Cho nên, trọng kiếm của Lương Trọng, nhìn thì uy lực cường hãn thật đấy, thế nhưng chẳng có chút hiệu quả nào cả, một kiếm của Huyền Thiên, liền vượt qua trọng kiếm của hắn, làm cho lông tơ khắp người hắn dựng đứng,
sinh ra nguy cơ cực lớn.
Cho dù công pháp luyện thể của Lương Trọng có cường đại hơn nữa thì cũng không tới cảnh giới đao thương bất
nhập được, huống hồ gì, Hàn Tuyết Kiếm trong tay Huyền Thiên vô cùng sắc bén, mặc kệ Lương Trọng cường tráng tới đâu đi nữa, một kiếm là có thể
lấy mạng của hắn.
Lương Trọng đại kinh, chân vội lùi lại,
trọng kiếm trong tay quét qua, trước người vẽ ra một màn kiếm ảnh, giống như một tầng kiếm mạc vậy.
Trong nháy mắt, Lương Trọng đổi công làm thủ, lùi về sau thêm hai bước.
Đám người đang đứng quan chiến đều không khỏi sợ hãi kêu lên, một kiếm
kia của Huyền Thiên, lấy nhẹ chế nặng, vô cùng quỷ dị.
Đằng
xa, Yêu Kiếm Lý Ức Thường chăm chú quan sát cuộc chiến trên lôi đài,
trong mắt lúc đó lóe ra tinh quang mãnh liệt, nhìn kỹ kiếm pháp của
Huyền Thiên, chiến ý trong lòng lại tăng mạnh. Lý Ức Thường được gọi là
Yêu Kiếm, kiếm pháp vô cùng quỷ dị, trong số đệ tử ngoại môn, hắn chính
là không có đối thủ.
Thế nhưng, lúc Lý Ức Thường nhìn một
kiếm Huyền Thiên đánh lui Lương Trọng, lại thấy được vẻ quỷ dị huyền
diệu không kém gì của mình.
Kiếm ảnh dày đặc, ngăn cản phía
trước Lương Trọng, nhìn qua tầng tầng lớp lớp, ngoại trừ cường công ra
thì hình như không cách nào phá được.
Thế nhưng, Hàn Tuyết
Kiếm trong tay Huyền Thiên cũng quét qua y hệt, giống như cuồng phong ập tới, gió thổi tới, chỉ cần có lỗ hổng thì nhất định sẽ thổi qua được.
Một màn quỷ dị sinh ra, Hàn Tuyết Kiếm trong nháy mắt đã đâm xuyên ra
kiếm mạc của Lương Trọng, không phát ra bất kì tiếng quang nào, đâm
thẳng tới yết hầu của Lương Trọng.
Kiếm còn chưa tới, một cỗ cảm giác lạnh lẽo đã ập tới yết hầu của Lương Trọng.
Trong mắt của Lương Trọng đầy vẻ hoảng sợ, không chỉ có lông tóc dựng
đứng, mà ngay cả phía sau lưng trong nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi.
Bịch bịch bịch!
Lương Trọng liên tục lùi về sau ba bước, vất vả lắm mới tránh thoát một kiếm đâm thẳng vào yết hầu này của Huyền Thiên.
Huyền Thiên giậm chân lướt tới, thân thể nhẹ lướt, bám sát không buông, một chiêu Phong Ba Tam Chiết, Hàn Tuyết Kiếm trong nháy mắt đã đâm ra
ba kiếm.
Lương Trọng vô cùng buồn bực, hắn tuy có thực lực
mạnh thật đấy, thế nhưng ngay cả kiếm của Huyền Thiên hắn cũng không
cách nào chạm vào được chứ đừng nói gì tới chạm vào người của Huyền
Thiên, một thân cậy mạnh căn bản không cách nào phát huy ra được, dưới
kiếm của Huyền Thiên, bị buộc phải lùi về sau từng bước, chật vật không
chịu nổi.
Nhìn thấy Huyền Thiên thẳng tắp đâm tới ba kiếm,
Lương Trọng lùi lại thêm một chút, nắm lấy cơ hội, trọng kiếm trong tay
chém xuống, muốn đánh cho kiếm trong tay của Huyền Thiên rớt xuống, chỉ
cần đánh cho kiếm của Huyền Thiên rơi xuống thì có thể dễ dàng đánh bại
được Huyền Thiên ngay.
Trong nháy mắt, trọng kiếm của hắn chém lên thân Hàn Tuyết Kiếm.
Thế nhưng, không hề có tiếng binh khí va vào nhau như đã đoán, Hàn
Tuyết Kiếm giống như một cơn gió, lùi lại theo hướng mà trọng kiếm chém
tới.
Hình ảnh vô cùng quỷ dị, nhìn như là một kiếm của Lương
Trọng chém lùi Hàn Tuyết Kiếm của Huyền Thiên, trên thực tế chính là Hàn Tuyết Kiếm được Huyền Thiên chủ động dịch đi, hầu như dán sát vào trọng kiếm, rồi lại quay ngược lại leo lên.
Hàn Tuyết Kiếm như
gió, bất luận là trọng kiếm chém xuống nhanh cỡ nào, mạnh bao nhiêu,
nhưng luôn cách một ly, không cách nào chạm được vào nó.
Đinh!
