Kiếm Phá Thương Khung

Chương 171: Chương 171: Bị người khi dễ.




Kiếm Tông, một tông môn nhị phẩm, có đến mấy vạn năm lịch sử.

Kiếm Tông có nội tình cực kỳ cường đại, là một trong mười tông môn nhị phẩm mạnh nhất Trung đại lục.

Lấy kiếm vi cường, kiếm phá vạn pháp, đó là Kiếm Tông.

Kiếm Tông tọa lạc trên một dãy núi có chiều dài lên đến hai vạn dặm.

Kiếm Tông được chia thành sáu phân khu riêng biệt.

Phân khu thứ nhất là khu dành cho đệ tử tạp dịch, tu vi Luyện Thân cảnh, đây là khu lớn nhất, là nơi nuôi nhốt yêu thú và gieo trồng các loại linh dược cấp thấp.

Phân khu thứ hai, là khu dành cho đệ tử ngoại môn, tu vi Hồng Mông cảnh, khu này cũng là lớn không kém mấy so với khu thứ nhất, ở đây cũng là nơi gieo trồng các loại linh dược và nuôi nhốt yêu thú, nhưng cao cấp hơn không ít.

Phân khu thứ ba, là khu dành cho đệ tử nội môn, tu vi là Thiên Địa cảnh, khu này là khu đặc cách, cho nên không nuôi trồng thứ gì, đệ tử ở đây chỉ có mỗi việc tu luyện và thực hiện nhiệm vụ.

Phân khu thứ tư, là khu vực dành cho đệ tử tinh anh, Sơn Hà cảnh đến Hải Dương cảnh, Ở khu vực này môn nhân đệ tử có chế độ đãi ngộ cực cao, bọn họ thường hay thay mặt tông môn, tranh tài ở các kỳ đại hội lớn, là mặt mũi tông môn cho nên gọi là khu bồi dưỡng.

Khu thứ năm là nơi cư ngụ của đệ tử hạch tâm và các trưởng lão địa vị thấp, đệ tử hạch tâm và các trưởng lão có địa vị thấp, tu vi đồng đạng đều là Tự Nhiên cảnh.

Khu thứ sáu là nơi ở của cao tầng tông môn, tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên cảnh. Nếu không có sự cho phép, bất kỳ đệ tử ở khu vực nào, cũng không được bén mảng tới đây.

Có thể nói với các đệ tử đây là khu vực cấm.

Lúc này tại khu vực dành cho đệ tử nội môn, trên một cái siêu cấp luyện võ trường.

Gọi là siêu cấp bởi vì bán kính ước chừng lên tới hơn hai trăm dặm.

Ở trung tâm luyện võ trường, đang tập trung hơn hai trăm võ giả, nam có nữ có, trừ vài trường hợp cá biệt, ngoài ra tất cả điều có dung mạo bất phàm.

Hơn hai trăm người tuổi đều không quá ba mươi, nhưng bọn họ đều có tu vi từ Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, cho đến Thiên Sơn cảnh.

Bất quá nếu quan sát kỹ hơn, trong đám người này, rất dễ bắt gặp một võ giả có tu vi Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, cá nhân dị biệt.

Hai trăm võ giả có mặt tại quảng trường, là tân đệ tử nhiệm kỳ này của Kiếm Tông, bọn họ được chiêu mộ trong đợt mở cửa chiêu nạp đệ tử vừa qua.

Đứng trước đám người là một vị trung niên, với khuôn mặt chữ điền, không giận tự uy, tên này tự xưng là Đại Hùng, hắn là trưởng lão nội môn, phụ trách hướng dẫn tân đệ tử, các vị trí phân khu Kiếm Tông, là do hắn truyền đạt.

Xung quanh còn có thêm bốn người, gọi là chấp sự.

Quét mắt qua hai trăm tân đệ tử, hơi dừng lại trên người có tu vi thấp nhất một chút, Đại Hùng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không dừng quá lâu, hắn tiếp tục hướng đám người cao giọng nói.

- Các ngươi hiện tại đã là chính thức trở thành đệ tử nội môn Kiếm Tông!

- Đệ tử nội môn chia bốn tiểu viện, Đông, Nam, Tây, Bắc, phân biệt theo y phục lần lượt là thanh y, lam y, hồng y và bạch y.

- Mỗi một tiểu viện được chia làm hai khu vực, khu chữ thiên và khu chữ địa.

