- Lê Thành không ngờ ngươi lại dám trốn việc!
Lê Thành đang ngủ cửa phòng đột nhiên bị ai đó đá văng. Đi kèm theo đó là một giọng nói mười phần tức giận.
Trời bây giờ đã rơi vào buổi chiều, trong khi đó Lê Thành còn đang mãi ngủ, hiển nhiên ngày nay hắn không có làm việc.
Người đá văng cửa phòng của hắn là một vị trung niên béo ị. Vị trung niên là người quản hạt trông coi chúng đệ tử tạp dịch, được gọi là chấp sự.
Hắn có mặt ở đây là do hôm nay Lê Thành không đi làm, mà những đệ tử nếu nghỉ việc không lý do được coi là vi phạm nội quy tông môn.
Hình phạt dành cho mấy tên đệ tử lười biếng như Lê Thành là một nỗi ám ảnh của toàn bộ đệ tử, đó là phải vào Hoang Địa Sâm Lâm đốn củi mười ngày.
- Liêu chấp sự! Ta không phải cố ý là do ta nhất thời ngủ quên!
Ngay khi cánh cửa bị đá văng, Lê Thành cũng lập tức bị đánh thức. Chưa kịp mở mắt đã nghe thanh âm lạnh lẽo, làm hắn sợ đến xanh mặt.
- Ngủ quên, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ?
Lão béo họ Liêu nghe Lê Thành giải thích thần sắc lại càng thêm dữ tợn.
- Ngươi Lê Thành! Việc làm không làm lại trốn về phòng đi ngủ!
- Lại còn dám nói mình không cố ý!
- Hay là ngươi rèn ra binh khí thái rau heo, ngươi cũng thành heo rồi! Ha ha!
Một thanh âm trào phúng bất ngờ vang lên. Người lên tiếng là Lưu Chương.
Tên này ban sáng là người đòi đổi binh khí với Lê Thành, nhưng lại là một hồi châm chọc.
Chính hắn cũng là người báo chuyện Lê Thành trốn việc cho lão béo họ Liêu.
Hắn là nhìn Lê Thành không vừa mắt từ lâu, luôn tìm cơ hội hãm hại Lê Thành, hôm nay là một cái cơ hội.
- Là ngươi!!!
Lê Thành nhìn chằm chằm Lưu Chương hai nắm tay một trận siết chặt.
Hắn cùng tên này không thù không oán, nhưng đối phương năm lần bảy lượt tính kế hắn. Đúng là một tên tiểu nhân vô sỉ, hắn đã ghi tên này vào danh sách có thù phải trả.
- Thật lớn mật!!!
- Đã phạm quy còn không biết thân biết phận!
Lão béo họ Liêu trông thấy Lê Thành nhìn Lưu Chương cừu hận, liền hướng hắn lớn tiếng quát.
-Liêu chấp sự, ngài niệm tình đệ tử mới vi phạm lần đầu!
- Bỏ qua cho đệ tử lần này lần sau đệ tử không dám tái phạm!
Bị lão béo quát, Lê Thành mặt cắt không chút máu hết sức kinh sợ.
Hắn không muốn bị phạt, Hoang Địa Sâm Lâm là nơi nào chứ, nơi đó yêu thú rất nhiều. Với một kẻ không tu vi như hắn gặp phải yêu thú chẳng phải xong đời rồi sao.
- Hừ!
- Còn có lần sau!!!
- Ngươi biết mình phải làm gì!
Lão béo hừ lạnh, nói thêm vài câu lập tức phất tay rời đi.
Ý đồ rất rõ, hình phạt vẫn giữ nguyên.
- Lê Thành, một tên phế vật như ngươi sẽ không bao giờ được thương hại!
- Chúc ngươi sớm được đầu thai!
Lưu Chương ném cho Lê Thành những ngôn từ đầy vẻ khinh thường, sau đó cũng theo chân lão béo.
- Lưu Chương thù hôm nay ta nhất định trả lại ngươi gấp mười lần!
Lê Thành nhìn bóng lưng hai người nghiến răng nghiến lợi.
Sau một hồi tức giận hắn lại trở về đối mặt với thực tại đầy tàn khốc.
Hắn chắc chắn phải đi Hoang Địa Sâm Lâm đốn củi.
Nhưng như đã nói cái nơi này nghe thôi cũng đủ khiến hắn không rét mà run.
Từ trước đến nay đã có đệ tử tạp dịch nào đi vào đó mà lành lặn trở về. Không chết thì cũng cụt tay hoặc cụt chân, cả đời sống trong tàn phế.
