Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 75: Chương 75: Nửa đường chặn giết. (1)




Mua Linh Dược chữa thương hoặc là chuẩn bị đi nơi cực nguy hiểm để mạo hiểm, hoặc là cho thân bằng hảo hữu chữa thương cứu mạng, tóm lại là phi thường cần thiết.

Bởi vì Linh Dược chữa thương giá cả siêu cao, bình thường Linh Dược chữa thương bán không dễ, chỉ có trường hợp đặc thù mới có người mua, cho nên một khi có người mua, người bán nâng lên chút giá là chuyện rất bình thường.

Huyền Thiên vờ không để ý đến Long Chi Đoạn Tục Đan, nếu không vị sư huynh này biết hắn vội vã muốn Linh Dược chữa thương, bán với giá hai trăm bốn năm mươi vạn lượng cũng là chuyện thường.

Tàn bảo đồ kia vị chủ quán này đã quán khá lâu, kỳ thật cho dù hai mươi vạn cũng chưa hẳn có người mua, chỉ là dù sao không ai muốn, cho nên dứt khoát treo giá cao một chút, coi như là đánh mặt sưng da sẽ mập mạp, khiến người nhìn cảm thấy trên quán có không ít đồ vật quý trọng, đề cao cấp bậc của quầy hàng.

Nghe Huyền Thiên muốn bảo tàng tàn đồ, vị đệ tử nội môn này liền nói:

- Bảo đồ này lai lịch bất phàm, là bảo bối ta cùng mấy vị sư huynh ở trong một hiểm địa trải qua cửu tử nhất sinh mới đạt được, 30 vạn lượng bạc, giá cả tuyệt đối tiện nghi, sư đệ quả nhiên anh mắt thật tốt.

Huyền Thiên khẽ cười cười, biết rõ hắn đang nói khoác:

- Sư huynh, tàn bảo đồ này ta muốn, nhưng cảm giác giá hơi mắc, hơn nữa trên người của ta không có có bao nhiêu bạc, muốn dùng Ngưng Chân Đan thượng phẩm đổi, ngươi có nhiều bạc như vậy sao?

Một khỏa Ngưng Chân Đan thượng phẩm, giá tương đối hợp lý là chừng 200 vạn lượng, cho dù tàn bào đồ này là 30 vạn lượng bạc thì cũng phải thối lui cho Huyền Thiên 170 vạn lượng bạc, nếu như tàng bảo đồ bớt chút giá thì cần càng nhiều hơn nữa.

170 vạn lượng bạc, đối với đệ tử nội môn Tiên Thiên cảnh cũng là một số tiền lớn, đệ tử nội môn này tuy rằng bày quầy hàng, giá trị xa xỉ, nhưng đồ cũng không phải của mình hắn, mà là nhiều người cùng có được.

Bọn hắn bày hàng ở phường thị này, một ít thứ tốt có được khi lịch lãm rèn luyện sẽ lấy ra để mua bán trao đổi, có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn nữa, qua mỗi một đoạn thời gian sẽ đổi người coi quầy, người còn lại ra ngoài lịch lãm rèn luyện.

Nếu như chia đều xuống, ngân lượng mỗi người phân được không cao hơn một triệu lượng, đây là giá trị vật chất, nếu như là ngân phiếu trên người vậy thì càng ít.

Lúc bình thường, ngân phiếu trên thân mỗi người cũng chừng hai ba mươi vạn, thoáng cái căn bản không cách nào đào ra 170 vạn lượng cả.

Bỗng đệ tử nội môn này nói:

- Ngưng Chân Đan thượng phẩm quá quý trọng, ta cũng không có nhiều bạc như vậy, sư đệ, hoặc là ngươi nhìn xem còn cần mua vật khác nữa không? Ngưng Chân Đan thượng phẩm ta coi như ngươi có 200 vạn lượng bạc, bảo tàng tàn đồ tiện nghi một chút, thu ngươi 25 vạn lượng, ngươi có thể từ trong quán của ta cầm thêm đồ vật trị giá 175 vạn lượng.

Huyền Thiên lấy cái hộp chứa Ngưng Chân Đan thượng phẩm ra, nghe đệ tử nội môn này nói lại thu hồi vào ngực, nói:

- Đều là một đống lớn đồ vật ta không cần, như vậy ta quá lỗ vốn rồi, được rồi, hay là không cần nữa!

- Ai!

Người này thấy sinh ý đến miệng bay mất, trong nội tâm quýnh lên, chỉ vào Long chi Đoạn Tục Đan nói:

- Sư đệ, ngươi không nên vội cự tuyệt, ngươi nhìn xem khỏa Long Chi Đoạn Tục Đan này, nó cũng giá trị 200 vạn lượng bạc, nếu ngươi muốn tàng bảo đồ kia, sư huynh ta chịu chút thiệt thòi, cầm Long Chi Đoạn Tục Đan, thêm bảo tàng tàn đồ, đổi lấy Ngưng Chân Đan thượng phẩm của ngươi, ngươi thấy thế nào?

