Kiếm Phá Thương Khung

Chương 191: Chương 191: Chắc chắn phải chết




Trung đại lục trên một con đường nhỏ dẫn vào hiểm địa cấp thấp Tiết Mộc Sâm Lâm.

Vương Thiên Ngân cùng Hoa Phong không nói một lời, một trước một sau mà đi.

Bọn họ là có thể phi hành, nhưng không hẹn mà hợp, cả hai đều không muốn bay, mà chỉ thích đạp bộ.

Vương Thiên Ngân không biết đang nghĩ gì, thỉnh thoảng liếc về phía sau đầy phức tạp.

Hoa Phong vừa đi vừa nhắm mắt, hắn là đang tu luyện tìm hiểu tam sinh chuyên sâu, đạo tâm thăng hoa hắn rốt cuộc cũng đưa tam sinh tiến thêm một bước, tuy nhiên vẫn tiếp tục tìm hiểu.

- Dừng lại!

Hoa Phong cưỡng ép thu hồi tu luyện, bất giác mở mắt, sắc mặt đen lại, một cỗ phẫn nộ không hiểu bộc phát đi ra.

Hắn là hướng Vương Thiên Ngân phía trước lên tiếng.

- Có chuyện gì?

Vương Thiên Ngân xoay người nhíu mày nghi hoặc.

Nàng không cho rằng Hoa Phong ăn no rửng mỡ kêu nàng dừng cước bộ. Hơn nữa bộ dạng hắn thế kia, chắc chắn có chuyện.

- Phía trước sắp có người chết!

Hoa Phong nghiến răng đáp lại, tròng mắt mơ hồ lóe sát khí.

- Có bao nhiêu mạnh?

Vương Thiên Ngân dường như mặc định Hoa Phong nói gì cũng tin. Cho nên không có hỏi vặn mà hỏi dò.

- Đi xem liền biết!

Hoa Phong vừa nói hết câu, khí tức thu liễm, lăng không bay đi.

- Đợi ta!

Hoa Phong không ngờ nói xong liền đi, khiến Vương Thiên Ngân một trận dậm chân, bất quá cũng chạy theo sau.

...

- Thái Thần Dong Binh các ngươi không ngờ xấc xược như vậy?

Dúng như Hoa Phong dự đoán, phía trước cách hắn ba mươi dặm, có hai đội nhân mã đang giương cung bạt kiếm.

Hai bên nhân lực xấp xỉ, đồng dạng hai chín ba mươi người, tu vi cũng sàn sàn, từ Thiên Sơn cảnh đổ lại.

Hai đội nhân mã phân biệt, một bên toàn nam, tuổi cao nhất năm mươi, thấp nhất hai mươi.

Một bên toàn nữ độ tuổi cũng cùng bên kia không kém, nhưng là oanh oanh yến yến, khiến đám người đối diện, không ít tên chảy nước miếng.

Người vừa lên tiếng là người đứng đầu toàn nữ.

Người này tu vi Thiên Sơn cảnh, dung mạo bình thường, tuổi tầm ba mươi, nàng đang nhìn đám nam nhân trước mặt với thái độ chán ghét.

- Yến Thiên Hội các ngươi mới là đám kiếm chuyện trước!

- Dám phế bỏ người của Thái Thần Dong Binh ta!

- Hiện tại còn mở miệng nói ai xấc xược, đúng là nực cười!

Đứng đầu toàn nam là một đại hán đầu trọc, ngũ quan dữ tợn, hướng nữ nhân vừa nói cười lạnh.

Huynh đệ của hắn chỉ vì lỡ trêu ghẹo một nữ nhân trong đám người họ, không ngờ bị đối phương hành hung còn cắt luôn vật ấy.

Hiện tại hắn chỉ đến thay mặt đòi công đạo.

- Một kẻ vô lại hạ tiện, ta chưa giết hắn là may cho hắn rồi!

Một nữ nhân phía sau bất ngờ xen miệng châm chọc.

Người này không ngờ Hoa Phong quen, Hoa Nhi.

- Tiểu tiện nhân! Ngươi nếu rơi vào tay ta, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!!!

Một võ giả bên phía toàn nam hướng Hoa Nhi độc ác nói.

Hắn chính là người bị cắt, hung thủ chính là Hoa Nhi.

Hắn ở đây mạnh miệng, nhưng lúc đó xin tha như chó chết, nếu không, đã không còn mạng.