- Khu vực chữ địa, đệ tử đa phần là tiến cấp từ ngoại môn, cho nên tu vi tính từ Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên đến nhị trọng thiên!

- Khu vực chữ thiên là do chữ địa tiến cấp mà thành, tu vi từ Thiên Địa cảnh tam trọng thiên đến Thiên Sơn cảnh.

- Còn nữa đệ tử chữ địa, nếu tu vi không đủ, mà muốn tiến cấp chữ thiên, phải phát ra thư khiêu chiến với bất kỳ người nào trong hàng ngũ chữ thiên, nếu thắng liền đủ tư cách tiến cấp chữ thiên.

- Về phần đệ tử chữ thiên, nếu bị đánh bại, liền thế chỗ người thắng cuộc.

- Các ngươi là tinh anh trong Thiên Địa cảnh, được tông môn đặc cách tuyển chọn, do đó liền mặc định là hàng ngũ chữ thiên.

- Bất quá có giữ được vị trí hay không, phải dựa vào các ngươi rồi!

Đại Hùng nói đến đây vị ý liếc thanh niên dị loại kia một cái, lại tiếp tục mở miệng.

- Các ngươi là tổng cộng có hai trăm người, cho nên chia ra bốn tiểu viện mỗi tiểu viện sẽ là năm mươi người.

- Bên cạnh là bốn chấp sự phụ trách, quản lý trực tiếp các ngươi, phân biệt theo màu sắc y phục!

- Lát nữa người nào thuộc tiểu viện nào, liền đi theo chấp sự tiểu viện đó!

- Sau đây ta nêu tên điểm danh từng người theo số thứ tự, tới ai thì người đó bước ra!

Đại Hùng lần nữa quét mắt qua đám tân đệ tử, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vật gì đó, rồi mới chậm rãi nêu tên từng người một.

Không những nêu tên, còn nêu lên tu vi, gia thế tông môn trước kia của bọn họ.

Đại Hùng đọc đến người thứ một trăn chín mươi tám tất cả đều rất bình thường, nhưng đọc đến người thứ một trăm chín chín, liền nhíu mày khó hiểu.

Tất cả các đệ tử đều một mảnh xôn xao, khinh thường ra mặt. Bởi vì người thứ một trăm chín chín là Trương Tiểu Thanh, nàng xuất thân từ ngoại vực, mà nhị phẩm tông mon từ trước đến nay, chưa từng có tiền lệ thu nạp người ngoại vực.

Bất quá nàng tuổi còn trẻ ,tu vi đã là Thiên Sơn cảnh, còn là cực kỳ xinh đẹp.

Ở một nơi thiếu thốn như ngoại vực, trẻ tuổi như vậy liền Thiên Sơn cảnh, cũng là tạm ổn, miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Tuy nhiên người thứ hai trăm liền không như vậy, hắn cũng là xuất thân từ ngoại vực, nhưng tu vi lại là phế vật, Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, đây là cái dạng gì kiến hôi. Người này không ai khác ngoài Hoa Phong.

- Ngươi làm sao có mặt chỗ này?

Đại Hùng hướng Hoa Phong lạnh nhạt chất vất.

Hắn là không thể hiểu nổi, mấy tên chiêu mộ đệ tử, làm ăn như nào, mà mang về một lúc hai người ngoại vực, người trước cũng thôi, người sau tuyệt đối bất thường.

Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, nếu là võ giả Trung đại lục, còn có thể nhắm mắt thu nạp một hai, đằng này là đến từ ngoại vực, một nơi thấp hèn ti tiện, loại người như này, đến làm đệ tử tạp dịch còn không đủ tư cách, huống hồ gì là đệ tử nội môn.

- Vãn bối là do Trần Nguyên sư huynh đưa tới!

Hoa Phong không kiêu, không nịnh đáp.

Trông vẻ mặt kia, hắn làm sao không biết đối phương là đang khinh miệt chính mình.

Nhưng tên này tu vi là sâu không lường được, dù rất không vừa mắt, nhưng hắn vẫn là cắn răng điệu thấp.

Tên này từ đầu đã có ý đồ không tốt, nhưng thực lực vẫn là lý luận lớn nhất.

Tân đệ tử không ai dám lên tiếng bình phẩm, thế nhưng bọn họ, đa phần ném về phía Hoa Phong với ánh mắt xem hắn như mọi rợ.

