Sắc
mặt của hắn trở nên tái nhợt, nhưng tinh thần lại toả sáng, hai mắt sáng ngời hữu thần, ống sáo màu đỏ như máu dời đến bên miệng, một khúc sao
âm trầm đột nhiên vang lên
Một cổ lực lượng vô hình theo tiếng
sao đột nhiên xuất hiện, lực lượng của kiếm ý nhị giai vậy mà lập tức
bị hòa tan rất nhiều, ngay cả cường độ của kiếm ý nhất giai so ra cũng
kém.
Huyền Thiên trong lòng cảm giác như một ngọn núi cự đại áp
xuống, trấn áp lấy tinh thần ý niệm của hắn, khó có thể hành động, chính là vì tinh thần ý niệm bị quản chế nên khiến cường độ kiếm ý của Huyền
Thiên bị suy yếu rất lớn
Lăng Lạc Phong đưa ống sáo đến bên miệng, tiếng sao vẫn mang lên bên tai Huyền Thiên như trước, hắn cười cười ha ha nói:
- Trần Hồn Thần Khúc chính là vô thượng huyền pháp của Ngự Thú Môn, Trấn
Hồn Khúc vang lên vĩnh viễn không dừng lại, ta tuy rằng vẫn không cách
nào thổi được nhưng ta dùng tinh khí tâm huyết làm dẫn, tiêu hao mấy
chục năm mệnh nguyên cưỡng ép thổi lên để đánh một trận này. Huyền
Thiên, kiếm ý của ngươi không có tác dụng với ta, đợi đến khi Trấn Hồn
Khúc tiến vào mi tâm, hoàn toàn trấn áp tinh thần ý niệm, khiến tinh
thần ý niệm của ngươi không cách nào nhúc nhích, ý niệm bất động, thân
thể đã mất đi chỉ huy, không thể động, xem ngươi làm thể nào làm đối thủ của ta nữa ha ha. . .
Trấn Hồn Khúc chỉ có Huyền Thiên nghe
được, người ở bốn phía lôi đài đều không nghe được gì, nhưng thấy Lăng
Lạc Phong nói lợi hại như thế, võ giả Lăng Vân Tông đều lộ vẻ vui mừng,
thần sắc lập tức thư sướng
Lăng Dật Trần sắc mặt hơi có vẻ nặng
nề, tuy rằng hắn tin tưởng thực lực Huyền thiên, nhưng trấn áp đối với
tinh thần ý niệm không có quan hệ gì đến thực lực cả. Người không còn sự khống chế của tinh thần ý niệm, thực lực có cường thịnh trở lại cũng
không thể phát huy, sẽ biến thành một tên ngu ngốc.
Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ cùng kêu lên thở dài:
- Lăng Lạc Phong có Đại Khí Vận, đạt được truyền thừa của Thượng Cổ Ngự
Thú Môn, với tư cách từng là đệ tử đệ nhất Lăng Vân Tông, thủ đoạn che
dấu quả nhiên không phải chuyện đùa.
Qua bốn lượt hô hấp, thấy Huyền Thiên động cũng không động, Lăng Lạc Phong thầm nghĩ:
- Lấy lực lượng khủng bố của Trần Hồn Thần Khúc, tinh thần ý niệm Hoàng
Thiên có lẽ đã bị trấn áp, hừ, không có tinh thần ý niệm khống chế thân
thể, ngươi chỉ là một tên ngu ngốc, xem lão tử hành hạ ngươi đến chết
thế nào.
Nghĩ lại, Lăng Lạc Phong lại cầm ống sáo lên thổi, ánh
mắt ảm đạm của yêu thú tam cấp bá chủ Cương Giáp Yêu Ngưu trong chốc lát lộ hung quang, nhìn Huyền Thiên, điên cuồng xông đến.
Song giác
Cương Giáp Yêu Ngưu có thể so với Bảo Khí Huyền cấp trung phẩm, ở trong
hư không hoạch xuất ra hai đạo hào quang phá không, khí kình cường đại
từ trong cơ thể Cương Giáp Yêu Ngưu tuôn bắn ra về phía trước, ở trước
song giác ngưng tụ thành một đôi hư ảnh ngưu giác có thể so với kiếm
quang.
Khóe miệng Lăng Lạc Phong nhếch lên, lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn:
- Hoàng Thiên bị Cương Giáp Yêu Ngưu nghiền thành mảnh vỡ.
Bất quá, bờ môi Lăng Lạc Phong vừa mới nhếch lên lại đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lập tức hóa thành khiếp sợ
Chỉ thấy thân ảnh Huyền Thiên bỗng lóe lên, một đạo hỏa diễm kiếm quang sáng chói mắt trong chốc lát nổ bắn ra.
Tốc độ Cương Giáp Yêu Ngưu vọt tới mặc dù nhanh, nhưng chỉ xông thẳng một
đường, Huyền Thiên lấy tịnh chế động, né tránh công kích của Cương Giáp
Yêu Ngưu thập phần dễ dàng
Hơn nữa, đồng thời né tránh cũng phản kích một kiếm, Trọng Nhạc Kiếm từ dưới lên trên, bổ ngược về phía cổ Cương Giáp Yêu Ngưu.