-Hừ! Ta hối hận khi không cắt luôn cái đầu của ngươi!

Hoa Nhi tức giận nói.

Tên này đúng là cặn bã, thời điểm đó hắn không những dập đầu xin tha, còn liên tục thề thốt đủ điều, nhưng lúc này quay ngoắt như cổ cò, đúng là đáng bầm thây vạn mảnh.

- Tăng Huyền, ngươi nếu giao tiện nhân kia ra, chúng ta sẽ kết thúc ân oán!

Võ giả đầu trọc, mắt đưa về phía Hoa Nhi lóe tia dâm tà, sau đó híp mắt hướng nữ nhân cầm đầu nói.

Hoa Nhi đúng là cực phẩm hiếm thấy, ức vạn người không có một, bị người đánh chủ ý cũng là dễ hiểu.

- Si tâm vọng tưởng!

Nữ nhân cầm đầu lạnh giọng đáp trả.

Ý đồ rất rõ ràng, trực tiếp cự tuyệt.

- Ngu ngốc!

Đại hán đầu trọc không vì bị từ chối mà tức giận. Mắt lóe tia khinh thường khẽ nhếch miệng.

- Ai ngu ngốc đánh thử liền biết?

Nư nhân cầm đầu bị mắng nhiếc khinh thường, lập tức tím mặt, lên tiếng thách chiến, nàng là muốn động thủ.

- Nữ nhân chỉ thích hợp hầu hạ, không thích hợp chém giết!

Trong khi nữ nhân cầm đầu đang chuẩn bị ra lệnh, phát động công kích.

Bên phía toàn nam đột nhiên vang lên giọng nói châm chọc.

- Lương Hà!!!

Chủ nhân giọng nói vừa xuất hiện, nữ nhân bên này không ít người bật thốt. Vẻ mặt khó tin cùng khiếp sợ.

Lương Hà cái tên mà vô số nữ nhân nghe qua đã sợ.

Hắn là đích tôn dòng chính tam phẩm gia tộc Lương Gia. Năm nay ba mươi tuổi, tu vi Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ.

Sỡ dĩ nữ nhân nghe đến tên liền sợ, là do Lương Hà, tên này có thú vui cực kỳ biễn thái, đó chính là thích sưu tâm mỹ nhân, quan hệ không bao giờ kín đáo, mà là ở chỗ đông người, cảm giác sợ hãi của nữ nhân, mới làm hắn thỏa mãn.

Người nào bị hắn nhìn trúng đừng mơ thoát khỏi, trừ khi xuất thân đối phương cao hơn hắn. Nếu không vận mệmh liền thảm.

Toàn bộ nữ nhân Yến Thiên Hội đều là xuất thân hèn mọn, tập hợp một chỗ để bảo vệ lẫn nhau, người đứng đầu chỉ có tu vi Hải Dương cảnh, còn có mấy Sơn Hà cảnh, nhưng hiện tại không có mặt.

Mặc dù có mặt cũng không dám đụng đến cọng lông chân Lương Hà, tam phẩm gia tộc, không phải một cái Yến Thiên Hội nho nhỏ có thể trêu vào.

- Đúng là cực phẩm!

Lương Hà đầu đội thanh quan, một thân bạch y, mày kiếm mắt sáng, trông khá là anh tuấn, nhưng ánh mắt hắn lúc này, nhìn về phía Hoa Nhi đầy dục hỏa.

Hắn là chơi qua vô số nữ nhân, nhưng rất ít người so sánh được với nữ nhân kia.

- Nàng còn không mau bước ra! Hay là đợi ta xuống làm tại chỗ?

Lương Hà bộ dạng biến thái, hướng Hoa Nhi quát. Giọng điệu không cho làm trái.

Trong suy nghĩ của hắn, nữ nhân được hắn chú ý, phải chủ động đi ra hầu hạ, không cần nhắc nhở.

Nếu để hắn động tay động chân, người đó sẽ rất thảm, bị chơi đến chết.

- Ngươi tưởng mình là ai, chẳng qua chỉ là một tên phế vật!

Hoa Nhi thần sắc chán ghét, lạnh giọng nói.

Nàng vừa từ tỷ muội biết được sở thích biến thái của đối phương.

Đặc biệt tu vi Sơn Hà cảnh, lẫn gia thế của hắn, là đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây.