Đi một lần đã là lành ít dữ nhiều, nhưng đây lại đi đến mười lần, khỏi phải nói chết là chắc. Nếu vận khí siêu tốt có thể thoát hiểm một lần, nhưng vận khí sẽ không đến liên tục mười lần.
- Quản cái gì sống chết!
- Nếu đã không thoát được thì nên đối mặt!
Lê Thành lẩm bẩm, tự trấn an bản thân bằng những từ ngữ kiên định.
Bất quá có ai không sợ chết, có ai muốn đi Hoang Địa Sâm Lâm.
Không ngây ngốc quá lâu Lê Thành liền rời khỏi phòng, sau đó đi về kho vật liệu để lĩnh đồ cho lần thâm nhập đi dễ khó về.
Kho vật liệu là nơi chứa vật dụng lao động hàng ngày của tạp dịch đệ tử. Như cuốc, xẻng, búa, rìu....vv.
Mỗi một công việc mỗi một vật dụng khác nhau.
Lê Thành đi đốn củi hiển nhiên thứ hắn muốn lấy là rìu.
Chẳng mất bao lâu thời gian Lê Thành đã đứng trước kho vật liệu.
Kho vật liệu rộng chừng vài trăm mét vuông, bốn bên đều xây tường kín mít, chỉ chừa duy nhất một lối ra vào.
Bất cứ cái kho lưu trữ nào cũng có người trông coi. Phụ trách trông chừng kho vật liệu là một vị trung niên mặt vuông, trông bộ dạng có vài phần gian ác.
- Ngươi tới đây làm gi?
Trung niên mặt vuông đang ngồi uống trà trước cửa ra vào, thấy Lê Thành đi tới hắn liền quát.
Thông thường đệ tử rất ít khi đến kho vật dụng vào buổi chiều.
Mà những người đến đây vào giờ này chỉ có hai trường hợp.
Thứ nhất là mượn đồ trồng cây, trang trí phong cảnh nơi mình ở.
Thứ hai là bị phạt lao động bổ sung.
Nhìn bộ dạng như ai oán của Lê Thành trung niên mặt vuông liền khẳng định tên đệ tử này là bị phạt.
- Thưa Trần quản sự, ta đến là để lấy rìu đốn củi!
Lê Thành không nhanh không chậm trả lời.
- Bị ai phạt?
- Đốn củi ở đâu?
Vị trung niên gọi là Trần quản sự híp mắt dò hỏi.
- Liêu chấp sự!
- Hoang Địa Sâm Lâm!
Lê Thanh kiên trì đáp.
- Cái gì???
- Hoang Địa Sâm Lâm!!!
Trần quản sự miệng há to, mắt trợn tròn.
Sỡ dĩ hắn kinh ngạc như thế là bởi vì bảo một tên đệ tử tạp dịch đi Hoang Địa Sâm Lâm đốn củi, chẳng khác nào kêu đối phương đi chết.
“ Liêu Hiên ngươi cũng rất ít tàn nhẫn”
- Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!
- Đứng đợi ta một lát!
Trần quản sự sau khi tỏ vẻ mèo khóc chuột, liền đi vào trong.
Một lát sau hắt mang ra hai cây rìu một cái cuốc.
Hơi liếc Lê Thành một cái hắn nói.
- Hoang Địa hung hiểm, cầm nhiều vào để phòng thân!
- Còn nữa mấy thứ này cho ngươi xem như làm vật kỷ niệm!
Lê Thành đưa tay nhận một lúc ba món đồ, bộ dạng cực kỳ thiếu sinh khí. Hắn nói.
- Đa tạ!
Nói dứt câu hắn liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lê Thành vị Trần quản sự nhếch miệng cười bí hiểm.
Cũng không ai biết hắn cho Lê Thành cây cuốc là có dụng ý gì.
“Ta sẽ dùng chính cái cuốc này đào hố chôn ngươi”
Vừa đi vừa nhìn cây cuốc, Lê Thành thầm mắng mười tám đời tên Trần quản sự.
- Cho ta sao?
Nhìn ba kiện đồ vật Lê Thành hai mắt đột nhiên sáng lên.
Trong đầu xẹt qua suy nghĩ hắn không đi thẳng về phòng mà đi đến lò rèn.
Với sự có mặt của Lê Thành lò rèn vốn tắt ngấm liền một trận đỏ lửa.
Không do dự chút nào hắn đem một cây rìu và cây cuốc ném vào trong.
Tiếng rèn binh khí bất giác vang lên chan chát.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian trên tay Lê Thành liền xuất hiện một thanh binh khí vừa lạ vừa quen.
Kiếm, đúng chính là kiếm.
Hắn không ngờ lần nữa lại rèn ra cái binh khí thái rau heo.