Hai người Hoàng Thạch và Lâm Đông ở bên cạnh Huyền Thiên, thần sắc
hưng phấn, kích động không thôi, hai người vẫn đang ngồi nói khoác buôn
dưa về trận chiến vừa rồi của Huyền Thiên.
Huyền Thiên ngồi
xuống đả tọa, đột nhiên mở mắt ra, một tên đệ tử tu vi thập trọng đi tới trước mặt hắn. người trước mặt, tuổi chừng mười bảy, thân hình cao
khoảng một thước bảy, hình thể rất gầy, cả người nhìn qua rất suếu, tựa
hồ một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn.
Thế nhưng, trên
người của người này, cư nhiên lộ ra một cỗ phong mang, giống như một
thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, làm cho người ta cảm thấy tim đập gia tốc,
không mảy may liên tưởng nổi tới ý niệm gió có thể thổi bay hắn trong
đầu được.
Trải qua trận đấu mấy hôm nay, Huyền Thiên đã sớm
nhận thức rõ ràng từng tên đệ tử ngoại môn tu vi thập trọng, người này
chính là người thường được gọi là Yêu Kiếm Lý Ức Thường, số thứ tự là
năm.
Lý Ức Thường đi tới trước mặt Huyền Thiên, nói:
- Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau, nhìn xem ai mới là Yêu Kiếm chân chính.
Nói xong, để lại một câu đó rồi xoay người đi khỏi.
Huyền Thiên nhìn theo bóng lưng của Lý Ức Thường, rất nhanh liền nhắm mắt lại, khôi phục tu vi.
Dù là ai đi nữa thì Huyền Thiên đều không cảm thấy có vấn đề gì hết,
chỉ cần đi tới cuối cùng, lấy được hạng nhất, là đã đạt được mục đích
của hắn rồi.
Không biết là vì đám đệ tử chờ đợi mà sinh ra
hiệu quả, hay là vì mấy câu nói của Lý Ức Thường, trận đấu tiếp theo,
đối thủ của Huyền Thiên cư nhiên thật sự là Yêu Kiếm Lý Ức Thường.
- Vòng thứ bảy, trận thứ năm, Lý Ức Thường số năm, đấu với Hoàng Thiên số bốn trăm sáu mươi bảy, lôi đài số năm.
Thanh âm của Hàn trưởng lão lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi
người, trong nháy mắt, tất cả đệ tử ngoại môn hầu như đều ùa tới chỗ lôi đài số năm.
Trận so tài lần này, Huyền Thiên đã trở thành
nhân khí chi vương, không ai địch nổi, Huyền Thiên đấu ở lôi đài nào thì số lượng người tới xem ở lôi đài đó tuyệt đối hơn hẳn tổng số người ở
bảy lôi đài kia cộng lại.
Lý Ức Thường vừa rồi tự nhiên không bốc trúng số của Huyền Thiên, thế nhưng, đối thủ mà hắn mong được gặp
nhất chính là Huyền Thiên, cho nên, dù Hàn trưởng lão không đọc đúng số
mà hắn rút trúng lên mà trực tiếp hô thẳng tên của Huyền Thiên, Lý Ức
Thường cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại càng thêm hưng
phấn.
Lý Ức Thường hầu như lên lôi đài cùng một lúc với Huyền Thiên, lên tiếng trước tiên:
- Xem ra trận chiến này của chúng ta thật đúng là đã sớm định sẵn,
không ngờ tới cư nhiên lại nhanh như vậy mà ta đã được như nguyện, cùng
đứng trên một lôi đài với ngươi.
Huyền Thiên thở dài, nói:
- Trận chiến này, chỉ sợ sẽ làm ngươi thất vọng!
Lý Ức Thường khẽ nhíu mày, nói:
- Tại sao?
Huyền Thiên nói:
- Ngươi được xưng là Yêu Kiếm, kiếm kỹ quỷ dị, là sở trường của ngươi,
ta cũng dùng kiếm kỹ quỷ dị để đối phó với ngươi đó chính là lấy sở đoản đấu với sở trưởng của ngươi, ta đấu với ngươi, mục đích không phải là
chứng minh kiếm kỹ của ai quỷ dị hơn, mà là làm thế nào đánh bại được
ngươi.
- A!
Lý Ức Thường thoáng kinh ngạc, nói:
- Ngươi dĩ yêu phá trọng, đánh bại Lương Trọng, chẳng lẽ quỷ dị không phải sở trường của ngươi sao?
Huyền Thiên lắc đầu.
Trên mặt Lý Ức Thường lại lộ ra vẻ ngưng trọng, nói:
- Vậy ngươi muốn dùng cái gì để phá kiếm kỹ của ta?
- Dùng nhanh phá yêu!
Huyền Thiên nói rành rọt từng chữ một, một lời vừa nói xong, kiếm quang lóe lên, Hàn Tuyết Kiếm trong nháy mắt đã ra khỏi võ, cả người của
Huyền Thiên xẹt qua một đạo tàn ảnh, Báo ảnh thuật thi triển tới cực
hạn, trong nháy mắt, Huyền Thiên đâm ra một kiếm, đánh thẳng tới yết hầu của Lý Ức Thường.
