Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1260: Chương 1260: Huyền Thiên hôn mê




- Không gian giới chỉ thật nhiều nha....

Huyền Thiên do hai nam vũ giả khiêng đi, khi sờ tới lớp quần áo bên dưới đối phương thì cảm giác có vật cứng, họ vạch y phục xem xét lập tức kinh hô lên.

Ánh mắt của năm người đều nhìn về trước ngực Huyền Thiên, chỉ thấy có vài chục cái không gian giới chỉ bị một sợi tơ kết thành chuỗi như cái vòng cổ.

Lâm gia là Vương Phẩm thế lực, đối với Lâm gia mà nói không gian giới chỉ không phải đồ vật hiếm lạ, nhưng một người dùng mấy chục không gian giới chỉ tạo thành vòng cổ thì chưa từng thấy.

Dù sao tài liệu không gian giới chỉ không phải là mặt hàng phổ thông, nó là một loại quáng vật hiếm thấy. Hơn nữa chỉ có vương giả mới có thể chế tạo được, vì thế đây quả thực là xa xỉ, cực độ xa xỉ.

Trên thực tế Huyền Thiên thu hoạch không gian giới chỉ đã hơn trăm, hắn để lại một nửa ở Kiếm Tông cho thân nhân bằng hữu của mình, còn thừa thì đeo trên cổ thành thói quen.

Không gian giới chỉ có thể dung nạp không ít đồ vật, mấy chục không gian giới chỉ bên trong có cái gì đây?

Trong ánh mắt nam vũ giả nhìn Huyền Thiên cùng với Tiêu Khoát đứng ở bên cạnh đều lộ ra một chút hưng phấn.

Ánh mắt Lâm Lạc Phù nhìn lướt qua hai người nói:

- Thứ trên người hắn, các ngươi không được đụng vào.

- Không có. . . Không có ý nghĩ này!

Hai người lắc đầu, ngượng ngùng nói.

- Hắn nhất định không phải người bình thường!~

Ánh mắt Lâm Lạc Phù rơi vào mấy chục không gian giới chỉ xuyên thành vòng cổ, thầm nghĩ trong lòng.

Càng cảm thấy Huyền Thiên không tầm thường, hứng thú của Lâm Lạc Phù đối với Huyền Thiên lại càng lớn.

Đám người Lâm Lạc Phù lịch lãm rèn luyện ở sơn mạch tên là Hoang mãng sơn mạch, cách Thanh Thủy thành ước hơn tám vạn dặm. Đối với vương giả có thể thuấn di thì tám vạn dặm không xa, vì thế Lâm gia mới yên tâm Lâm Lạc Phù lịch lãm rèn luyện tại Hoang mãng sơn mạch, nếu có lâm vào khốn cảnh, vương giả Lâm gia có thể đến cứu viện rất nhanh.

Ban ngày năm người Lâm Lạc Phù phi hành, ban đêm ra khỏi Hoang mãng sơn mạch liền nghỉ ngơi trong khách sạn trên đường về thành.

Huyền Thiên một mực hôn mê bất tỉnh, nhưng Lâm Lạc Phù rất dụng tâm chăm sóc hắn, mỗi ngày đều dùng linh đan giá trị xa xỉ cho Huyền Thiên phục dụng.

Bởi vì Tiêu Khoát cùng với một gã nam vũ giả khác ham muốn giới chỉ của Huyền Thiên vì thế ban đêm Lâm Lạc Phù lo lắng Huyền Thiên mà lấy phòng của mình gần phòng Huyền Thiên.

Trước khi nghỉ ngơi, Lâm Lạc Phù nhìn thoáng qua gian phòng bên cạnh phát hiện loáng thoáng có ánh sáng như ẩn như hiện tại cửa sổ.

Tuy rằng vậy hào quang rất yếu ớt, nhưng giờ phút này ban đêm muộn, Lâm Lạc Phù tự nhiên phát hiện, lập tức đi tới bên ngoài cửa phòng Huyền Thiên ghé tai nghe ngóng một hồi, không có bất kỳ tiếng vang, nàng chậm rãi đẩy cửa ra.

