Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Nửa ngày sau, khi trông thấy một cỗ xe sang trọng vàng choé đậu trước cổng nhà mình và đám tiểu yêu cung kính đứng hầu hai bên đợi bọn họ lên xe, rốt cuộc Trường Ly cũng bắt đầu có cảm giác chân thực rằng Yên Cửu là chủ Yêu giới.
Tuy vị Yêu chúa hàng thật giá thật bấy giờ tay trái đang cầm mấy pho tượng gỗ, tay phải thì túm chặt cổ tay áo nàng, mắt nhìn thẳng dắt nàng lên xe ngồi.
Vừa lên xe, vẻ nghiêm nghị trên mặt Yên Cửu lặn mất tăm, trong mắt chàng lóe lên vẻ tò mò chẳng thua kém Trường Ly là bao.
Trường Ly nhìn sang hỏi: “Yên Tiểu Cửu, đừng nói đây là lần đầu tiên huynh ngồi xe này nha?”
Yên Cửu mân mê cái đệm lót mềm mại dưới mông, chối phăng: “Tất nhiên là không phải.”
“Hồi nhỏ lúc chưa hóa hình, ta từng ngồi chung với cha ta rồi.”
Trường Ly vỡ lẽ, vậy ra đây là lần đầu tiên Yên Cửu dùng xe này kể từ khi lên làm Yêu chúa đến giờ.
Hai đứa bé tò mò sờ tới sờ lui khắp xe, chợt phát hiện trong ngăn kéo dưới bàn trà có cơ man đồ ăn vặt, dụng cụ chải lông và lò sưởi tay...
Vài phút sau, hai người đều tìm thấy một chỗ thoải mái để yên vị.
Trường Ly cầm chiếc gối ôm có găn tua rua ngoài rìa lên xem, thấy cái này còn đẹp hơn cả tua kiếm của nàng.
Thấy nàng tập trung ngắm nó quá, Yên Cửu thò tay khơi một sợi tua lên nhìn kỹ rồi nói: “Hình như là đồ tộc Chim tiến cống.”
Bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô bé con, chàng thoáng khựng lại rồi nói: “Nếu nàng thích thì lát cầm theo đi.”
Trường Ly quấn chiếc lông chim xinh đẹp quanh ngón tay bảo: “Gối ôm dẫu đẹp mấy thì ta cũng đâu mang nó đi đây đi đó suốt ngày được.”
Yên Cửu hiểu ý nàng: “Để ta xem trong cung còn loại lông chim này không, nếu còn sẽ bện tua kiếm mới cho nàng.”
Trường Ly lập tức cười toe: “Huynh hứa rồi nhé!”
Họ đang nói chuyện thì cỗ xe đã dừng lại trước điện chính trong cung.
Yên Cửu và Trường Ly bước xuống xe, được tiểu yêu ân cần dẫn vào trong điện.
Cặp mắt hạnh của Trường Ly bất giác mở to, phản chiếu quang cảnh tráng lệ bên trong cung điện.
Cung điện này trông còn bề thế hơn của cung điện của Quỷ chúa nữa!
Bọn họ chưa đi được mấy bước đã có một tiểu yêu rảo bước đi tới, cung kính bẩm với Yên Cửu: “Thưa Yêu chúa, các trưởng lão tìm ngài ạ.”
Mắt Yên Cửu lóe sáng, nói với Trường Ly: “Ta đi một lát rồi về ngay, nếu nàng cần gì thì cứ sai bảo đám tiểu yêu này nhé.”
Yên Cửu đi thẳng tới Nghị Sự Đường ở phía đông điện chính, các trưởng lão đức cao vọng trọng trong tộc Cáo đã tề tựu đông đủ ở đây, đang cúi đầu thảo luận chuyện gì đó.
Nghe tiếng bước chân Yên Cửu tới gần, các trưởng lão thi nhau ngẩng lên xem, rồi gật đầu chào chàng với nét mặt nghiêm túc.
Yên Cửu khẽ gật đầu chào lại họ, rồi mở lời trước: “Các trưởng lão tìm ta có chuyện gì thế?”
Đại trưởng lão vuốt râu, thủng thẳng nói: “Chúng ta sắp giao chiến với tộc Hổ nên có vài chuyện cần bàn bạc với Yêu chúa.”
Một canh giờ sau, Yên Cửu rót thêm nửa tách trà uống cho thông cổ.
Mấy lão cáo già này càng luống tuổi lại càng dông dài.
Yên Cửu toan đứng dậy, tính chấm dứt cuộc họp không có hồi kết này, “Ta còn chuyện khác cần giải quyết nữa, hôm nay họp tới đây thôi.”
Đại trưởng lão chậm rãi nói: “Xin Yêu chúa dừng bước, vẫn còn một chuyện cuối cùng.”
Thái dương Yên Cửu giật hai cái, “Mời ngài nói.”
Đại trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác liếc nhau, “Nghe nói ngài dẫn một cô gái ngoại tộc về.”
Yên Cửu chợt híp mắt lại hỏi: “Thì sao?”