Một kiếm này, vô cùng nhanh, Huyền Thiên ở bên trong Truy Phong kiếm pháp có sáp nhập vào kiếm thế và khoái ý của
Tuyệt Ảnh kiếm pháp, kiếm trong tay Huyền Thiên, hầu như biến thành một
mảnh ảo ảnh.
Nhanh! Nhanh không giống bình thường chút nào!
Lý Ức Thường lâm vào đại kinh, một kiếm này của Huyền Thiên tới quá nhanh, giống như khoái đao trảm loạn mã.
Ở dưới tốc độ tuyệt đối, hết thảy quỷ dị, kỹ xảo cũng không thể xuất ra kịp, Lý Ức Thường trong lúc khẩn cấp chỉ có thể vội vàng bổ ra một
kiếm.
Chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên, hai kiếm chạm nhau, dường như có tia lửa chớp động.
Tia lửa nhanh chóng lóe lên, thế nhưng kiếm trong tay Huyền Thiên nhanh hơn, giống như cuồng phong bạo vũ, trường kiếm run lên, kiếm hoa không
ngừng nở rộ, trong nháy mắt đã đâm ra hơn mười kiếm, mỗi một đóa kiếm
hoa đều vô cùng sáng chói rực rỡ, thế nhưng lại mang theo nguy hiểm
khiến người ta lạnh gáy.
Mỗi một trận đấu của Huyền Thiên,
đều khiến chúng đệ tử đứng xem đi tới từ chấn kinh này sang chấn kinh
khác, đối với kinh ngạc hầu như cũng đều sinh ra kháng thể rồi, mấy
chuyện kinh ngạc bình thường đều không có cảm giác gì hết.
Thế nhưng, nhìn thấy khoái kiếm nhanh không gì sánh kịp của Huyền Thiên, trong lòng của chúng đệ tử lại chấn kinh hơn nữa.
Dĩ yêu phá trọng, dĩ khoái phá yêu, lĩnh ngộ của Huyền Thiên đối với
kiếm kỹ cùng không giống như kiếm khách bình thường, dốc lòng hướng tới
một đỉnh phong, mà là phát triển trên toàn bộ các mặt, đối mặt với đối
thủ bất đồng, liền lợi dụng đặc điểm bất đồng để phá chiêu.
Kinh hãi nhất chính là, không giống như Khoái Kiếm Lâm Vô Ảnh, kiếm kỹ
của Huyền Thiên, không chỉ có quỷ dị như Lý Ức Thường, hơn nữa kiếm đánh ra cũng cực nhanh, không kém hơn hắn chút nào, điều này khiến cho Lâm
Vô Ảnh sinh ra rung động cùng với chiến ý hệt như trận đấu với Lý Ức
Thường ở vòng trước.
Khi một người nào đó có được thành tựu
nhất định trên một lĩnh vực nào đó, nếu như gặp được một người cũng có
thành tựu trên cùng lĩnh vực với mình, sẽ sinh ra tâm tư muốn tranh đấu, muốn dùng cách đánh bại đối phương, để chứng minh địa vị của mình trên
lĩnh vực đó.
Kiếm kỹ của Huyền Thiên quỷ dị, kiếm kỹ của Yêu
kiếm Lý Ức Thường cũng quỷ dị không kém, cho nên, Lý Ức Thường rất muốn
được đánh một trận để phân thắng bại cùng với Huyền Thiên.
Kiếm kỹ của Huyền Thiên cực nhanh, kiếm kỹ của khoái kiếm Lâm Vô Ảnh
cũng rất nhanh, cho nên, trong lòng của Lâm Vô Ảnh cũng sinh ra một cỗ
chiến ý giống hệt với Lý Ức Thường, nhìn về phía Huyền Thiên, trong mắt
dường như có một ngọn lửa đang bốc lên dữ dội.
Lâm Vô Ảnh số
báo danh thứ tư, Lý Ức Thường lại là số năm, thứ tự này là căn cứ vào
trận so tài của năm trước, sau khi chúng đệ tử đạt được thứ tự trước
sau, hoặc là phân theo tu vi cảnh giới cao hoặc thấp mà sắp xếp thành.
Trận tranh tài năm trước, Lý Ức Thường và Lâm Vô Ảnh từng đánh một
trận, kiếm kỹ quỷ dị của hắn đúng thật là đã bị khoái kiếm của Lâm Vô
Ảnh khắc chế, nên bại trong tay Lâm Vô Ảnh
Hàn Tuyết Kiếm
kiếm trong tay Huyền Thiên, chỉ thấy từng chuổi kiếm ảnh lưu lại, đã
không cách nào phân biệt được đâu mới là kiếm thật, tốc độ của kiếm cực
nhanh, so với Lý Ức Thường thì không hề thua kém chút nào.