Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1259: Chương 1259: Lâm Lạc Phù. (2)




Chờ bốn người khác đi tới, Lâm Lạc Phù chỉ vào hố sâu hình người nói:

- Đào chỗ này ra đi, cẩn thận một chút, đừng làm bị thương người ở bên trong.

- Vâng!

Bốn người gật đầu lập tức khởi công bốn vị võ giả Thiên Giai Cảnh trung kỳ, hậu kỳ đào đất lên, tốc độ như bay.

Rất nhanh đất đá nghiền nát đã bị đào ra, khi được chừng chừng hai mươi mét thì xuất hiện một người.

Đây là một thanh niên mặc thanh niên, toàn thân đầy máu tươi.

Người trẻ tuổi mặc thanh y tướng mạo vô cùng anh tuấn, nhưng mà chỗ trán lại có một vết thương rách tới khóe mắt làm cho khóe mắt rách ra khiến hắn càng thêm anh tuấn chi khí và một chút lãnh khốc.

Người này không phải ai khác, đúng là Huyền Thiên từ trên tinh không bị lôi kiếp đánh xuống kiếm giới.

Tại khu vực cuối cùng của cương phong, Huyền Thiên bị một đạo phong nhận cự đại chém trúng làm bị thương không nhẹ, trực tiếp hôn mê. Sau đó tự do rơi xuống mặt đất.

Bởi vì bên ngoài cơ thể còn bao phủ hỗn độn Áo Nghĩa, Lôi Chi Áo Nghĩa, Hỏa Áo Nghĩa tạo thành quầng sáng, vì thế thoạt nhìn quang mang chớp nhấp nháy. Đứng từ xa xem xét đúng như một vì sao đang rơi.

Huyết thủy dưới người hắn chảy tràn mặt đất, đây không phải máu của hắn mà của yêu thú Xuyên Sơn Giáp, may mắn là Huyền Thiên rơi từ trên trời xuống đập trúng con yêu thú xui xẻo này.

Thân thể Huyền Thiên tuy rằng từ trên trời giáng xuống sâu hai mươi mét nhưng đất đá bên dưới sao sánh bằng bát phẩm Linh thân, vì thế hắn không bị tổn thương lần hai.

Chỉ là hắn bị lực va đập rất mạnh chấn cho hôn mê, không còn ý thức nhưng hô hấp vẫn rất chậm rãi, có thể thấy được hắn còn sống.

- Thật sự là một người?

- Quả thực không thể tưởng tượng nổi. . . !

- Trời giáng ngôi sao nghe nói qua, trời giáng một người chưa từng nghe nói qua. . . !

- Hắn đến tột cùng là ai? Vì sao từ trên trời giáng xuống, không phải là thần từ trên đó chứ?

Ngoại trừ Lâm Lạc Phù, bốn người khác một người một câu, vô cùng khiếp sợ.

Lâm Lạc Phù đến bên cạnh Huyền Thiên nhấc hắn lên, một tay lấy ra chai thuốc đổ hai viên đan dược óng ánh cho Huyền Thiên uống.

- Lạc Phù biểu muội, đây chính là Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, vô luận đối với thân thể hay là Võ Hồn đều có hiệu quả trị liệu cực lớn, là Thánh Dược liệu thương vô cùng trân quý mà gia chủ cho muội dùng để cứu mạng mà....

Tiêu Khoát kinh hô một tiếng muốn ngăn Lâm Lạc Phù lại.

Sắc mặt Lâm Lạc Phù trầm xuống, Tiêu Khoát lập tức ngậm miệng, vị đại tiểu thư này tính tình nổi danh quyết đoán, một khi đã quyết định thì ghét nhất người khác can thiệp.

Tiêu Khoát mặc dù là biểu ca của Lâm Lạc Phù nhưng đã hai mươi ba hai mươi bốn tuổi có tu vi Thiên Giai Cảnh ngũ trọng, tư chất cũng không xuất chúng.

Có thể cùng đi ra ngoài rèn luyện với Lâm Lạc Phù chủ yếu là quan hệ chị em họ hàng.

