Lê Thành thích thú ngắm nghía tác phẩm của mình. Nhưng có một điều hắn luôn rất băn khoăn, nếu chọn thanh kiếm này làm binh khí cũng đồng nghĩa với việc hắn đã nằm ngoài hệ thống tu luyện của võ giả. Như vậy chẳng khác với việc hắn phải tự mò mẫm là bao.
- Quá khó!
Lê Thành buột miệng, việc này đúng như hắn nghĩ quá khó. Tu Luyện võ kỹ bình thường do tiền nhân sáng tạo, cũng đã thấy không dễ dàng, nếu tự mình mò mẫm không phải nói là khó rất khó sao, thậm chí là không thể. Nhưng có điều tu luyện mấy binh khí khác đối với Lê Thành hắn khỏi phải nói chẳng khác nào cực hình. Không nói đâu xa, từ lúc gia nhập tông môn hắn cũng được ban phát một cuốn bí tịch đao kỹ, nhưng khổ nổi hắn vung đao còn khó huống hồ gì tập luyện đao kỹ. Nói ra để thấy một khi đã tu luyện tất cả điều không bao giờ là dễ.
- Biết đâu sữa tu kiếm đạo, thanh danh Lê Thành ta sẽ lưu truyền hậu thế vì để lại cho đời sau một di sản.
Bất giác trong đầu Lê Thành lóe lên một suy nghĩ không giống ai. Nhưng rất nhanh hắn tự mình dè bĩu luôn chính mình.
- Không biết có để lại di sản hay nhanh chóng tiệt sản.
Tự nói tự cười, Lê Thành mang theo tác phẩm của mình về phòng ngủ, theo hắn dù có muốn tu lại đao pháp cũng phải tìm thanh sắt mới, con hiện tại trọng lượng thanh kiếm quá nhẹ không thể rèn lại thành đao.
Nơi ở của Lê Thành tại phân khu đệ tử tạp dịch chỉ có hai người, Lê Thành và đệ tử tạp dịch lâu năm khác gọi là Trần Thương. Trần thương năm nay mười lăm tuổi gia nhập Lạc Phong tông năm năm rồi, tu vi chậm chạp không tiến triển mãi chỉ mới bò đến cảnh giới Luyện khí đệ tam trọng. Trần Thương cảm thấy tu vi không tiến triển cho nên đi tìm niềm vui khác chờ ngày trở lại thế tục. Niềm vui của những võ giả lâu năm như Trần Thương đó là đi tán tỉnh mấy tiểu cô nương dãy nhà đối diện, cho nên buổi tối thường không có nhà.
Về đến phòng Lê Thành không tắm rửa (ở dơ quen rồi) , mà đặt lưng xuống giường nằm suy nghĩ vu vơ. Tròng phòng lúc này ngoài hắn ra còn có ánh đèn mập mờ sáng tối, là do Trần Thương thắp lúc ra khỏi nhà, hôm nào cũng vậy cứ mỗi khi đi ra khỏi nhà hắn đều thắp lên để lấy vận.
Nhìn ánh đèn mập mờ lúc sáng lúc tối không biết khi nào sẽ tắt, tâm tư Lê Thành thắt chặt buồn rũ rượi. Theo hắn đời người chỉ như ánh đèn kia, chập chờn tắt lúc nào không biết, ở cái thế giới cường giả vi tôn này nếu không có thực lực chẳng khác nào chó hoang không nhà, người người khi dễ, không thể nắm giữ vận mệnh chính mình.
Đến ngay chính bản thân hắn cũng đang lâm vào hoàn cảnh như vậy, không cha không mẹ, bị người khi dễ là con hoang. Nếu hắn không thể tu luyện trở thành cường giả, liệu viễn cảnh đó còn xảy ra nữa hay không rất khó nói.
Suy nghĩ miên man Lê Thành ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Lúc hắn mở mắt trời cũng vừa sáng rõ, vệ sinh qua loa một chút, dắt kiếm sau lưng Lê Thành phi nhanh đến quảng trường điểm danh.
Tại khu dành cho đệ tử tạp dịch mỗi sáng đều bắt buộc phải điểm danh. Bởi vì sợ đệ tử bỏ trốn về nhà, cho nên tông môn kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Khi Lê Thành đến quảng trường thì đã có rất nhiều đệ tử ở đó, còn có cả Trần Thương chung phòng không biết mò dậy từ lúc nào, lúc này Trần Thương miệng đang bốc phét gì đó. Lê Thành hiểu rất rõ, chuyện tên này bàn tán không ít thì nhiều đều liên quan đến mấy tiểu cô nương bên kia.
- Này Lê Thành! Thanh đao của ngươi đâu?
Lê Thành vừa tới chưa kịp lên tiếng chào hỏi đám đông, thì đột nhiên Trần Thương lên tiếng trước. Trần Thương vô cùng nghi hoặc tên bạn cùng phòng, thường ngày đi đâu thanh đao cũng kè kè bên cạnh, nay đột nhiên không thấy nữa, hắn liền hỏi thử, Trần Thương mang tâm lý hỏi cho có chuyện bởi vì đang bị người bắt bẻ tính khoác lác, thấy Lê Thành đi tới bèn giả lơ chữa cháy.
Đột nhiên Trần Thương nhắc đến đại đao, Lê Thành khuôn mặt bất giác đỏ lên.
- Là cái này!
Lê Thành rút thanh kiếm sau lưng ra bối rối nói, ý bảo đây là đại đao.
- Hả? Đây là cái gì?
