Vì thế, tam đại gia tộc lại cảm thấy mờ mịt, Trình Nguyên Vũ cùng Trương Cốc Phong, lại đi tới trong huyện Bắc Mạc để tìm Ngưu Chấn Sơn tiếp tục bàn bạc.
Ngày thứ hai, tại khách đường ở Ngưu gia, ba người gồm
Ngưu Chấn Sơn, Trình Nguyên Vũ, Trương Cốc Phong đề tự ngồi xuống, liền
bắt đầu đàm luận về chuyện Huyền Thiên tiến vào dãy núi Thú Hoang cùng
với việc Ngô Văn Tường bị chết.
Ngô Văn Tường có lẽ đích thật là
chết vào trong tay Huyền Thiên, nhưng mà, ba người Ngưu Chấn Sơn, Trình
Nguyên Vũ, Trương Cốc Phong đều không tin rằng Huyền Thiên có thực lực
đến như vậy, cho nên, tuy thời gian đàm luận không có ngắn, nhưng mà bọn họ vẫn không thể nào suy đoán ra được, rốt cuộc là Ngô Văn Tường chết
vào trong tay của ai.
Vì vậy ba người đều nhất trí cho rằng, sau
lưng Huyền Thiên hẳn có một cao thủ tiên thiên lợi hại bảo vệ, ít nhất
cũng là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng đỉnh tiêm, nếu không cũng không có cách giải thích nào về cái chết của Ngô Văn Tường hết.
Đang lúc ba người trao đổi hết sức gay gắt, thì lúc đó, quản gia Ngưu Tất Hồng của Ngưu gia bước nhanh vào, nói:
- Gia chủ, người có khách tới thăm.
- Ai?
Ngưu Chấn Sơn hơi có vẻ không vui hỏi.
Thời điểm ba người Ngưu Chấn Sơn, Trình Nguyên Vũ và Trương Cốc Phong gặp
nhau, thường không thích có người quấy rầu, nếu là khách nhân bình
thường thì căn bản sẽ không gặp.
Ngưu Tất Hồng đi đến bên cạnh Ngưu Chấn Sơn, nói nhỏ vào lỗ tai hắn:
- Phích Lịch đao khách!
Ngưu Chấn Sơn nghe vậy liền nhíu mày lại, nói:
- Mời hắn vào!
Đợi Ngưu Tất Hồng rời đi, Trình Nguyên Vũ cùng Trương Cốc Phong nhất tề
nhìn về phía Ngưu Chấn Sơn, ánh mắt mang theo nghi vấn, hiển nhiên là
muốn hỏi vừa rồi Ngưu Tất Hồng nói cái gì với Ngưu Chấn Sơn.
Phích Lịch đao khách đến đây chắc cũng không là chuyện bí mật gì, Ngưu Chấn Sơn mỉm cười, nói:
- Xem ra chúng ta có hy vọng giết chết tên súc sinh Hoàng Thiên kia rồi,
lại thêm một người tham gia cùng chúng ta, đồ đệ Âm Cửu Cừu của Phích
Lịch đao khách chết ở trong tay của Hoàng Thiên, hiện tại Phích Lịch đao khách đã truy xét đến Bắc Mạc huyện rồi, giờ đang ở bên ngoài phủ của
ta!
Phích Lịch đao khách là thần Đao vương nổi danh đạo tặc, tuy
không phải là đỉnh tiêm, nhưng mà đại danh thì vô cùng hiển hách, hoành
hành một phương, một chỗ như Bắc Mạc huyện này, khi Phích Lịch đao khách đi ngang qua thì cho dù Tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương cũng phải
nhường nhịn ba phần, vì không muốn đắc tội hắn.
Phích Lịch đao
khách là tiên thiên võ giả cảnh tam trọng, không thể so với Tam đại gia
chủ cường đại như Ngưu, Trình, Trương; nhưng mà, Phích Lịch đao khách là một người sống đơn độc, không định cư một chỗ nào cả, không ai biết dấu vết, nếu đắc tội hắn, cho dù là gia tộc bát phẩm, thất phẩm, cũng có
thể bị hắn âm thầm giết chết vài người, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Cho dù là đám đệ tử Đại Tông Môn của Thiên Kiếm Tông, Lưu Vân Tông, Phách
Quyền Phái, Phích Lịch đao khách cũng dám giết, trở thành một tội phạm
truy nã quan trọng của Đại Tông Môn, cho nên ba vị của gia tộc cửu phẩm
là Ngưu, Trình, Trương đương nhiên cũng không muốn đắc tội đến Phích
Lịch đao khách.
Quả nhiên, nghe Ngưu Chấn Sơn nói như vậy, Trình
Nguyên Vũ cùng Trương Cốc Phong nhìn nhau cười, vẻ mặt lo lắng cũng biến mất, trong nội tâm cảm thấy thoải mái.
Trương Cốc Phong nói:
- Nếu như Phích Lịch đao khách biết được tiểu súc sinh Hoàng Thiên giết
chết đồ đệ Âm Cửu Cừu của hắn, hắc hắc… Lúc này đây, tiểu súc sinh ở
trong dãy núi Thú Hoang kia, tuyệt đối không có đường sống mà trở về.