Nháy mắt sau, Lâm Lạc Phù thấy được một hình ảnh làm nàng khiếp sợ.

Chỉ thấy Huyền Thiên nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh như trước nhưng mà phía trên thân thể hắn đã có hai viên cầu vây quanh hắn chậm rãi xoay tròn.

Hai cái viên cầu một mang theo điện quang, cái khác bốc lên hỏa diễm nhưng chỉ là hư thể, quang mang yếu ớt đúng là từ phía trên lôi cầu và hỏa cầu hư ảo phát ra.

Lôi cầu hư ảo thỉnh thoảng sinh ra từng đạo tia điện, hỏa cầu hư ảo thỉnh thoảng sinh ra từng đạo hỏa diễm bay vào cơ thể Huyền Thiên.

Tựa hồ Huyền Thiên đang hấp thu lấy hai loại lực lượng này.

Tuy rằng cách xa nhau nhưng Lâm Lạc Phù lại có thể cảm giác được, tia điện tia hỏa ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố, làm tim nàng đập nhanh.

- Hắn nhất định là người không tầm thường.

Trong lòng Lâm Lạc Phù càng thêm vững tin.

Lôi cầu hư ảo cùng hỏa cầu cũng không tồn tại bao lâu, sau đó dần dần biến mất và cuối cùng dung nhập trong óc Huyền Thiên, quang mang yếu ớt triệt để biến mất.

Có thể hấp thu Lôi Đình chi lực, hỏa diễm chi lực, loại công pháp tu luyện này Lâm Lạc Phù không chỉ chưa từng gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa nghe.

Mà Huyền Thiên bây giờ đang ở bên trong trạng thái hôn mê vô ý thức lại vẫn có thể hấp thu lực lượng trong thiên địa, đây càng khiến nàng giật mình.

Thân thể chịu chi phối của ý thức nhưng Huyền Thiên hôn mê, hiển nhiên là vô ý thức chi phối, bản năng thân thể làm ra.

Trong truyền thuyết có một loại trạng thái, thân thể không có ý thức mà vẫn tự động tu luyện, đó chính là vô pháp vô niệm, nhưng đây chỉ là truyền thuyết!

Mà bây giờ Lâm Lạc Phù thấy được từ trên người Huyền Thiên.

Theo suy nghĩ của Lâm Lạc Phù, Huyền Thiên vô pháp vô niệm, bất quá lôi cầu, hỏa cầu vừa rồi xuất hiện trong chốc lát ngắn ngủn.

Nhưng trên thực tế, trong đầu Huyền Thiên, Thái Dương tinh, cực điện tinh một mực tồn tại, chậm rãi cử động, thỉnh thoảng có một ia thái dương chi lực, cực điện chi lực từ hai khỏa ngôi sao phát ra dung nhập trong cơ thể Huyền Thiên.

Linh thân, cương nguyên của Huyền Thiên mọi thời khắc đều được cường hóa.

Trong trạng thái vô pháp vô niệm bất cứ lúc nào đều có thể tu luyện.

Ba ngày sau, một đoàn người Lâm Lạc Phù về tới Thanh Thủy thành Lâm gia, Huyền Thiên vẫn còn hôn mê.

Lâm gia là đệ nhất thế lực Thanh Thủy thành, gia chủ Lâm Hạo Thiên là một vị vương giả tiểu thành!

Toàn bộ Thanh Giang Quận, Lâm Hạo Thiên đều là nhân vật nổi tiếng.

Hạo Thiên là phụ thân của Lâm Lạc Phù, niên kỷ đã qua trăm tuổi.

Lâm Hạo Thiên có vương giả chi tư, một lòng tu luyện, ba mươi mấy tuổi thành vương giả, bốn mươi tuổi mới lấy vợ sinh con, Lâm Lạc Phù là con gái thứ tư cũng là đứa cuối cùng, là Lâm Hạo Thiên hơn tám mươi tuổi sinh ra.

Lâm Lạc Phù có hai ca ca, một tỷ tỷ không có vương giả chi tư, tư chất Lâm Lạc Phù thì trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, rất được Lâm Hạo Thiên yêu thích.