Đại trưởng lão như không hề nhận ra thái độ lạnh hẳn đi của chàng, nói tiếp: “Tuy chúng ta đã lớn tuổi nhưng cũng không phải là mấy lão già vô lý cổ hủ.”
Yên Cửu vẫn giữ thái độ cảnh giác.
Đại trưởng lão đằng hắng mấy tiếng, “Nhưng nếu ngài đã chọn cô gái nọ thì dân ngoại tộc cần phải học tập vài chuyện của tộc ta.”
Yên Cửu bỗng thấy có điềm không lành, “Chuyện gì?”
Mặt đại trưởng lão vẫn tỉnh bơ: “Chúng ta đã phái người đến dạy rồi, Yêu chúa chớ lo lắng.”
Cùng lúc đó, Trường Ly vừa lượn một vòng trong chính điện cho biết thình lình nghênh đón một hàng hầu gái xinh đẹp với đôi tai cáo trong bộ váy đồng phục.
Nàng ngớ ra, “Các ngươi là...”
Cô hầu gái tai cáo đi đầu nở một nụ cười tiêu chuẩn, khuỵu gối thưa với nàng: “Nô tỳ là Phi Lộ, tới đây phổ biến quy định trong cung cho cô nương theo lệnh của Đại trưởng lão.”
Trường Ly giật giật lông mày, lẽ nào đây là đòn phủ đầu trong truyền thuyết ư?
Phi Lộ không bận tâm tới vẻ mặt biến sắc của Trường Ly. Cô ta lấy một cuốn sách nhỏ có bìa vàng mở ra nghiêm túc đọc: “Chương 1: Chải lông. Dụng cụ chải lông tốt nhất là ngọc đen hảo hạng, cần chải nhẹ từ chân lông...”
Vẻ mặt của Trường Ly chuyển dần từ sẵn sàng đón địch sang không cảm xúc.
Nàng lắng nghe hướng dẫn chải lông tầm một khắc rồi khẽ cãi: “Dù ta chỉ lấy ngón tay cào bừa mấy cái thì Yêu chúa của các cô cũng thích mê.”
Thế nhưng mặt Phi Lộ vẫn thản nhiên như không, ngay cả nụ cười trên môi cũng không suy suyển.
Cô ta vỗ vào cuốn sách trên tay, nghiêm mặt nói: “Đây là bí kíp chải lông mà tộc Cáo bọn ta không ngừng cải tiến, được lưu truyền từ đời này sang đời khác, khiến cáo cảm thấy thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô là bạn đời của Yêu chúa, đương nhiên cần phải thành thạo kỹ năng này.”
Trường Ly đảo mắt loạn xạ, đột nhiên hỏi: “Nếu cô đã đọc vanh vách cuốn sách này như vậy thì chắc là nắm rất rõ kỹ năng này và tự trải nghiệm rồi đúng không?”
Phi Lộ ưỡn ngực đầy tự hào mà đáp, “Tất nhiên rồi, ta nắm rất rõ kỹ năng này, không gì là không biết cả.”
Trường Ly nở một nụ cười giảo hoạt: “Thế thì dễ rồi, nếu ta muốn thành thạo thì phải chăm chỉ luyện tập nhỉ? Cô hãy thử tay nghề của ta xem ta đã đạt tiêu chuẩn chưa đi.”
Phi Lộ thoáng do dự, các trưởng lão chỉ sai cô ta tới dạy học chứ không bảo cô ta phải tự trải nghiệm.
Trường Ly vẫn cố gắng không ngừng: “Nếu cô không thử thì làm sao biết trình độ của ta đang ở mức nào, học hành tiến bộ ra sao chứ?”
Phi Lộ bị thuyết phục: “Cô nương muốn thử thế nào?”
Trường Ly nhịp ngón tay, “Nếu tiện thì cô cứ biến thành nguyên hình là tốt nhất, thế thì có thể trải nghiệm từ đầu đến đuôi một lần, vậy mới đánh giá toàn diện được.”
Phi Lộ trầm tư một lát, cảm thấy ý kiến này rất có lý.
Ngay sau đó, một con cáo nhỏ có bộ lông xù màu đỏ sậm thình lình xuất hiện, tao nhã dạo bước tới trước mặt Trường Ly nói: “Cô có thể bắt đầu rồi.”
Trường Ly kéo tay áo thùng thình lên, xắn bừa vài cái, khởi động cổ tay một chút, sau đó ngắm con cáo đỏ sậm với cặp mắt sáng rỡ.
Bộ lông này rất đẹp đẽ mềm mại, có sức hút khác hẳn bộ lông trắng của Yên Tiểu Cửu.
Phi Lộ tự dưng rùng mình một cái khi bắt gặp cặp mắt sáng quắc của Trường Ly.
Sao ánh mắt của cô gái này làm cáo hãi thế không biết!
Trường Ly xoa tay chực hành động.
Đám hầu gái tai cáo còn lại lặng lẽ quan sát hành động của nàng, bọn họ muốn chống mắt lên xem một cô nàng ngoại tộc có gì cao siêu mà lại hớp mất hồn Yêu chúa.
