Hơn nữa, kiếm quang rời kiếm càng gần, uy lực sẽ càng mạnh, vô cùng sắc bén.
Hai người Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam Bảo Khí rời tay, không có bất kỳ vật
gì ngăn cản, hỏa diễm kiếm quang kia đánh xuống, thân thể hai người
trong chốc lát bị kiếm quang bổ ra, trong nháy mắt bị cắt đến chia năm
xẻ bảy, rất nhanh bay xuống lôi đài, bay về phía đám võ giả Lăng Vân
Tông.
Diêm Quan Tây thì dùng Bảo Khí trường thương trong tay đâm
lên đỉnh đầu, kiếm quang sắc bén kia trải qua Bảo Khí trường thương ngăn cản, uy lực đã yếu đi, lại bổ tới trên người Diêm Quan Tây liền bị hắn
cản được.
Bất quá, công kích cường đại hơn còn ở phía sau.
Keng - - !
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, Trọng Nhạc Kiếm trảm lên Bảo Khí trường thương trong tay Diêm Quan Tây.
Một kích này, lực lượng vô cùng.
Huyền Thiên đã từng trảm ra một kiếm như vậy, khiến Sở Phong thân là Tiên
Thiên cảnh tứ trọng cũng bị chấn đến miệng phun máu tươi, bạo lui mấy
chục thước.
Mà một kiếm này, Huyền Thiên lại từ trên cao chém xuống, thân thể Diêm Quan Tây cũng không bạo lui ra sau mà trầm xuống dưới.
Hai chân gập xuống, nện đến lôi đài phải chấn động, quỳ gối trước mặt Huyền Thiên.
Cơ bắp toàn thân Diêm Quan Tây rách toác, máu tươi bắn ra, thất khiếu chảy máu, Bảo Khí trường thương trong tay keng một tiếng, bị đánh rơi xuống
mặt đất.
Tuy rằng đã ngăn được một kiếm này của Huyền Thiên nhựng lục phủ ngũ tạng cả người đều bị đánh nát, hấp hối, cách cái chết không xa, không còn nửa điểm sức chiến đấu, thân thể mềm nhũn, ngã gục trên
mặt đất.
Trọng Nhạc Kiếm bị Diêm Quan Tây ngăn được, nhưng hỏa
diễm kiếm quang cực nóng lại tiếp tục bạo trảm về phía sau, chém thẳng
vào Lăng Lạc Phong, Cương Giáp Yêu Ngưu thân thể quét ngang, đứng chắn
trước mựt Lăng Lạc Phong.
Kiếm quang của Huyền Thiên giờ phút này uy lực đã suy giảm, hơn nữa lực phòng ngự của Cương Giáp Yêu Ngưu cực
kỳ kinh người, hỏa diễm kiếm quang chém qua, không thể lưu lại một chút
vết thương nào cả.
Một chiêu Hỏa Phá Thương Thiên này của Huyền
Thiên uy lực cực lớn, mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng chính
diện tương đối cũng phải cửu tử nhất sinh, không phải ba tên võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng như bọn Diêm Quan Tây có thể chống đỡ được!
Một kiếm này khiến Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam bị trảm đến chia năm xẻ bảy, song song mất mạng, Diêm Quan Tây cũng hấp hối, mạng không còn dài, chỉ còn lại một mình Lăng Lạc Phong.
Ba ba ba BA~ BA~ - -
Thanh âm liên tiếp từ chỗ chúng võ giả Lăng Vân Tông vang lên.
Đó là tiếng thi cốt của Lý Duyên Phi và Thái Tĩnh Nam bị chém thành mấy
khối rời vào mặt đất trước mặt chúng võ giả Lăng Vân Tông vang lên.
Một chiêu đã khiến bốn đệ tử Lăng Vân Tông hai chết một bị thương trí mệnh.
Thực lực của Huyền Thiên đã làm rung động mỗi một vị võ giả ở đây.
Mà ngay cả Lăng Dật Trần, tuy rằng sớm biết thực lực Huyền Thiên cường đại nhưng vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bất quá, trong kinh hỉ thì nội tâm lại cực độ khoan khoái dễ chịu, Huyền
Thiên phản kích vượt quá dự liệu của hắn, nhưng phản kích càng hung ác,
đánh vào mặt Lăng Vân Tông càng vang, Lăng Dật Trần sẽ càng khoan khoái
dễ chịu.
- Quả nhiên là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt.
Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ liếc nhau, đồng thời thì thào cả kinh nói.
Trên lôi đài, Lăng Lạc Phong ngây người, hắn tuyệt đối thật không ngờ thực
lực của Huyền Thiên so với hai lần gặp trước lại cường đại hơn nhiều như vậy.
Trước đó lần thứ nhất, Lăng Lạc Phong thập phần tự tin,
khống chế yêu thú có thể chiến thắng Huyền Thiên, trên thực tế cũng đúng như thế, Huyền Thiên trông thấy Cương Giáp Yêu Ngưu liền không đánh một trận với Lăng Lạc Phong mà lựa chọn tránh lui.