Vì thế Lâm Lạc Phù có địa vị vô cùng cao trong Lâm gia.

- Cha, hắn một mực hôn mê bất tỉnh, cha cứu hắn đi.

Lâm Lạc Phù hồi Lâm gia, liền mang Huyền Thiên trực tiếp đi gặp Lâm Hạo Thiên đem lai lịch Huyền Thiên nói một lần.

- Hắn như là lưu tinh từ trên trời giáng xuống?

Lâm Hạo Thiên nhìn bề ngoài tuổi chừng 50, tuy rằng thân là vương giả nhưng vẫn lộ sự vui vẻ:

- Ta đến xem!

Đan dược thuật của Lâm gia rất là cao minh, Lâm Hạo Thiên không chỉ có là một vị vương giả, còn là một vị Vương cấp Đan Dược Sư.

Lâm Hạo Thiên bắt mạch cho Huyền Thiên, qua một lúc lâu mới nói:

- Khí tức của hắn vô cùng vững vàng, lực lượng trong cơ thể bành trướng vô cùng mạnh mẽ, thân thể cũng không bị thương. Hắn hôn mê bất tỉnh hẳn là bị thương niệm, thương thế thân thể đã trị hết, ý niệm tổn thương khó chữa. Phù nhi, ta cứu không được hắn, có thể tỉnh lại hay không phải xem ý niệm của hắn.

Trên mặt Lâm Lạc Phù lộ ra vẻ thất vọng, nói:

- Hắn phải bao lâu mới có thể tỉnh lại?

Lâm Hạo Thiên lắc đầu, nói:

- Khả năng rất nhanh, cũng có thể có thể rất chậm, thậm chí. . . Là vĩnh viễn, khi mà ý niệm một người triệt để chôn vùi thì thân thể cường đại tới mấy cũng vô dụng.

- Ah!

Lâm Lạc Phù kinh hô một tiếng, hiển nhiên không ngờ rằng ý niệm Huyền Thiên tổn thương đến trình độ này.

Kiếm Si nói:

- Ngươi phải đáp ứng ta, tìm được mộc thánh đỉnh, phi thăng thần giới, vì chủ nhân của ta Kiếm Chi Thần Vương báo thù!

Trong lòng Huyền Thiên lóe lên ý niệm:

- Không phải ra đã từng nói sao, ta nhất định sẽ làm được.

Kiếm Si nói:

- Tốt! Huyền Thiên, ngươi là đáng để tín nhiệm, ngươi phải nhớ kỹ lời hứa của mình. Chủ nhân của ta tên là Hiên Viên Thương, ngươi phải nhớ kỹ cừu nhân của hắn là Bất Tử Thần Vương, Trường Không Thần Vương, Công Tôn Thần Vương, Tư Không Thần Vương, Thái Sơ Thần Vương, Côn Hư Thần Vương. . . Sáu người này là thủ phạm chính, ngươi nhớ kỹ!

Lời của Kiếm Si để cho Huyền Thiên có loại cảm giác như trăn trối cuối cùng, hắn nhắc lại:

- Bất Tử Thần Vương, Trường Không Thần Vương, Công Tôn Thần Vương, Tư Không Thần Vương, Thái Sơ Thần Vương, Côn Hư Thần Vương. . . Ta đều nhớ kỹ, Kiếm Si, khoảng cách ta thành thần phi thường xa, ngươi nói cho ta biết những thần vương này làm cái gì?

Kiếm Si nói:

- Nếu không nói thì sợ là khó có cơ hội, ta tại Ma Giới, Thiên Châu khôi phục một ít nguyên khí, ngươi là hy vọng thay chủ nhân của ta báo thù, ta sẽ giúp ngươi xuyên qua khu vực cương phong này...

- Vậy ngươi sẽ ra sao?

Huyền Thiên vội la lên.