Trình Nguyên Vũ cười hắc hắc, nói:
- Sau lưng tiểu súc sinh đó khả năng có cao thủ đứng đầu tiên thiên nhị
trọng tương trợ, thì có lẽ ba người Nguyên Công, Chấn Nhạc, Cốc Tùng
chưa hẳn giết được hắn, nhưng lần này có Phích Lịch đao khách này ra
tay, hắc hắc hắc hắc… Chúng ta chỉ cần để lộ ra hành tung của tiểu súc
sinh, thì tiểu súc sinh kia muôn đời không trở lại rồi, ha ha ha ha...!
...
Tại dãy núi Thú Hoang!
Trải qua thời gian một ngày, Huyền Thiên đã xâm nhập vào dãy núi Thú Hoang
cỡ tám chín trăm dặm, rất nhanh đã đi đến vị trí đánh dấu ở trên bảo
tàng đồ.
Bị Ngô Văn Tường đuổi giết, nên Huyền Thiên biết rõ đám
người trong Tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương nhất định sẽ đuổi vào
dãy núi Thú Hoang này để giết mình, cho nên, trên đường đi, Huyền Thiên
không có chạy một mạch như điên, mà là vừa đi vừa bày ra nhiều điểm đáng ngờ, khiến cho không người nào có thể tìm ra được.
Còn về mấy
con yêu thú, Huyền Thiên cũng tận lực không giết tụi nó, bởi vì mỗi khi
đánh chết một con yêu thú thì sẽ bại lộ hành tung của mình.
Ngay
lúc này mục tiêu chủ yếu của Huyền Thiên, chính là tìm kiếm bảo tàng,
chuyện còn lại thì có thể bỏ qua một bên, giết chết một tên Ngô Văn
Tường cũng khiến trong lòng của Huyền Thiên thoải mái lắm rồi, Ngô Văn
Tường chết, Tam đại gia chủ Ngưu, Trình, Trương kia chỉ biết phái võ giả mạnh hơn để đuổi giết, vì vậy hiện tại Huyền Thiên không cần phải cùng
bọn họ liều mạng.
Kể từ đó, bất kể là yêu thú gì, Huyền Thiên đều lựa chọn tránh đi, tuy rằng tốc độ chậm lại, nhưng hành tung thì bí
mật, khó có thể phát hiện ra được, dần dần thâm nhập vào trong dãy núi
Thú Hoang này ngày càng sâu.
Xâm nhập vào trong dãy núi Thú Hoang thêm năm trăm dặm nữa, Huyền Thiên lại đụng phải yêu thú cấp ba, nhưng
mà đều là yêu thú đê giai tam cấp, Huyền Thiên vẫn như trước chú ý tránh đi, ban ngày số lượng yêu thú không có nhiều lắm, Huyền Thiên không bị
bất cứ yêu thú nào phát hiện ra, cho nên cứ như vậy xâm nhập vào dãy núi Thú Hoang càng sâu.
Đến ban đêm, là thiên đường của yêu thú, lúc đó Huyền Thiên lại dùng phương pháp xử lý né tránh ban đêm ở trong núi, ở một cây đại thụ cao mấy chục thước, đào một cái động vào đó ẩn núp,
có thể vượt qua một đêm yên bình!
Về phần ba người Ngưu Chấn
Nhạc, Trương Cốc Tùng, Nguyên Công truy tìm Huyền Thiên, giống như đá
chìm dưới đáy biển, mất đi manh mối, ba người liên thủ thì yêu thú đê
giới tam cấp cũng không phải là đối thủ của bọn hắn, yêu thú trung giai
tam cấp, ba người cũng có thể chống lại một hay hai con.
Cho nên, ba người vừa đánh chết yêu thú, vừa tìm kiếm dấu vết yếu ớt mà Huyền
Thiên lưu lại, chậm rãi truy đuổi vào sâu trong dãy núi Thú Hoang, nhưng mà tốc độ so với Huyền Thiên chậm hơn rất nhiều, khoảng cách cùng với
Huyền Thiên càng ngày càng xa.
Huyền Thiên dựa theo địa điểm đã
được đánh dấu trên địa đồ, nên không ngừng đi sâu vào bên trong núi Thú
Hoang, trên đường cũng gặp phải vài yêu thú trung giai tam cấp, thậm chí còn gặp một đầu yêu thú thượng giai tam cấp, cũng đều không có kinh
động đến bọn chúng mà cố gắng tránh đi.
Sau khi Huyền Thiên xâm
nhập thêm tám trăm dặm vào trong núi Thú Hoang, mà địa điểm biểu thị
trên bản đồ chỉ dẫn còn có hai trăm dặm nữa là đến rồi, vì vậy Huyền
Thiên tiếp tục đi tới thêm mười dặm nữa thì phát hiện ra một hiện tượng
quái dị, lại không có gặp phải một đầu yêu thú nào.