Cho Huyền Thiên ăn hai khỏa Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, Lâm Lạc Phù lau vết máu trên mặt Huyền Thiên lập tức lộ ra tướng mạo anh tuấn, đáng tiếc là trên trán có một vết thương sâu tới tận xương, tạo nên khuyết điểm.

Nhìn vết thương trên trán của Huyền Thiên, bàn tay Lâm Lạc Phù nhấc lên lấy một chai thuốc, nàng mở nắp bình ra, bên trong chảy ra nước thuốc chất lỏng vào miệng vết thương của Huyền Thiên.

- Tục Cốt Thần Thủy? Đây chính là thần dịch ngay cả xương gãy cũng có thể nối lại, bảo vật trân quý cũng mua cũng không được, nàng lại dùng cho người không quen biết. Ai!!!!

Trong lòng Tiêu Khoát đau đớn nhìn Lâm Lạc Phù.

Hiệu quả Tục Cốt Thần Thủy tốt vô cùng, vết thương trên trán Huyền Thiên khép lại rất nhanh.

Lâm Lạc Phù mang Huyền Thiên về cạnh đống lửa, năm người vây quanh đống lửa, Huyền Thiên từ trên trời giáng xuống thành chủ đề duy nhất của bọn hắn.

Người từ trên trời giáng xuống đến tột cùng từ đâu tới? Hắn tại sao tới nơi này? Hắn là ai?

Hết thảy đối với năm người mà nói đều là mê cục khó hiểu.

- Lạc Phù biểu muội, muội tính xử lý hắn như thế nào?

Tiêu Khoát nhìn Huyền Thiên vẫn hôn mê như trước nói.

Lâm Lạc Phù trầm tư một lát đáp:

- Ta muốn mang hắn trở về Lâm gia, ngày mai trời vừa sáng, chúng ta sẽ lên đường.

- Chúng ta ngay cả hắn là ai cũng không biết, không biết hắn đến từ đâu? Tới nơi này làm gì? Lạc Phù biểu muội, người này từ trên trời giáng xuống, thật sự là quỷ dị, ta cảm thấy việc này nên trở về thỉnh giáo gia chủ thì tốt hơn....

Tiêu Khoát nói:

- Muội nhìn trên người hắn không vấn đề gì, chỉ có đầu bị thương, có thể thấy được rơi tuy rằng nghiêm trọng nhưng cũng không có đả thương đến thân thể của hắn. Vết thương trên đầu hẳn là có từ trước khi rơi xuống, hắn chưa hẳn từ trên trời giáng xuống. Có lẽ là bị cường giả từ bầu trời bao la đánh rớt, có khả năng bị cường giả cường đại đuổi giết, tùy tiện cứu hắn về Lâm gia, vạn nhất đưa đến tai họa ngập đầu thì sao?

Lâm Lạc Phù vừa mới cầu nguyện muốn một lang quân như ý ngự Thất Thải tường vân từ trên trời giáng xuống.

Kết quả Huyền Thiên liền từ bầu trời rơi xuống phía dưới, tuy rằng phương thức Huyền Thiên rơi xuống không giống trong tưởng tượng của Lâm Lạc Phù nhưng Lâm Lạc Phù sinh ra rất nhiều hứng thú với nam tử thanh y này.

Có lẽ lúc Huyền Thiên rơi xuống, hỗn độn quầng sáng, Lôi Đình quầng sáng, hỏa diễm quầng sáng bên ngoài cơ thể hắn nhìn bề ngoài quang hoa lập loè tương tự Thất Thải tường vân làm trong lòng có Lâm Lạc Phù rung động nhẹ: Chẳng lẽ. . . ! Thượng Thiên thật sự đã nghe được nguyện vọng của ta? Đây chính là lang quân như ý của ta?

Tuy rằng trong lòng có ý nghĩ này nhưng là vẻn vẹn là lóe lên mà thôi, muốn nàng thật sự cho rằng như vậy, trước hết hiểu rõ thanh y nam tử này là ai? Hắn từ đâu mà đến? Hắn tại sao lại từ trên trời rớt xuống?