Nhưng không ít người lại cho rằng hắn nào phải cái gì mọi rợ, đối phương đích thực là một yêu nghiệt chân chính, nếu thấy hắn đến từ ngoại vực, tu vi nhỏ yếu kiến hôi mà xem thường, liền chết rất thảm.

Bất quá là không có ai đi giải thích giùm hắn, mà ôm tâm lý vui khi người gặp họa.

- Trần Nguyên sao? Thật lớn mật, dám tự ý đưa về một tên phế vật!

Đại hùng sắc mặt trầm xuống, tức giận một trận. Nói là vậy nhưng hắn vẫn là kiêng kỵ tên này. Trần Nguyên tu vi không đáng để vào mắt, nhưng thân phận rất không dễ trêu vào.

- Phế vật ti tiện xem như ngươi may mắn!

Đại Hùng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, không ngờ là không tiếp tục truy cứu.

Trong suy nghĩ của hắn, phế vật trước mặt là cho Trần Nguyên lợi ích gì đó, mới được đối phương đưa vào.

Mà bối cảnh Trần Nguyên hắn không trêu nổi, tránh đắc tội là hơn, vả lại chỉ một phế vật mà thôi trước sau gì cũng chết chìm.

- Đa tạ trưởng lão!

Hoa Phong cắn răng thi lễ.

Một phế vật, hai phế vật, đây là bực nào khinh miệt, nếu không phải đánh không lại, hắn là tuyệt đối không nhẫn nhịn.

- Hừ!

Đại Hùng hừ lạnh, không thèm liếc Hoa Phong một cái. Loại hạ đẳng này, theo hắn nhìn chỉ tổn bẩn mắt.

Không để ý đến Hoa Phong, Đại Hùng liền quay sang đám tân đệ tử, cao giọng lên tiếng.

- Điểm danh đã xong , bây giờ theo thứ tự liền sắp xếp tiểu viện!

- Năm mươi người đầu tiên ứng với tiểu viện phía đông, năm mươi người thứ hai ứng tiểu viện phía tây, hai nhóm còn lại ứng hai tiểu viện cuối cùng lần lượt là bam và bắc.

- Cố gắng tu luyện cho tốt, để không phụ tông môn đã nhìn trúng các ngươi!

Đại Hùng nói câu cuối liền lăng không biến mất.

Kế tiếp bốn nhóm người theo bốn chấp sự, phân biệt hướng tiểu viện của mình rời đi.

“ Vận khí thật tốt, bất quá vẫn là phải chết”

Năm Thiên Sơn cảnh đối địch cùng Hoa Phong, thấy hắn không bị đuổi cổ khỏi tông môn, hơn nữa không xếp chung tiểu viện với bọn họ, liền oán độc một trận.

Hoa Phong không quan tâm bọn họ nghĩ gì, mà đang tức giận một trận, nếu không vì Trần Nguyên dặn dò, báo ra tên họ của đối phương, khi trưởng lão chỉ dẫn dò hỏi, thì hôm nay tiêu rồi.

Hắn là nợ đối phương một cái nhân tình, nhưng tên ngáo đá trưởng lão chó chết kia, hắn sẽ trả mối thù sỉ nhục hôm nay.

Hoa Phong theo chấp sự trên đường về bạch y tiểu viện, liền bị đám tân đệ tử phân cùng khu xa lánh, trên mặt tất cả lộ rõ khinh thường nồng đậm.

Rất trùng hợp, không một người nào chứng kiến Hoa Phong đại náo khu tập kết, có mặt tại đây.

Cũng như Đại Hùng đám tân đệ tử cho rằng, Hoa Phong là hối lộ người chiêu mộ, cho nên mới tới được đây.

May mắn người kia có địa vị rất cao, do đó mới được đặc cách thông qua, tuy nhiên phế vật chung quy là phế vật, trước sau cũng chết chìm.

Trương Tiểu Thanh cũng giống Hoa Phong được phân vào bạch y tiểu viện, thế nhưng tình trạng của nàng tốt hơn vô số lần.

Bởi vi nàng tu vi không những cao, lại thập phần xinh đẹp, dẫn đến đại đa số người mến mộ.

Trông thấy Hoa Phong liên tục bị người khi dễ mà không thể phản bác, Trương Tiểu Thanh nội tâm vui vẻ một trận, đã bao giờ hắn chịu thiệt trước ai, đây có lẽ là lần đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.