Nhưng hiện giờ,
Lăng Lạc Phong đối với Huyền Thiên chỉ có sợ hãi, một kiếm vừa rồi cho
dù là Cương Giáp Yêu Ngưu lực phòng ngự cực mạnh cũng không thể chính
diện chống cự được
- Không tính, không tính, Hoàng Thiên che dấu
tu vị, ẩn dấu thực lực, đây là quyết đấu sinh tử gì chứ, hoàn toàn là
đơn phương hành hạ đến chết, không công bình, quá không công bình, Hoàng Thiên, ngươi giở âm mưu quỷ kế, ngươi quá không biết xấu hổ, trận quyết đấu sinh tử này không tính, ngươi phải chôn cùng đệ tử bổn tông.
Hoa Thiết Y sau khi khiếp sợ liền rống to lên, thần sắc biến ảo, sát cơ tất hiện, ánh mắt bắn thẳng đến Huyền Thiên như muốn ra tay
Lăng Dật Trần hét lớn một tiếng:
- Ai dám nhúng tay, lão phu liền lấy mạng kẻ đó, ta thề với trời, trừ phi ta chết, nếu không tất sẽ làm được.
Hoa Thiết Y khiếp sợ thực lực Lăng Dật Trần, rục rịch lại không dám ra tay, nhưng Xích Đông Đình cũng không mở miệng ngăn lại như ngầm đồng ý, hắn
cũng không thể nào lùi bước, nhất thời lâm vào thế lưỡng nan.
Lúc này, Chương Nhất Đao mở miệng nói:
- Vừa rồi đã nói, ai cũng không cho nhúng tay, đã để cho ta và Thiết Khôn Đồ làm nhân chứng, nếu ai phá hư quy củ, chẳng phải là muốn đánh vào
mặt mo chúng ta sao?
Thiết Khôn Đồ phụ thanh nói:
- Lão phu tính tình không tốt, ai dám đánh mặt ta, ta sẽ rút gân kẻ đó.
Thấy Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ đứng ở bên phía Thiên Kiếm Tông, mọi
người Lăng Vân Tông sắc mặt lập tức tối sầm, Xích Đông Đình cắn răng
nói:
- Sinh tử quyết đấu, không có thắng bại, chỉ có sinh tử, ngoại nhân không cho phép nhúng tay vào!
Xích Đông Đình mở miệng, Hoa Thiết Y đã có bậc thang có thể xuống, mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhịn lại.
Đắc tội Thiên Kiếm Tông Lăng Vân Tông không sợ, nhưng đồng thời đắc tội
Thiên Kiếm Tông, Thần Đao Môn, Bá Quyền Phái là một chuyện rất nguy hiểm
Trên lôi đài, Lăng Lạc Phong nghe vậy biết rõ tông môn đã buông tha hắn sắc mặt lập tức trắng bệch đi.
Nhưng lòng hắn kiên định hơn thường nhân nhiều, tâm thần rất nhanh liền ổn
định lại, giờ phút này cầu Thần cầu Phật, không bằng cầu chính mình
Nếu muốn mạng sống chỉ có thể đạt được thắng lợi trong tràng quyết đấu sinh tử này, đánh chết Huyền Thiên thôi.
Sinh tử quyết đấu, chỉ có sinh tử, giữa Huyền Thiên và Lăng Lạc Phong tất có người phải chết
Trọng Nhạc Kiếm hào quang sáng chói, mũi kiếm buông xuống trên mặt đất, ánh
mắt Huyền Thiên như lợi kiếm chiếu vào trên người Lăng Lạc Phong:
- Nói, các ngươi giấu sư đệ sư muội ta đâu rồi? Bọn hắn còn ở nhân thế không?
Lực lượng vô hình quấn quanh thân Huyền Thiên, kiếm ý nhị cấp hình thành
một cổ khí tràng vô hình, khiến hư không trên lôi đài cũng như bị vặn
vẹo.
Lăng Lạc Phong thời thời khắc khắc đều đang bị kiếm ý nhị cấp tàn phá.
Hắn có thể khống chế tinh thần ý chí yêu thú, võ đạo ý chí bản thân thập
phần cường đại, nhưng bị kiếm ý nhị cấp công kích đến vẫn khó phân hư
thật, khí huyết trong cơ thể một mực chịu sự ảnh hưởng của kiếm ý mà run rẩy theo bản năng, khó có thể khống chế.
Bất quá trong mắt Lăng Lạc Phong cũng không có tuyệt vọng, có chăn chỉ là khát vọng muốn sống.
- Hắc hắc hắc hắc. . .
Lăng Lạc Phong đột nhiên lạnh cười rộ lên, nói:
- Huyền Thiên, ngươi thực nghĩ là ngươi có thể giết được ta sao? Hắc
hắc hắc hắc. . . Dùng khí huyết làm dẫn, tấu Trấn Hồn Nhất Khúc.
Theo Lăng Lạc Phong vừa nói xong, hắn vỗ một chưởng vào ngực, oa một tiếng,
một miệng lớn tâm huyết phun ra nhuộm hồng cả ống sáo trong tay.