Những vấn đề này không có biết rõ ràng thì đừng nói cái gì lang quân như ý.

Bây giờ Lâm Lạc Phù chỉ có hứng thú đối với Huyền Thiên, nàng vội vã muốn cứu hắn.

Lâm Lạc Phù nhất định là không thích người ngăn trở nàng cứu hắn.

Lâm Lạc Phù thản nhiên nói:

- Tiêu Khoát biểu ca, ngươi ở Lâm gia ta tu luyện Võ Đạo, trưởng bối Lâm gia ta có từng dạy ngươi thấy chết mà không cứu chưa?

Tiêu Khoát hơi sững sờ đáp:

- Không có. . . Không có!

- Cứu người một mạng người bằng xây bảy tháp phù đồ.

Lâm Lạc Phù nói:

- Lâm gia ta thuộc về Chính Đạo Liên Minh, đi chính là chính đạo, mở rộng là chính nghĩa, ngươi lại khích lệ ta thấy chết mà không cứu sao?

Tiêu Khoát bị hỏi tới á khẩu không trả lời được.

Lâm Lạc Phù đã có quyết định, tuy rằng Tiêu Khoát ngăn cản nhưng không cách nào cải biến.

Một đêm qua rất nhanh đi!

Miệng vết thương trên trán Huyền Thiên đã khép lại để lại một vét sẹo như con giun từ trán tới khóe mắt khiến tướng mạo anh tuấn của hắn nhiều hơn chút lạnh lùng.

Hắn vẫn còn hôn mê, xem ra cho dù là miệng vết thương khép lại nhưng mà đạo phong nhận khủng bố kia trảm trán của hắn hẳn là đã tạo thành tổn thương đối với thần hồn.

Trời vừa sáng năm người Lâm Lạc Phù liền dẫn Huyền Thiên lên đường phản hồi Thanh Thủy thành Lâm gia.

Kiếm Si nói:

- Ngươi phải đáp ứng ta, tìm được mộc thánh đỉnh, phi thăng thần giới, vì chủ nhân của ta Kiếm Chi Thần Vương báo thù!

Trong lòng Huyền Thiên lóe lên ý niệm:

- Không phải ra đã từng nói sao, ta nhất định sẽ làm được.

Kiếm Si nói:

- Tốt! Huyền Thiên, ngươi là đáng để tín nhiệm, ngươi phải nhớ kỹ lời hứa của mình. Chủ nhân của ta tên là Hiên Viên Thương, ngươi phải nhớ kỹ cừu nhân của hắn là Bất Tử Thần Vương, Trường Không Thần Vương, Công Tôn Thần Vương, Tư Không Thần Vương, Thái Sơ Thần Vương, Côn Hư Thần Vương. . . Sáu người này là thủ phạm chính, ngươi nhớ kỹ!

Lời của Kiếm Si để cho Huyền Thiên có loại cảm giác như trăn trối cuối cùng, hắn nhắc lại:

- Bất Tử Thần Vương, Trường Không Thần Vương, Công Tôn Thần Vương, Tư Không Thần Vương, Thái Sơ Thần Vương, Côn Hư Thần Vương. . . Ta đều nhớ kỹ, Kiếm Si, khoảng cách ta thành thần phi thường xa, ngươi nói cho ta biết những thần vương này làm cái gì?

Kiếm Si nói:

- Nếu không nói thì sợ là khó có cơ hội, ta tại Ma Giới, Thiên Châu khôi phục một ít nguyên khí, ngươi là hy vọng thay chủ nhân của ta báo thù, ta sẽ giúp ngươi xuyên qua khu vực cương phong này...

- Vậy ngươi sẽ ra sao?

Huyền Thiên vội la lên.

Kiếm Si nói:

- Sẽ tiếp tục ngủ say, lúc này đây, sợ là phải ngủ lâu lắm. Không biết còn có thể tỉnh lại hay không, ai, nếu như lực lượng của ta lại khôi phục một ít, giúp ngươi xuyên qua cương phong là chuyện dễ dàng, nhưng mà hiện tại. . . Chỉ có thể hết sức đánh cuộc, có thể thành công không phải thuận theo ý trời.

