Đi trong Dã
Mã Nguyến bốn năm trăm dặm, bỗng xa xa phía trước truyền đến mấy đạo
điểm đen, cũng không lâu lắm, điểm đen liền biến thành trên trăm cái.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn tới, không hề nghi ngờ, trong thời tiết này còn có cả đàn ngựa xuất hiện thì hoặc là thương đội, hoặc là mã tặc, nhìn
tốc độ di chuyển của điểm đen tuyệt đối không phải thương đội, chỉ có
một khả năng đó là một đội mã tặc.
Đối với người bình thường, ở Dã Mã Nguyên gặp phải mã tặc, tuyệt đối là
nguy hiểm trí mạng, nhưng Huyền Thiên là đệ tử Thiên Kiếm Tông, đệ tử
đại tông môn khiến mã tặc nghe tin đã sợ mất mật, cả hai gặp nhau, hạ
phong mà trốn về cơ bản đều là mã tặc càn rỡ .
Cho nên Huyền Thiên không chút sợ hãi, giục ngựa tiến đến, không chút nào dừng lại.
Xa xa, trong đoàn mã tặc.
Vượt lên dẫn đầu là một thanh niên tuổi chừng mười bảy mười tám, vây quanh cạnh hắn là ba đại hán lỗ mãng.
Đại hán ở bên trái lớn lên như là một cột điện bằng sắt, thân thể vô cùng cường tráng, nếu Huyền Thiên trông thấy khẳng định nhận ra, đúng
là Tam đương gia của Phúc Uy Bang.
Tam đương gia trong tay cầm một bức họa, trên đó đúng là Huyền Thiên.
Ngoại trừ thanh niên mười tám mười chín tuổi kia ra, người còn lại, đều
là bang chúng của Phúc Uy Bang, hai đại hán lỗ mãng bên phải Tam đương
gia đúng là đại đương gia và nhị đương gia của Phúc Uy Bang.
Phúc Uy Bang lần này được người nhờ vả, một triệu lượng bạc, lấy đầu
trên cổ Huyền Thiên, vừa hay thanh niên mười tám mười chín tuổi kia đến
Phúc Uy Bang làm khách, thanh niên này tên là Âm Cửu Cừu, là đệ tử một
vị giang dương đại đạo nổi danh trong Thần Đao vương triều.
Tam đương gia biết rõ Huyền Thiên là đệ tử Thiên Kiếm Tông, không dám
nhận cuộc làm ăn này, nhưng Âm Cửu Cừu lại không để đệ tử Thiên Kiếm
Tông vào mắt.
Hơn nữa phía ủy thác cũng có đệ tử ở Thiên Kiếm Tông, đáp ứng giúp bọn
hắn tránh né sự đuổi giết của Thiên Kiếm Tông, cho nên Phúc Uy Bang cùng làm chung sinh ý lấy đầu Huyền Thiên với Âm Cửu Cừu
Vừa rồi thám tử ở Dã Mã Trấn dùng bồ câu đưa tin truyền tin, Huyền Thiên đã tiến nhập Dã Mã Nguyên, hướng Bắc Mạc Huyện mà đến, Phúc Uy Bang vừa mới huyết tẩy một thôn liền trực tiếp chạy tới chặn đường Huyền Thiên.
Đất tuyết mênh mông, một mảnh trắng noãn, vô luận là Huyền Thiên một
mình một ngựa hay Phúc Uy Bang trăm ngựa lao nhanh đều thập phần chói
mắt, cách thật xa đã trông thấy đối phương.
Cước lực của hắc lân mã rất tốt, tuy rằng trong tuyết chạy không nhanh nhưng tốc độ cũng không chậm.
Song phương ngày càng gần, cũng không lâu lắm, điểm đen liền biến thành
bóng người, qua một lát nữa, đã có thể xa xa trông thấy tướng mạo đối
phương.
Huyền Thiên ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt xa xa đã tập trung vào đại hán
như cột điện đang dẫn đầu, thầm nghĩ: Là Tam đương gia Phúc Uy Bang? Đám mã tặc này chẳng lẽ là Phúc Uy Bang? Vậy mà lại từ Thanh Thủy Trấn di chuyển đến Dã Mã Nguyên phụ cận Bắc Mạc Huyện?
- Đại đương gia, Âm công tử, tiểu tử phía trước kia, chính là mục tiêu của chúng ta - - Hoàng Thiên.
Khi Huyền Thiên chứng kiến Tam đương gia, Tam đương gia cũng phát hiện Huyền Thiên, hưng phấn hét lớn một tiếng.
Ba người Âm Cửu Cừu, Đại đương gia, Nhị đương gia cũng sớm đã thấy được
Huyền Thiên dừng ở xa xa phía trước, tất cả đều cười ha ha.
- Oa ô - - úc ô - - NGAO... OOO - - ! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha... !
Mã tặc phía sau nghe được tiếng cười vui quen thuộc của Đại đương gia, Nhị đương gia đều cười lên quái dị.