Kiếm Si nói:

- Sẽ tiếp tục ngủ say, lúc này đây, sợ là phải ngủ lâu lắm. Không biết còn có thể tỉnh lại hay không, ai, nếu như lực lượng của ta lại khôi phục một ít, giúp ngươi xuyên qua cương phong là chuyện dễ dàng, nhưng mà hiện tại. . . Chỉ có thể hết sức đánh cuộc, có thể thành công không phải thuận theo ý trời.

Quầng sáng do Tam đại Áo Nghĩa của Huyền Thiên kết thành bị cương phong cắt nghiền nát, lập tức thân thể Huyền Thiên sắp bị cương phong công kích, đột nhiên lại có một màn hào quang trong suốt xuất hiện bao phủ toàn thân Huyền Thiên.

Đây không phải màn hào quang phòng ngự của Huyền Thiên ngưng kết, bởi vì bản chất lực lượng phải cường đại hơn Áo Nghĩa chi lực của Huyền Thiên nhiều, đó là thần niệm của Kiếm Si ngưng kết mà thành.

- Không - - ! Kiếm Si, dù tránh được một kiếp này, ngươi không cần bởi vì ta mà. . . Mà chết!

Huyền Thiên vội nói to.

Quen biết cùng Kiếm Si là lúc Huyền Thiên mười bốn tuổi, Thiên Kiếm Phong, Ẩn Kiếm Đàm, bởi vì Kiếm Si mà nhân sinh Huyền Thiên về sau đã xảy ra cải biến nghiêng trời lệch đất.

Huyền Thiên không muốn chết, nhưng mà nếu như Kiếm Si bởi vì cứu hắn mà chết thì hắn lại càng không muốn. Những năm này Kiếm Si trợ giúp hắn nhiều, nếu như lại mất mạng vì hắn thì với cái ân lớn như vậy, Huyền Thiên không biết như thế nào mới có thể hồi báo được!

- Chết? Ha ha. . . !

Thanh âm của Kiếm Si vang lên trong óc Huyền Thiên:

- Tại phàm giới không có lực lượng gì có thể giết chết thần niệm của ta, ta sẽ không chết. Chỉ là tiêu hao năng lượng khó có thể thức tỉnh mà thôi, chỉ cần ngươi ngày sau phi thăng thành thần dẫn ta về thần giới. Nơi đó linh khí tinh thuần đầy đủ để cho ta thức tỉnh, Huyền Thiên, ta có thể tỉnh lại hay không đều xem biểu hiện ngày sau của ngươi...

- Thật chứ?

Trong lòng Huyền Thiên thở dài một hơi.

Đồng thời hắn càng kiên định quyết tâm:

- Thành thần! Ta nhất định sẽ thành thần!

- Ha ha. . . Kiếm Si vĩ đại sao lại lừa ngươi...

Kiếm Si cười nói:

- Thu Hỗn Độn Thánh Đỉnh lại đi, chỉ khi ngươi trở thành thần vương mới có thể chính thức tìm hiểu lực lượng Hỗn Độn Thánh Đỉnh. Trước đó ngươi chỉ có thể dựa vào thực lực của mình đi khắp thiên hạ. Muốn dựa vào thánh đỉnh ngăn cản hết thảy khó khăn là chuyện không thể.

Huyền Thiên thu Hỗn Độn Thánh Đỉnh lại, cương phong bốn phía vẫn bao vây hắn nhưng mà hắn bị một tầng hào quang trong suốt nhìn như hơi nước bao quanh. Cương phong không thể phá nổi màn hào quang này chạm vào người Huyền Thiên.

Tốc độ của Huyền Thiên cực nhanh, một cái chớp mắt mấy ngàn thước? Hơn vạn thước? Hắn không biết, chỉ biết là trong nháy mắt đã bay được một đoạn rất xa.

Theo thời gian trôi qua, Huyền Thiên có thể chứng kiến đại địa hình tròn càng lúc càng lớn, cuối cùng chiếm cứ ánh mắt của Huyền Thiên. Hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt đất rộng lớn vô biên, đại dương mênh mông không tới cuối cùng.

Bên trong cương phong xuyên thẳng qua gần hai canh giờ, màn hào quang trong suốt bên ngoài cơ thể Huyền Thiên bắt đầu lay động Huyền Thiên.