Một khắc sau, Phi Lộ thở khò khè một cách hạnh phúc dưới bàn tay Trường Ly.
Cô ta híp cặp mắt cáo quyến rũ lại, cái đuôi đỏ sậm phía sau cứ ngoe nguẩy mãi vì sung sướng, tiết lộ tâm trạng thư thái của cô ta.
Trường Ly nhếch môi, bắt đầu xoa nắn phần cổ cáo.
Chẳng biết có phải là ảo giác không mà Trường Ly cảm thấy hình như lông cổ cáo cái có vẻ mềm mại hơn cáo đực thì phải.
Dưới bàn tay kỳ diệu của Trường Ly, Phi Lộ đã quên béng mục đích ban đầu của mình.
“Cào sang trái một chút, đúng, đúng chỗ đó rồi.”
Con cáo đỏ sậm rên hừ hừ, đám hầu gái tai cáo đứng cạnh đá mắt ra hiệu với nhau, thấy lạ lẫm xen lẫn tò mò.
Trường Ly bắt gặp ánh mắt háo hức của bọn họ bèn hỏi thử: “Các cô có muốn thử không?”
Đám hầu gái tai cáo đưa mắt nhìn nhau, hình như hơi do dự.
Trường Ly lại cố gắng thuyết phục: “Chỉ mình Phi Lộ trải nghiệm thì phần đánh giá sẽ mang tính chủ quan, nếu các cô đều thử sẽ đánh giá chính xác hơn.”
Nàng vừa dứt lời, đám hầu gái lập tức biến thành bốn con cáo nhỏ màu đỏ chạy tới vây quanh nàng.
Trường Ly tức thì được nguyên đám lông xù vây quanh, nàng không rảnh tay, lúc thì vuốt con này, lúc lại sờ con kia, sợ nhất bên trọng nhất bên khinh, làm ăn thiếu công bằng khiến chúng bất mãn.
Lúc Yên Cửu vội vàng đi vào điện chính, thấy cảnh tượng trước mắt thì câm nín không thốt nên lời.
Cô bé con mà chàng tưởng đang bị gây khó dễ giờ đang ngồi giữa một đám cáo đỏ, mắt sáng lấp lánh, mặt tươi như hoa.
Thậm chí Yên Cửu còn có cảm giác nàng giống chủ cung điện này hơn cả mình, đang trái ôm phải ấp đến là vui.
Chỉ thiếu vài bầu rượu ngon và tiếng đàn sáo thánh thót làm nhạc đệm nữa là chuẩn bài.
Yên Cửu cố ý bước đi thật mạnh bạo, còn ho mấy tiếng, cuối cùng cũng khiến một người năm cáo để mắt tới sự hiện diện của chàng.
Năm con cáo đỏ bỗng cứng đơ người, vô thức nép vào lòng Trường Ly.
Yên Cửu thấy thế lại càng nhíu chặt mày.
Thấy mặt chàng lạnh tanh, Trường Ly vội vuốt ve năm bé cáo đang run lẩy bẩy hòng trấn an chúng.
“Yên Tiểu Cửu, huynh dọa họ sợ rồi.”
Nàng hoàn toàn không nhận ra tình hình bất ổn trước mắt, mở miệng hỏi: “Huynh bị mấy trưởng lão chọc tức hay công sự phiền lòng thế?”
Phi Lộ lúc này mới tỉnh hồn, vội lấy móng cào bốn con cáo khác vẫn đang sững người, sau khi chắp tay hành lễ với Yên Cửu bèn chạy khỏi điện chính nhanh như chớp.
Trường Ly thấy bé cáo đỏ hành lễ rất ra dáng thì cố lắm mới nín cười nổi.
Thấy họ đã đi khuất, bấy giờ nét mặt Yên Cửu mới tươi tỉnh hơn, xem ra còn biết ý biết tứ đấy.
Lúc này Trường Ly mới quan tâm hỏi han Yên Cửu: “Vừa rồi huynh gặp chuyện gì à?”
Yên Cửu vốn định bảo không, nhưng chợt nghĩ đến gì đó mà khẽ ừ một tiếng.
Trường Ly hiếm khi trông thấy dáng vẻ rầu rĩ thất bại kiểu này của Yên Tiểu Cửu bèn chớp chớp mắt, dịu dàng hỏi: “Liệu ta có giúp được gì cho huynh không?”
Yên Cửu nghe vậy thì lập tức biến thành một cục bông trắng, nhảy hai ba bước lên bàn, ấn móng vào cuốn sách bìa vàng mà Phi Lộ đi vội quá không kịp cầm theo.
Nơi móng chàng đè xuống là dòng chữ: Vuốt ve và chải lông một cách thích hợp có thể giảm bớt tâm trạng buồn bã của cáo...
Trường Ly sờ cằm như có điều suy nghĩ, rồi vỗ đùi mình, dang tay ra nói với cục bột trắng kia, “Lại đây nào Yên Bạch Bạch.”