Sắc mặt Lăng Lạc Phong lập tức hoảng sợ, ánh mắt không thể tin: làm sao có
thể? Trấn Hồn Thần Khúc là vô thượng huyền pháp của Ngự Thú Môn, tuy
rằng uy lực ta thổi chỉ là nhỏ nhất, nhưng dù là cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ cũng phải bị trấn áp, không cách nào xoay người, không cách nào
nhúc nhích, thân thể của hắn làm sao có thể động? Chẳng lẽ Trấn Hồn Thần Khúc không trấn áp tinh thần ý niệm của hắn sao?
Trấn Hồn Khúc
quả thật lợi hại, Huyền Thiên nghe xong cũng cảm giác trong lúc vô hình
có một cổ lực lượng áp chế hắn, đầu trong nháy mắt liền hôn mê, suy nghĩ khó khăn hơn bình thường gấp trăm lần, giống như bị một ngọn núi vô
hình đè lấy vậy.
Nhưng tinh thần ý niệm của Huyền Thiên thập phần cường đại, hơn xa thường nhân, tuy rằng cảm giác được áp lực đại nhưng
hắn vẫn có thể thừa nhận được.
Trấn Hồn Khúc muốn đi vào trong mi tâm, nơi đó là nơi tinh thần ý niệm ký thác, chỉ có trấn áp tinh thần ý niệm ở trong mi tâm mới có thể triệt để trấn áp tinh thần ý niệm, ngay
cả nửa điểm suy nghĩ cũng khó khăn
Bất quá, Trấn Hồn Khúc vừa
tiến vào mi tâm, bạch ngọc tiểu kiếm trong mi tâm Huyền Thiên liền lóe
lên hào quang, trong chốc lát lực lượng cường đại chémTrấn Hồn Khúc
không còn chút bóng dáng.
Huyền Thiên không chỉ không có bị Trấn
Hồn Khúc hoàn toàn trấn trụ, ngược lại trong nháy mắt tất cả áp lực toàn bộ đều mất tích, cả người sảng khoái tinh thần.
Hắn liền dứt
khoát tương kế tựu kế, vẫn không nhúc nhích, Lăng Lạc Phong khống chế
Cương Giáp Yêu Ngưu vọt thẳng tới, Huyền Thiên lập tức tránh né, bắt lấy cơ hội này, một kiếm đánh thẳng vào chỗ hiểm dưới cổ Cương Giáp Yêu
Ngưu.
Cương Giáp Yêu Ngưu lực phòng ngự thập phần cường đại,
nhưng tương đối mà nói, ở phần dưới cổ, phần bụng lực phòng ngự yếu hơn
phần lưng nhiều lắm.
Trọng Nhạc kiếm trảm tới dưới cổ Cương Giáp
Yêu Ngưc, sức lực khủng bố của Huyền Thiên bộc phát, một kích toàn lực,
Trọng Nhạc Kiếm lại là Bảo Khí Huyền giai trung phẩm, vô cùng sắc bén,
thoáng một phát liền bổ vào cổ Cương Giáp Yêu Ngưu.
Thân thể Cương Giáp Yêu Ngưu rất nhanh liền đâm tới bên cạnh Huyền Thiên.
Chỗ cổ nó xuất hiện một đạo kiếm ngấn thật lớn, sâu nửa mét, máu tươi điên
cuồng bắn ra, vừa mới xông đến bên bờ lôi đài liền phốc ngã xuống đất,
cả người đều đang co quắp, hiển nhiên là không sống nổi nữa.
Không có Cương Giáp Yêu Ngưu, Lăng Lạc Phong liền giống như một con rùa đen
không còn mai, đối với Huyền Thiên mà nói, muốn chém giết muốn róc thịt
chỉ là chuyện đơn giản.
Phong Hỏa Liên Thiên - -
Thế công
của Huyền Thiên không có nửa điểm dừng lại, trong chốc lát kiếm chiêu
biến đổi, hỏa diễm kiếm quang cực lớn tán loạn, hóa thành hỏa kiếm đầy
trời chém thẳng về phía Lăng Lạc Phong
Chúng võ giả Lăng Vân Tông sắc mặt vừa mới chuyển biến tốt đẹp trong chốc lát biến đổi, trướng lên như màu gan heo.
Bốn phương tám hướng đều bị kiếm chiêu của Huyền Thiên bao phủ, Lăng Lạc
Phong tránh cũng không thể tránh, khí kình cường đại từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, hào quang lóng lánh lóe lên, đúng là một đạo kiếm quang,
một thanh Bảo Khí Huyền giai hiện ra trong tay hắn.
Lăng Lạc Phong tu cũng là kiếm đạo
Kiếm quang như mạc, Lăng Lạc Phong vung vẩy bảo kiếm Huyền giai phòng thủ bốn phương tám hướng cực kỳ chặt chẽ.
Bất quá, ở trước mặt công kích của Huyền Thiên, phòng ngự của Lăng Lạc Phong hoàn toàn không chịu nổi một kích
Đinh Đinh Đang keng, liền nghe một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bảo
Khí Huyền giai trong tay Lăng Lạc Phong xa xa bay ra, hỏa diễm kiếm
quang một đạo lại một đạo bổ trúng thân thể hắn.