Quầng sáng do Tam đại Áo Nghĩa của Huyền Thiên kết thành bị cương phong cắt nghiền nát, lập tức thân thể Huyền Thiên sắp bị cương phong công kích, đột nhiên lại có một màn hào quang trong suốt xuất hiện bao phủ toàn thân Huyền Thiên.

Đây không phải màn hào quang phòng ngự của Huyền Thiên ngưng kết, bởi vì bản chất lực lượng phải cường đại hơn Áo Nghĩa chi lực của Huyền Thiên nhiều, đó là thần niệm của Kiếm Si ngưng kết mà thành.

- Không - - ! Kiếm Si, dù tránh được một kiếp này, ngươi không cần bởi vì ta mà. . . Mà chết!

Huyền Thiên vội nói to.

Quen biết cùng Kiếm Si là lúc Huyền Thiên mười bốn tuổi, Thiên Kiếm Phong, Ẩn Kiếm Đàm, bởi vì Kiếm Si mà nhân sinh Huyền Thiên về sau đã xảy ra cải biến nghiêng trời lệch đất.

Huyền Thiên không muốn chết, nhưng mà nếu như Kiếm Si bởi vì cứu hắn mà chết thì hắn lại càng không muốn. Những năm này Kiếm Si trợ giúp hắn nhiều, nếu như lại mất mạng vì hắn thì với cái ân lớn như vậy, Huyền Thiên không biết như thế nào mới có thể hồi báo được!

- Chết? Ha ha. . . !

Thanh âm của Kiếm Si vang lên trong óc Huyền Thiên:

- Tại phàm giới không có lực lượng gì có thể giết chết thần niệm của ta, ta sẽ không chết. Chỉ là tiêu hao năng lượng khó có thể thức tỉnh mà thôi, chỉ cần ngươi ngày sau phi thăng thành thần dẫn ta về thần giới. Nơi đó linh khí tinh thuần đầy đủ để cho ta thức tỉnh, Huyền Thiên, ta có thể tỉnh lại hay không đều xem biểu hiện ngày sau của ngươi...

- Thật chứ?

Trong lòng Huyền Thiên thở dài một hơi.

Đồng thời hắn càng kiên định quyết tâm:

- Thành thần! Ta nhất định sẽ thành thần!

- Ha ha. . . Kiếm Si vĩ đại sao lại lừa ngươi...

Kiếm Si cười nói:

- Thu Hỗn Độn Thánh Đỉnh lại đi, chỉ khi ngươi trở thành thần vương mới có thể chính thức tìm hiểu lực lượng Hỗn Độn Thánh Đỉnh. Trước đó ngươi chỉ có thể dựa vào thực lực của mình đi khắp thiên hạ. Muốn dựa vào thánh đỉnh ngăn cản hết thảy khó khăn là chuyện không thể.

Huyền Thiên thu Hỗn Độn Thánh Đỉnh lại, cương phong bốn phía vẫn bao vây hắn nhưng mà hắn bị một tầng hào quang trong suốt nhìn như hơi nước bao quanh. Cương phong không thể phá nổi màn hào quang này chạm vào người Huyền Thiên.

Tốc độ của Huyền Thiên cực nhanh, một cái chớp mắt mấy ngàn thước? Hơn vạn thước? Hắn không biết, chỉ biết là trong nháy mắt đã bay được một đoạn rất xa.

Theo thời gian trôi qua, Huyền Thiên có thể chứng kiến đại địa hình tròn càng lúc càng lớn, cuối cùng chiếm cứ ánh mắt của Huyền Thiên. Hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt đất rộng lớn vô biên, đại dương mênh mông không tới cuối cùng.

Bên trong cương phong xuyên thẳng qua gần hai canh giờ, màn hào quang trong suốt bên ngoài cơ thể Huyền Thiên bắt đầu lay động Huyền Thiên.