Bản chất thần niệm Kiếm Si tuy mạnh nhưng tinh lực của hắn có hạn, đã mất đi nguồn suối thì năng lượng cường đại thế nào cũng sẽ tiêu tán.

Huyền Thiên về phía trước không cách nào thấy khu vực tận cùng của cương phong.

Lại đi qua một canh giờ, sắc trời trở nên u ám, màn đêm đã buông xuống.

Huyền Thiên rốt cục thấy được khu vực cuối cùng của cương phong chỉ là màn hào quang trong suốt bên ngoài cơ thể đã vặn vẹo không còn hình dáng, tựa hồ tùy thời sẽ bị nghiền nát.

- Bảo trọng- - -

Lúc cách khu vực cương phong chỉ còn lại không tới vạn mét thì thanh âm Kiếm Si chỉ nhỏ như muỗi vo ve, vang lên trong đầu Huyền Thiên.

Ba - - - - !

Thanh âm này vang lên, màn hào quang trong suốt bên ngoài cơ thể Huyền Thiên lập tức bị nghiền nát.

Cương phong vô tận trực tiếp bổ tới Huyền Thiên.

Huyền Thiên sớm chuẩn bị kỹ càng, hỗn độn Áo Nghĩa, Lôi Chi Áo Nghĩa, Hỏa Áo Nghĩa kết thành tầng ba quầng sáng, phòng ngự Kim Thân bao trùm khu vực bên ngoài, hơn nữa lôi hệ cương nguyên hùng hậu cũng tạo thành một vòng cương tráo bao phủ toàn thân.

Ba ba ba ba ba. . . Cương phong kịch liệt như là vô số lưỡi dao sắc bén đâm rách một tầng lại một tầng phòng ngự của Huyền Thiên.

Bất quá khu vực Huyền Thiên cách cương phong đã không xa, không còn vấn đề gì quá lớn.

Ba- - - - !

Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên.

Thanh âm kia giống như lưỡi dao khổng lồ bổ bầu trời ra thành hai nửa làm cho lòng người rung động.

Huyền Thiên theo ban năng quay đầu lại nhìn về phía thanh âm phát ra.

Vừa xem đã giật mình.

Chỉ thấy một đạo cương phong hoàn toàn ngưng tụ trở thành phong nhận dài đến hơn mười dặm chém vào đầu hắn.

Phong nhận khủng bố như vậy sao?

Trong lòng Huyền Thiên hoảng hốt: chẳng lẽ nó khủng bố tới độ có thể đánh chết Chuẩn Hoàng?

Cương phong Bình thường Chuẩn Hoàng còn có thể ngăn cản một hồi, nhưng mà Chuẩn Hoàng vào khu vực cương phong cũng có thể sẽ chết ngay lập tức, bởi vì bên trong cương phong có phong nhận khủng bố thuấn sát Chuẩn Hoàng.

Ngay cả Chuẩn Hoàng đều có thể đánh chết vậy Huyền Thiên không thể nào tránh né, thân thể Huyền Thiên theo bản năng co lại thành một khối,

Hai chân hắn co lại chặn trước người, hai tay ôm đầu.

Phanh - - !

Một tiếng nổ tung, thân thể Huyền Thiên như là một phát đạn pháo lập tức bay ra, cấp tốc hạ xuống.

Trong nháy mắt hắn đã mất đi ý thức.

Đạo phong nhận kia tới quá mau, hắn cuối cùng vẫn không có thể toàn bộ ngăn trở, có một tia bổ vào đầu hắn, trên trán xuất hiện một đạo vết thương sâu tới xương.

Hơn nữa ngay cả cánh tay kim sắc của hắn đều xuất hiện một đạo vết thương nho nhỏ, huyết dịch màu vàng rơi ra hai giọt, có thể thấy được lực công kích của phong nhận kinh khủng đến cỡ nào.

Hai giọt huyết dịch màu vàng rất nhanh liền bị hư không hấp thu, phiến thiên địa này có hơi có chút biến hóa vi diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.