Nhìn binh khí do Lê Thành đưa ra, Trần Thương hai mắt trợn tròn thốt lên. Miệng hắn rất lớn nên thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn sang.
- Đây là binh khí gì sao nhẹ như củi khô vậy?
Thấy nghi hoặc Trần Thương liền cầm thử, cảm giác nhẹ bẫng khiến hắn nhìn Lê Thành đầy cổ quái.
- Đêm qua ta nhớ chuyện xưa, liền nổi hứng hình dung theo hình dạng cây cỏ dại mà rèn ra.
Bị đồng bạn chê tác phẩm nhẹ như củi khô Lê Thành nội tâm xấu hổ, tay gãi gãi đầu, giải thích.
- Ta thấy đầu ngươi bị bệnh rồi!
Trần Thương sờ trán Lê Thành tặc lưỡi nói. Không chỉ mình hắn mà xung quanh đám đông đệ tử đều nghĩ như vậy. Chỉ có loại người đầu óc có vấn đề mới mang đao rèn thành binh khí cổ quái này.
- Đao không ra đao, giản* không ra giản, ta thấy nên mang đi thái rau heo có vẻ phù hợp.
Đám đông thấy binh khí Lê Thành cổ quái, có kẻ không vừa mắt liền lên tiếng châm chọc.
- Đường đường là nam nhân lại chọn thứ cổ quái như này làm binh khí, không gì hơn cái này.
Lại một đệ tử khác lên tiếng, tiếp đó đủ kiểu cười nhạo. Trần Thương thì lặn mất tâm, tên Lê Thành làm hắn quá mất mặt.
Bị người châm chọc như vậy, Lê Thành hận không thể chui xuống đất trốn cho đỡ xấu hổ.
- Tới giờ điểm danh rồi!
Đang khi Lê Thành bị đám đông vây quanh vì tò mò binh khí “thái rau heo” của hắn, thì đột nhiên có người lên tiếng giải vây cho hắn.
Người lên tiếng là vị chấp sự trẻ tuổi, tên này lưng dắt trường thương, một thân bạch y phiêu dật bất phàm, khuôn mặt chữ điền không giận tự uy. Hắn vừa lên tiếng đám đông liền nhanh chóng giải tán xếp thành hàng vô cùng ngăn nắp. Lê Thành nhìn vị chấp sự trẻ tuổi tu vi sâu không lường được trước mắt, nội tâm vô cùng cảm kích.
Thời gian điểm danh không hết một chung trà rất nhanh liền xong.
- Hết giờ điểm danh, việc ai nấy làm, không được lười biếng.
Điểm danh xong xuôi, vị chấp sự phất tay áo ý bảo giải tán rồi quay người rời đi, trước khi rời đi hắn khẽ liếc Lê Thành đầy cổ quái. Chính hắn cũng không biết binh khí kia là dạng gì. Đúng là chỉ phù hợp thái rau heo.
- Này Lê Thành đổi binh khí với ta không.
Vốn Lê Thành đang định chuồn cho lẹ thì bị người gọi giật lại.
- Lưu Chương ngươi thật muốn đổi?
Người gọi hắn là Lưu Chương cũng là lớp tân đệ tử cùng khóa, nhưng đôi bên không mấy ưa gì đối phương.
- Ta sử dụng đại phủ*, thái rau heo rất mất sức, ngươi có thể đổi cho ta không! Ha Ha
Lưu Chương ban đầu lời nói cùng sắc mặt đầy thiện chí, nhưng tiếp theo lại cười ha hả khiến Lê Thành giận tím mặt.
- Thái rau heo sao? Ta sẽ cho ngươi biết bản thân thiển cận như nào!
Vốn không ưa gì đối phương Lê Thành lên tiếng đáp trả, nhưng nói xong liền cảm giác có gì đó không đúng.
- Ta sẽ chống mắt chờ xem một ngày, ngươi thái được mấy nồi rau heo. Ha ha! Cười chết ta.
Bị Lê Thành phản bác Lưu Chương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ôm bụng cười nghiêng ngã, đám đông đề tử vốn tính tò mò cũng phá lên cười. Tình cảnh này khiến Lê Thành mặt đen như đít nồi, tức tốc bỏ đi. Theo hắn nếu còn ở lại chỉ rước lấy nhục.
Về đến phòng Lê Thành một bụng lửa giận, liền quăng kiếm qua một bên nằm thở dốc, hắn nhìn thanh kiếm đầy thù hận, chuyện sỉ nhục hôm nay do nó mà ra.
Vốn đang hết sức tức giận đột nhiên Lê Thành bật dậy, Trần Thương đã dọn đồ đi mất không một lời từ biệt, có lẽ cảm thấy ở chung phòng với tên điên như hắn liền không dám ra đường nhìn ai.
Lê Thành tức nghiến răng nghiến lợi, nhặt kiếm lên một phát bẻ đôi. Chưa dừng lại hắn tiếp tục bẻ nó ra thành nhiều khúc.
Dường như đã trút được tức giận, Lê Thành liền nằm vật ra giường, ngửa mặt nhìn trần nhà suy nghĩ mê man.
Hắn lúc này cảm thấy hối hận khi đem đại đao rèn thành kiếm, một binh khí gần như vô dụng.
Hiện tại thì hay rồi, chẳng còn binh khí để tập luyện. Một đệ tử tạp dịch đói nghèo như hắn muốn có tiền mua binh khí nói dễ hơn làm, thậm chí đến sắt còn mua không nổi.
Cũng không biết có phải vì đêm qua thức quá khuya hay không mà mới nằm một chút Lê Thành đã ngủ mất, trong khi công việc còn chưa làm.