Bản chất thần niệm Kiếm Si tuy mạnh nhưng tinh lực của hắn có hạn, đã mất đi nguồn suối thì năng lượng cường đại thế nào cũng sẽ tiêu tán.

Huyền Thiên về phía trước không cách nào thấy khu vực tận cùng của cương phong.

Lại đi qua một canh giờ, sắc trời trở nên u ám, màn đêm đã buông xuống.

Huyền Thiên rốt cục thấy được khu vực cuối cùng của cương phong chỉ là màn hào quang trong suốt bên ngoài cơ thể đã vặn vẹo không còn hình dáng, tựa hồ tùy thời sẽ bị nghiền nát.

- Bảo trọng- - -

Lúc cách khu vực cương phong chỉ còn lại không tới vạn mét thì thanh âm Kiếm Si chỉ nhỏ như muỗi vo ve, vang lên trong đầu Huyền Thiên.

Ba - - - - !

Thanh âm này vang lên, màn hào quang trong suốt bên ngoài cơ thể Huyền Thiên lập tức bị nghiền nát.

Cương phong vô tận trực tiếp bổ tới Huyền Thiên.

Huyền Thiên sớm chuẩn bị kỹ càng, hỗn độn Áo Nghĩa, Lôi Chi Áo Nghĩa, Hỏa Áo Nghĩa kết thành tầng ba quầng sáng, phòng ngự Kim Thân bao trùm khu vực bên ngoài, hơn nữa lôi hệ cương nguyên hùng hậu cũng tạo thành một vòng cương tráo bao phủ toàn thân.

Ba ba ba ba ba. . . Cương phong kịch liệt như là vô số lưỡi dao sắc bén đâm rách một tầng lại một tầng phòng ngự của Huyền Thiên.

Bất quá khu vực Huyền Thiên cách cương phong đã không xa, không còn vấn đề gì quá lớn.

Ba- - - - !

Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên.

Thanh âm kia giống như lưỡi dao khổng lồ bổ bầu trời ra thành hai nửa làm cho lòng người rung động.

Huyền Thiên theo ban năng quay đầu lại nhìn về phía thanh âm phát ra.

Vừa xem đã giật mình.

Chỉ thấy một đạo cương phong hoàn toàn ngưng tụ trở thành phong nhận dài đến hơn mười dặm chém vào đầu hắn.

Phong nhận khủng bố như vậy sao?

Trong lòng Huyền Thiên hoảng hốt: chẳng lẽ nó khủng bố tới độ có thể đánh chết Chuẩn Hoàng?

Cương phong Bình thường Chuẩn Hoàng còn có thể ngăn cản một hồi, nhưng mà Chuẩn Hoàng vào khu vực cương phong cũng có thể sẽ chết ngay lập tức, bởi vì bên trong cương phong có phong nhận khủng bố thuấn sát Chuẩn Hoàng.

Ngay cả Chuẩn Hoàng đều có thể đánh chết vậy Huyền Thiên không thể nào tránh né, thân thể Huyền Thiên theo bản năng co lại thành một khối,

Hai chân hắn co lại chặn trước người, hai tay ôm đầu.

Phanh - - !

Một tiếng nổ tung, thân thể Huyền Thiên như là một phát đạn pháo lập tức bay ra, cấp tốc hạ xuống.

Trong nháy mắt hắn đã mất đi ý thức.

Đạo phong nhận kia tới quá mau, hắn cuối cùng vẫn không có thể toàn bộ ngăn trở, có một tia bổ vào đầu hắn, trên trán xuất hiện một đạo vết thương sâu tới xương.

Hơn nữa ngay cả cánh tay kim sắc của hắn đều xuất hiện một đạo vết thương nho nhỏ, huyết dịch màu vàng rơi ra hai giọt, có thể thấy được lực công kích của phong nhận kinh khủng đến cỡ nào.

Hai giọt huyết dịch màu vàng rất nhanh liền bị hư không hấp thu, phiến thiên địa này có hơi có chút biến hóa vi diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.