Đây là chiêu số của bọn chúng, khi cướp sạch thôn trang lúc còn ở xa sẽ
hô to như vậy, mượn uy thế mã tặc dọa sợ những người chống đối, không
cần tốn nhiều sức là có thể tàn sát hết thôn trang vài trăm người rồi.
Hơn trăm tên mã tặc lớn tiếng cuồng tiếu, thúc ngựa xông về phía Huyền
Thiên, sau lưng mỗi mã tặc cõng một thanh dao bầu dài dài, dao bầu hàn
lóng lánh, trên đó đều có vết máu chảy xuôi, có thể thấy được bọn hắn
vừa mới huyết tẩy một thôn trang, trên đó đều là máu thôn dân cả.
Bởi vì cừu oán với Tam đương gia nên lúc Huyền Thiên ở Thanh Thủy Trấn
sớm đã điều tra Phúc Uy Bang rõ ràng, biết rõ Đại đương gia và Nhị đương gia, đều là võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng, trong bang không có cao thủ
Tiên Thiên.
Huyền Thiên đã sớm muốn tìm Phúc Uy Bang tính sổ, nhưng bởi vì Phúc Uy
Bang biệt tăm biệt tích, mới không giải quyết được gì, lần này Phúc Uy
Bang vậy mà di chuyển đã đến phụ cận Bắc Mạc Huyện, hơn nữa xem trận
thế thì tựa hồ mã tặc Phúc Uy Bang cố ý xông về phía hắn.
Trong lòng Huyền Thiên có một loại cảm giác đạp hư thiết hài không tìm
được, được đến hoàn toàn không tốn công. Hắn cứ im im lặng lặng ngồi ở
trên lưng ngựa, hơi mỉm cười nhìn mã tặc Phúc Uy Bang xông đến.
- Tiểu tử này ngược lại có vài phần can đảm, vậy mà không chạy.
Âm Cửu Cừu cười hắc hắc nói.
Đại đương gia nói:
- Đệ tử đại tông môn đều có tính tình như thế, há có thể sợ giang hồ
thảo mãng chúng ta, bất quá như vậy rất tốt, hắc lân mã của hắn cước lực rất tốt, nếu thật sự chạy sẽ phải tốn công một hồi.
- Hắc hắc hắc hắc, đó là đương nhiên, lại nói ta chưa bao giờ làm thịt để tử đại tông môn bao giờ, lần này mượn phúc của Âm công tử nêm thử
xem sao!
Nhị đương gia cũng cười hắc hắc nói.
Âm Cửu Cừu ngẩng đầu lên một chút, mặt mũi tràn đầy tự hào nói:
- Giết đệ tử đại tông môn tuyệt đối sảng khoái hơn đồ sát người bình
thường nhiều lắm, ta cũng là nhờ phúc của sư phụ mới giết được vài người thôi, đệ tử Thiên Kiếm Tông ta cũng là thử lần đầu.
- Hắc hắc... Những đệ tử đại tông môn này đừng nhìn nguyên một đám vô
cùng tự ngạo, trên thực tế đều rất sợ chết, lúc sợ chết sẽ quỳ xuống cầu xin, đến lúc đó ngay cả chó cũng không bằng.
...
...
Đang khi nói chuyện bang chúng Phúc Uy Bang liền đi tới trước mặt Huyền
Thiên, Âm Cửu Cừu và ba vị đương gia xếp thành một hàng, đứng ở trước
Huyền Thiên ngoài 30m.
Bang chúng còn lại quấn sang hai bên, làm thành một vòng tròn vây Huyền Thiên vào trong
- Úc...
- Ác...
- Oa...
...
...
Tất cả mã tắc đều cầm dao bầu trong tay giơ lên cao cao, lớn tiếng kêu lên quái dị.
Bất quá, mặc cho những mã tặc này kêu lên thế nào, ra sức vung vẩy dao
bầu ra sao thì Huyền Thiên vẫn một mực khí định thần nhàn, cảm xúc lạnh
nhạt, không có chút nào sốt ruột hoặc sợ hãi cả.
Đại đương gia giơ trường đao lên cao, tất cả mã tặc liền an tĩnh lại.
Đại đương gia thu trường đao, quát chói tai với Huyền Thiên:
- Hoàng Thiên, ngươi giết bang chúng Phúc Uy Bang ta, bản đương gia muốn chém cái đầu trên cổ ngươi, bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
- Ờ ô... !
- NGAO úc... !
Theo Đại đương gia quát chói tai, tất cả mã tặc lại cuồng khiếu một hồi.
Huyền Thiên thần sắc không thay đổi, bờ môi giật giật, nhưng thanh âm đều bị đám mã tặc bao phủ.
Đại đương gia lần nữa khoát tay, tràng diện lập tức yên tĩnh, Đại đương gia hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
BOANG...!
Hàn Tuyết Kiếm ra khỏi vỏ.