Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Yên Cửu nằm trên đùi cô bé con, hưởng thụ dịch vụ chải lông đặc biệt dài tận hai khắc, thấy xương cốt như tan ra.
Chàng lim dim mắt, vô thức bật ra tiếng rên hừ hừ đầy khoan khoái.
Mãi đến khi Tùng Tuần cật lực ôm chồng giấy tờ dày cộp thở hổn hển bước vào phá vỡ bầu không khí hài hòa bình yên này.
“Bẩm Yêu chúa, số giấy tờ hôm nay chưa giải quyết xong đều ở cả đây, bao giờ ngài rảnh...”
Bé cáo bị làm phiền bất mãn rung tai, thầm mắng gã sóc yêu kém tinh tế Tùng Tuần những một phút.
Chàng bịn rịn nhảy xuống khỏi đùi Trường Ly, lườm Tùng Tuần một phát cháy mắt rồi biến thành hình người, phất tay áo lên.
“Ngươi ra đây với ta.”
Tùng Tuần tự dưng giật mình một cái, ôm chặt chồng giấy tờ, đau khổ đi theo chàng.
Thấy họ đi khuất, Trường Ly phủi nếp váy bị nhăn trên đùi, thầm than thở: Cái ghế Yêu chúa này cũng chẳng dễ ngồi chút nào.
Yên Cửu dẫn Tùng Tuần đi chưa được hai phút thì Phi Lộ đã dẫn bốn hầu gái tai cáo quay lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trông hơi ngượng ngập, hình như vừa thầm hối hận vì mình vô ý đắm chìm trong niềm vui được chải lông mà bỏ bê nhiệm vụ.
Phi Lộ cầm cuốn sách bìa vàng trên bàn lên, hắng giọng rồi nói: “Cửa chải lông xem như qua, tiếp theo là đến phần trang phục. Toàn bộ kiểu dáng trang phục và trang sức của cô nương đều phải phù hợp với quy định trong cung.”
Phi Lộ nói xong bèn liếc ánh mắt bắt bẻ từ đầu tới chân Trường Ly, rồi nói: “Cái trâm kia trông quá bình thường, lại còn không đều màu, không phù hợp với quy định.”
Trường Ly sờ cái trâm đính tua rua trên đầu, hình như nàng mua nó ở chợ lúc đi dạo với Yên Cửu.
Nàng thật thà đáp: “Cái trâm này do Yêu chúa của các cô chọn đấy.”
Câu Phi Lộ đang định nói nghẹn ứ trong cổ, cô ta lập tức đổi giọng: “Yêu chúa luôn sống mộc mạc, có khiếu thẩm mỹ độc đáo nên chọn được cây trâm trông thật dân dã.”
Phi Lộ lướt qua cây trâm, nhìn chằm chằm bộ váy la sam màu hồng phấn của Trường Ly.
“Bộ váy này có màu sắc không phù hợp, lại còn may ẩu, cô nương thay bộ khác sẽ thỏa đáng hơn ạ.”
Trường Ly nhìn đường may hơi méo ở phần tà váy, chớp mắt nói: “Bộ váy này lúc trước không vừa lắm nên Yêu chúa của các cô khâu ngắn lên cho ta đấy.”
Phi Lộ trợn tròn mắt, hỏi với giọng cao vút: “Cô, cô để Yêu chúa sửa váy cho cô á?”
Trường Ly đáp tỉnh queo: “Chẳng những sửa váy mà huynh ấy còn bện tua cho ta nữa.”
Phi Lộ sốc muốn bật ngửa.
Ôi Yêu thần của con, rốt cuộc giữa Yêu chúa và cô nương này thì ai mới là cáo thành tinh đây?
Trường Ly thấy Phi Lộ bị đả kích như vậy thì cảm thấy mình không nên chọc tức bé cáo đỏ này quá.
Dù sao nàng vẫn ghiền vuốt lông người ta mà.
Nếu làm bé cáo đỏ dỗi chạy mất thì nàng đâu còn dịp nào mà sờ nó nữa.
Trường Ly ho khẽ một tiếng để thu hút sự chú ý của Phi Lộ.
“Nhưng cô nói cũng có lý, tục ngữ đã dạy nhập gia tùy tục mà, nếu ta ở đây thì đương nhiên sẽ tuân thủ quy định trong cung.”
Mặt Phi Lộ trông khá hơn hẳn.
Trường Ly thấy nàng đã tươi tỉnh hơn, bèn hỏi tiếp: “Chắc các cô đã chuẩn bị trang phục phù hợp với quy định rồi đúng không?”
Phi Lộ khẽ gật đầu, rồi vỗ tay một cái.
Sau tiếng vỗ tay, một đội hầu gái bê khay nối đuôi nhau đi vào phòng.
Trên mỗi khay đều đặt một bộ váy và trang sức đi kèm trông xinh đẹp quý phái, rất đồng điệu với cung điện tráng lệ bề thế này, đồng thời còn tôn nhau lên.
Mắt Trường Ly sáng rực, làm gì có cô gái nào cưỡng nổi sức hút của váy áo và trang sức xinh đẹp chứ?
Một canh giờ sau đó, Trường Ly luôn ngoan ngoãn đứng yên trước gương thủy tinh, để mặc Phi Lộ và các hầu gái khác giúp nàng thử đồ.
Trường Ly ngắm quả đầu găm đầy châu ngọc đến nỗi phát sáng của mình trong gương, thử quay qua quay lại.
Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng mà nặng vãi linh hồn với hơi mỏi cổ.