Một tiếng vang nhỏ, Huyền Thiên dịch Hàn Tuyết Kiếm lại gần trọng kiếm, khoảng cách giữa hai kiếm, gần như không một khe hở, biến thành dán lấy nhau, va chạm ở khoảng cách như vậy, hầu như không có bất kỳ lực lượng
dao động nào.
Man lực của Lương Trọng, vừa rồi chẳng phát huy nổi bất cứ tác dụng gì.
Ngay lúc hai kiếm dán cùng một chỗ, cánh tay của Huyền Thiên khẽ
chuyển, Hàn Tuyết Kiếm lập tức xoay tròn, quét sang bên cạnh.
Một cỗ gió lốc cỡ nhỏ sinh ra, thuận theo kiếm thế của Lương Trọng,
cuốn qua, trọng kiếm của Lương Trọng lập tức lệch một cái, văng qua một
bên.
Hàn Tuyết Kiếm nhẹ như gió, mềm như nước, dọc theo trọng kiếm xẹt lên, trong nháy mắt đã lướt lên tới chỗ chuôi kiếm.
Lương Trọng chấn động, vội vàng rút tay lại, một tiếng leng keng loảng xoảng vang lên, trọng kiếm rơi xuống đất.
Tốc độ của Hàn Tuyết Kiếm vẫn không giảm, từ dưới quét lên, tiếp tục chém tới chỗ của Lương Trọng.
Lương Trọng liên tục lùi về phía sau, chỉ nghe một tiếng xích vang lên, huyết hoa vẩy ra, ngực trái truyền tới một cơn đau đớn kịch liệt, Lương Trọng kêu thảm một tiếng, tốc độ lùi về sau của hắn, so với kiếm của
Huyền Thiên, vẫn là chậm hơn một chút, cho nên bị Hàn Tuyết Kiếm đâm
trúng ngực trái.
Một vết thương, từ ngực trái cho tới đầu
vai, thân thể của Lương Trọng, trọn vẹn lùi về sau hơn mười mét, tay bụm chặt miệng vết thương trên ngực trái, trực tiếp ngã xuống lôi đài.
Vòng thứ sáu, Huyền Thiên đấu với Lương Trọng, Huyền Thiên thắng, vào thẳng vòng bảy.
Kể ra thì có vẻ dài dòng thế thôi, nhưng trận đấu giữa Huyền Thiên và
Lương Trọng chỉ diễn ra trong vòng khoảng mười tức, Huyền Thiên kiếm
pháp quỷ dị, Lương Trọng không thể nào cản nổi, không chỉ có kiếm bị
Huyền Thiên đánh rơi, mà còn bị đâm trúng một kiếm ngay ngực trái, rơi
xuống lôi đài.
Phía dưới lôi đài, truyền tới một hồi tiếng hít khí lạnh.
Chỉ khoảng mười mấy tức, đã đánh bại Lương Trọng có thực lực cường đại, tất cả đám đệ tử ngoại môn, cũng đã sợ tới mức ngây người.
Tu vi của Huyền Thiên vẻn vẹn chỉ ở cảnh giới Võ đạo cảnh bát trọng,
vượt qua hai cấp đánh bại được Phiền Hồng đã là truyền kỳ rồi, đánh bại
được người có thực lực mạnh hơn là Đỗ Văn Khách, chính là kỳ tích, hiện
tại lại đánh bại được Lương Trọng có hi vọng tiến vào năm vị trí đầu,
quả thực chính là thần thoại rồi!
Vô số người đều chú ý tới
trận chiến này, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, kiếm kỹ
của Huyền Thiên vô cùng quỷ dị, như ma như mị, làm cho người ta khó lòng mà phòng bị.
Không ít đệ tử đều hướng mắt nhìn về phía Yêu
Kiếm Lý Ức Thường, âm thầm suy đoán, nếu so Huyền Thiên với Yêu Kiếm Lý
Ức Thường thì rốt cuộc là kiếm kỹ của ai quỷ dị hơn đây?
Trong mắt của Lý Ức Thường, bộc phát ra chiến ý vô cùng cường đại, khó
có thể gặp được một đối thủ có kiếm kỹ quỷ dị như mình, mà Huyền Thiên,
hoàn toàn là một đối thủ đáng gờm.
Vòng thứ sáu đã đấu xong,
sẽ bắt đầu đấu loại ba mươi hai người, cũng không tốn nhiều thời gian
lắm, cho nên trận đấu của vòng thứ bảy sẽ tiếp tục tiến hành ngay.
Trận đấu vòng thứ sáu, cơ bản đều là mấy đệ tử tu vi thập trọng đối
chiến với nhau, so với mấy trận chiến của năm vòng đầu thì càng thêm náo nhiệt.
Thế nhưng, bởi vì trận chiến của Huyền Thiên và Lương Trọng, cho nên mấy trận đấu khác đều trở nên mờ nhạt chẳng đáng nhìn,
sau khi đấu xong vòng thứ sáu, vấn đề được đám đệ tử ngoại môn thảo luận nhiều nhất vẫn là trận chiến giữa Huyền Thiên và Lương Trọng.
Vòng đấu thứ bảy, chẳng bao lâu sau đã sắp sửa tiến hành, sau khi Huyền Thiên xuống lôi đài liền ngồi xuống một bên nghỉ ngơi, khôi phục thể
lực cơ thể tới trạng thái tốt nhất, nghênh đón trận chiến tiếp theo của
vòng bảy.