Bất quá nghe đồn hắn là Sơn Hà cảnh yếu nhất trong cùng cảnh giới. Bởi vì một thân tu vi là do cưỡng ép dùng linh đan diệu dược đúc ra, không phải tự thân tu luyện.

Dùng linh đan diệu dược đúc kết cảnh giới, liền là phế vậtkhông đáng để vào mắt.

“ Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!”

Võ giả bị Hoa Nhi cắt, thấy nàng dám phỉ báng Lương Hà, nội tâm phấn khích một trận.

Theo hắn Hoa Nhi hiện tại tu vi chỉ mới Thiên Địa cảnh đỉnh phong, dù Lương Hà có là phế vật, thì chênh lệch vẫn là chênh lệch.

Hơn nữa gia thế của đối phương, không phải mấy thứ tiện nhân Yến Thiên Hội có thể chống lại.

- Tiểu tiện nhân ngươi quả thật muốn bị chơi chết!!!

Lương Hà không ngờ nữ nhân bản thân để mắt, không những không tự động bước lên phục vụ, mà còn có thái độ chống đối.

Thậm chí chọc vào nỗi đau của hắn, đây là tuyệt đối không thể tha thứ.

Không phải là tin đồn, Lương Hà hắn sinh ra tư chất kém cỏi, một thân tu vi quả thật uống đan mà có.

Chuyện này đối với kẻ kiêu ngạo như hắn là một sỉ nhục không thể chấp nhận. Cho nên hắn từng thề, nếu có kẻ nào dám mang cái này ra phỉ báng hắn, hắn sẽ khiến đối phương sống không bằng chết.

- Ngươi dám làm ta mất một sợi tóc, chờ diệt tộc đi!

Hoa Nhi cũng biết đánh không lại đối phương, cho nên có hơi sợ.

Nhưng đúng như nàng nói, nếu nàng bị tổn thất gì, sư tôn của nàng liền đem cả tộc Lương Gia, giết đến chó gà không tha.

- Ha Ha! Để ta đem ngươi chơi chết, xem ai sẽ diệt tộc ta!

Lương Hà hai mắt tràn đầy phẫn nộ, lẫn dục hỏa nồng đậm, từng bước tiến về phía Hoa Nhi.

- Diệt tộc ngươi không được!

- Nhưng lấy mạng ngươi thì nhất định phải được!!!

Ngay lúc Hoa Nhi có ý định cá chết lưới rách, sẵn sàng liều mạng, đột nhiên phía sau nàng vang lên âm thanh đầy sát khí, giọng điệu như chém đinh chặt sắt.

- Ca!

Hoa Nhi mày liễu hơi nhíu.

Nàng nhanh chóng xoay người, ý định xem người tới là ai, nhưng cũng rất nhanh bị một trận kích động, cố gắng lắm mới không bị thất thố.

Người vừa lên tiếng đúng là Hoa Phong.

Hắn lúc này tay cầm Long Uyên kiếm, hai mắt sắc lạnh. Toàn thân sát khí mười phần, đang từng bước đi tới. Đi đến cạnh Hoa Nhi liền dừng lại.

- Ruồi bọ phương nào? Lại cả gan khẩu xuất cuồng ngôn!

- Ngươi biết ta la ai không?

Lương Hà cũng không đi tiếp, híp mắt đánh giá đối phương, sau đó nhếch miệng. Bộ dạng như cũ cao cao tại thượng.

- Ta chỉ biết ngươi sắp tới là vong hồn dưới kiếm của ta!

Hoa Phong giọng điệu âm trầm, khí thế không ngờ trực tiếp kéo lên.

Dám đánh chủ ý lên người muội muội hắn, đối phương chắc chắn phải chết. Tuyệt đối phải chết.

- Ca! Hắn là Sơn Hà cảnh!

Hoa Nhi nội tâm lo lắng nhắc nhở.

Nàng là không nhìn ra tu vi Hoa Phong, nhưng hắn không thể nào vượt qua Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên.

Trong khi Lương Hà đúng là phế vật, nhưng Sơn Hà cảnh có yếu bằng mấy, cũng không phải thứ Thiên Địa cảnh có thể chống đỡ.

Nàng dù biết Hoa Phong yêu nghiệt, nhưng không chắc làm gì được đối phương, tu vi hắn quá thấp.

- Muội lui lại!

Hoa Phong không quan tâm cái gì Sơn Hà cảnh, chết là chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.