Nếu là người cần Long Chi Đoạn Tục Đan có thể sẽ bán ra giá tiền cao hơn, nhưng nguồn tiêu thì hiển nhiên không tốt bằng Ngưng Chân Đan thượng phẩm, có lẽ Long Chi Đoạn Tục Đan một tháng cũng bán không được, nhưng Ngưng Chân Đan thượng phẩm một ngày cũng không cần, có thể đổi thành 200 vạn lượng bạc, hơn nữa cũng có khả năng bán ra với giá cao hơn nữa.

Tàng bảo đồ kia là một tàn đồ, kỳ thật rất vô dụng, đệ tử nội môn này nghĩ thầm, cứ tặng thứ rác rưởi này cho ngươi, đổi Long Chi Đoạn Tục Đan thành Ngưng Chân Đan thượng phẩm, rất nhanh có thể rời tay, muốn đụng phải một võ giả muốn mua c Linh Dược hữa thương hoàn toàn cần vận khí, vận khí không đến, rất khó rời tay.

Huyền Thiên cố ý nói:

- Long Chi Đoạn Tục Đan giá trị 200 vạn lượng bạc, hơn nữa có thêm tàng bảo đồ, tựa hồ ta có lời.

Đệ tử nội môn kia vui vẻ nói:

- Ta xem sư đệ thuận mắt, để sư đệ chiếm chút tiện nghi cũng không sao.

Nếu biết rõ trong lòng Huyền Thiên muốn chính là Long Chi Đoạn Tục Đan, thì người này khẳng định cố tình nâng giá, còn giờ ngược lại phải cầu Huyền Thiên mua.

- Tựa hồ không thiệt thòi, vậy được rồi

Huyền Thiên nhẹ gật đầu.

Cứ như vậy, Huyền Thiên dùng Ngưng Chân Đan thượng phẩm đổi lấy Long Chi Đoạn Tục Đan, cùng với một tấm tàng bảo đồ, còn lại ba phiến kỳ hoàng cây cỏ, đều thu vào trong tay.

Cầm tàng bảo đồ, bạch ngọc tiểu kiếm trong mi tâm quả nhiên càng sinh động..., cảm giác của Huyền Thiên đối với kiếm ngày càng nhạy cảm... từ trong bảo tàng đồ hắn cảm nhận được một cổ khí tức của kiếm.

Cầm tàng bảo đồ xem nhiều lần, nhưng nó bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, ít nhất bị mất hai phần ba, hoàn toàn không nhìn ra vị trí, nhìn địa đồ, chỉ biết là ở trong cảnh nội Thần Đao vương triều.

Đặt Long Chi Đoạn Tục Đan và tàng bảo đồ vào ngực, Huyền Thiên tiếp tục đi thêm mấy vòng, rất nhanh đã tìm được ngựa, hắn bỏ ra hai ngàn lượng bạc, mua một thớt hắc lân mã, liền rời khỏi phường thị, chạy băng băng về hướng Bắc Mạc huyện.

Thiên Kiếm Tông ở vào hướng đông bộ Thần Đao vương triều, Bắc Mạc Huyện ở vào phía cực bắc Thần Đao vương triều, khoảng cách ở giữa chừng bảy tám nghìn dặm, cởi hắc lân mã chạy như điên, ít nhất cũng cần bốn ngày mới có thể đi tới, nếu trên đường hơi ngừng lại thì cũng phải cần năm sáu ngày.

Giải đấu bài danh đệ tử Thiên Kiếm Tông cử hành cuối năm, giờ còn không đến nửa tháng nữa là đến cuối năm rồi.

Càng đi về Bắc, thời tiết càng lúc càng rét lạnh, ngày thứ hai, bầu trời bắt đầu có tuyết lả tả rơi xuống.

Ngày thứ hai tuyết rơi ngày càng nhiều, diện tích tuyết rất sâu, tốc độ của hắc lân mã giảm nhiều, Huyền Thiên dứt khoát nghỉ ngơi tại một thị trấn nhỏ, ngày thứ ba tuyết ngừng lại tiếp tục lên đường

Hắc lân mã chạy trong tuyết tốc độ so với bình thường chậm hơn không ít, một ngày chỉ có thể hành tẩu hơn một ngàn dặm.

Ngày thứ năm, Huyền Thiên mới cách Thiên Kiếm Tông hơn năm ngàn dặm, cách Bắc Mạc Huyện hơn hai ngày nữa.

Giữa trưa ngày thứ năm, Huyền Thiên dừng lại ăn cơm trưa ở Dã Mã Trấn, tiếp tục đi về phía trước, phía trước là Dã Mã Nguyên, không ngớt gần nghìn dặm, là một thảo nguyên rộng lớn, nhưng giờ phút này, đều bị tuyết rơi bao trùm, chỉ có thể thông qua mấy mù ở phương xa để phán đoán phương hướng.

Dã Mã Nguyên là đường duy nhất đi thông Bắc Mạc Huyện, tuyết rơi nhiều phủ kín đường, ngoại trừ võ giả, người bình thường cơ bản sẽ không chạy đi lúc này, trên mặt tuyết mênh mông chỉ còn lại một mình Huyền Thiên hành tẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.