Sau khi cảm giác mới lạ qua đi, Trường Ly nắm cổ tay áo, nhìn Phi Lộ với ánh mắt tội nghiệp, “Phi Lộ, cổ ta bị đau.”
Phi Lộ đang tính cài thêm trâm lên đầu nàng chợt khựng tay lại, cô ta nhìn cái cổ thon trắng của cô bé con, dè dặt nói: “Cô nương phải chịu khó quen với sức nặng này đi.”
Trường Ly xoa cái cổ mỏi nhừ, quay sang nài xin: “Phi Lộ yêu quý ơi, chuyện thích nghi này phải từ từ từng chút một chứ, cô gài lắm trâm lên đầu ta thế này khiến cổ ta sắp bị chuột rút đến nơi rồi.”
Phi Lộ ngẫm nghĩ rồi gỡ hai chuỗi ngọc san hô xuống, dịu dàng hỏi: “Thế này đã đỡ hơn chưa?”
Trường Ly lúc lắc đầu, chợt á một tiếng, “Chưa đâu, vẫn còn nặng lắm.”
Phi Lộ thoáng do dự rồi lại gỡ hai chiếc trâm hoa xuống, “Giờ thì sao?”
Trường Ly nhìn chằm chằm cô ta đầy trông mong, dùng hai ngón tay làm dấu một đoạn thẳng: “Không thể ít đi chút xíu nữa sao? Chỉ chút xíu thôi.”
Phi Lộ bị Trường Ly nhìn dữ quá đành phải thỏa hiệp.
Cuối cùng, trên đầu Trường Ly chỉ còn lại mỗi một cây trâm.
Phi Lộ không khỏi nhíu mày: “Thế này đơn giản quá.”
Song Trường Ly lại thấy rất hài lòng, đầu nhẹ nên tâm trạng cũng dễ chịu hẳn.
Nàng nắm lấy tay áo Phi Lộ lắc lắc, “Phi Lộ cô xem, bây giờ ngoài Yêu chúa ra thì ta chỉ gặp các cô thôi mà. Yên Tiểu Cửu chẳng quan tâm ta cài bao nhiêu trâm trên đầu đâu, chắc lẽ cô sẽ để ý xem đầu ta nhiều hay ít đi một cây hay sao?”
Phi Lộ vội lắc đầu, nàng đâu dám lấn lướt Yêu chúa.
Trường Ly tươi cười nói: “Thế thì được rồi còn gì, ta cài một cây là đủ rồi. Với lại tay nghề của cô quá đỉnh, cô búi cho ta búi tóc đẹp nhường này thì có cài trâm hay không đều xinh lung linh.”
Phi Lộ nghe Trường Ly khen mình trắng trợn như vậy thì đỏ hết cả tai, cặp tai cáo đỏ sậm rung lên vì ngượng, không nói gì thêm nữa.
Trường Ly phải nhịn lắm mới không thò tay sờ tai cô ta.
Lúc Yên Cửu bứt ra khỏi mớ sự vụ phức tạp quay lại thì thấy bé Trường Ly đang trò chuyện vô cùng rôm rả với năm hầu gái xung quanh.
“Phi Lộ à, cô khéo tay thế thì chắc làm mấy chuyện bện tua dễ như trở bàn tay đúng không?”
“Trường Ly cô nương hỏi đúng người rồi đấy, Phi Lộ bện tua giỏi lắm, kiểu gì cũng biết hết.”
“Trường Ly cô nương thích tua kiểu gì thế? Tua nút đồng tâm, hồ lô, hay là hoa chữ thập?”
Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp, chàng rảo bước tiến tới hỏi Trường Ly: “Nàng thiếu tua kiếm à?”
Bọn hầu gái lập tức im thin thít, đứng nép sang hai bên.
Trường Ly ngẩng lên cười với chàng: “Yên Tiểu Cửu, tua kiếm có bao nhiêu cũng không đủ mà.”
“Từ khi huynh về Yêu giới lúc nào cũng bận rộn, chắc không có thời gian bện cái tua lông chim kia cho ta nên ta tính nhờ Phi Lộ bện giúp.”
Yên Cửu lia mắt nhìn đám hầu gái, dừng ở Phi Lộ đứng đầu hàng.
Phi Lộ căng thẳng đến nỗi rung cả tai, thấy người rét căm căm.
Yên Cửu gằn từng chữ một với Trường Ly: “Ai nói ta không rảnh chứ, ta rảnh cực kỳ nhé.”
Rồi chàng nhìn đám Phi Lộ nói: “Các ngươi vào kho tìm số lông chim tộc Chim tiến cống mang hết về đây.”
Phi Lộ vội vâng dạ rồi nhanh chóng lui ra.
Trường Ly không yên tâm nói: “Yên Tiểu Cửu, huynh là Yêu chúa bận trăm công nghìn việc lại không thạo mấy chuyện như bện tua kiếm, chi bằng giao cho...”
Giọng Trường Ly dần lí nhí hẳn khi thấy mắt Yên Cửu mỗi lúc một tối đi.
Yên Cửu nghiêm giọng hỏi: “Chẳng lẽ nàng cho rằng tay nghề của ta thua kém ả cáo đỏ kia à?”
Trường Ly quả quyết lắc đầu, cãi ngay: “Ta nói thế bao giờ.”
Yên Cửu hừ khẽ một tiếng: “Thế nàng cứ đợi đi, chẳng cần đến một đêm là ta có thể bện xong một chiếc tua lông chim cực kỳ xinh đẹp cho nàng.”