnh liệt. Nhìn cúc hoa không ngừng co rút, giống như một đoá hoa nhỏ xinh đẹp trong tay mình nở rộ. Loại kích thích thị giác này Lãnh Liệt cực kỳ hưởng thụ.

 

Lãnh Liệt không thương tiếc chút nào đem hai ngón tay cắm vào tiểu huyệt, lập tức bị vách tường thịt khát khao quấn trụ, cũng làm cho Hàn Nguyệt vui mừng phát ra tiếng thở dài rên rỉ.

 

Rõ ràng là âm thanh ngọt ngào làm người ta tiêu hồn, Lãnh Liệt cố tình tàn nhẫn nói: “Ngươi trên giường kêu thật *** đãng đi, làm ta xương cốt đều mềm yếu, bị người khác đối đãi như vậy còn phát ra âm thanh thật *** đãng, thực con mẹ nó thấp hèn, trời sinh chính là *** phụ.”

 

Cho dù thân thể đã bị đối đãi cực kỳ tàn ác, nhưng so ra cũng không tổn thương bằng những lời nói này, nó tựa như lưỡi dao sắc, bén nhọn, hung hăng đâm vào tâm hồn thuần khiết yếu ớt của Hàn Nguyệt, y thật hận mình không thể khống chế dục vọng, thế cho nên mới bị loại nhục nhã tàn khốc này.

 

Lãnh Liệt giả ý muốn rút tay về, như hắn sở liệu, niêm mạc mềm mại lập tức gắt gao co rút ngăn cản hắn rời đi. Lãnh Liệt cười lạnh: “Ngươi xem, tiểu huyệt ướt đẫm không muốn để ta rời đi a, đem ta hút chặt như vậy, ta mới rút vài cái nó đã hưng phấn thành cái dạng này.”

 

Hàn Nguyệt ánh mắt sáng ngời lúc này đã che phủ một tầng hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn khổ sở hợp lại, giống như không nói gì, thỉnh thoảng lại phát ra vài âm thanh rên rỉ làm cho lòng người rung động. Tình cảnh này, tuy rằng Lãnh Liệt có ý định nhục nhã, nhưng lúc này dục hoả tăng vọt, tự chủ của hắn hao mòn gần như không còn. Một tay kéo xuống ti khố (khố làm bằng tơ tằm), phân thân cực đại lập tức bắn đi ra, không có bất luận chuẩn bị gì trước khẩn cấp thay thế ngón tay nhồi đầy dũng đạo lửa nóng.

 

“A” Hàn Nguyệt phát ra tiếng rên rỉ cơ hồ có thể làm cho người ta hoà tan, thân thể không thể kìm chế phối hợp đông tác trừu động đưa đẩy của Lãnh Liệt, làm cho hắn khoái cảm điên cuồng.

 

“Ngươi là yêu tinh không biết xấu hổ, thắt lưng ta nhanh bị ngươi bẽ gãy.” Lãnh Liệt hung hăng mắng, hai tay duỗi đến phía trước dùng sức nắm chặt phân thân khéo léo không được phóng thích, khiến cho tiểu huyệt phía sau không ngừng co rút từng đợt, nháy mắt làm cho Lãnh Liệt sung sướng như lên trời.

 

Một đêm tình sắc tràn ngập tràn nhẫn, thẳng đến hừng đông Lãnh Liệt mới buông Hàn Nguyệt đã sớm tê liệt thành một đống bùn nhão, lấy viên minh châu ra, bố thí Hàn Nguyệt phóng xuất dục vọng sau một đêm bị giam cầm, mà từ phản ứng ngượng ngùng của Hàn Nguyệt hắn không khó đoán, đây là lần đầu tiên của nam nhân ba mươi bốn tuổi này. Nhận thức điều này trong lòng Lãnh Liệt tràn ngập một loại vui sướng khó hiểu, thậm chí còn có bao hàm một chút thương tiếc mà hắn vốn khinh thường.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.