Kiếm Phá Thương Khung

Chương 192: Chương 192: Quá yếu




- Ta còn tưởng cao nhân phương nào? Hóa ra chỉ là kiến hôi!

Lương Hà một trận cười cuồng tiếu, ngó chừng Hoa Phong xem hắn như một tên hề.

Hắn vốn nhìn không ra tu vi đối phương, vì kẻ này che giấu cảnh giới.

Nhưng nghe Hoa Nhi nhắc nhở cùng bộ dạng lo lắng của nàng. Hắn thập phần khẳng định tu vi đối phương, tuyệt không vượt quá Thiên Địa cảnh.

Với hắnThiên Địa cảnh, trước mặt Sơn Hà cảnh, một ngón tay có thể đè chết mấy chục tên.

- Kiến hôi không biết thân phận kiến hôi! Lại còn khẩu xuất cuồng ngôn, chết không hết tội!

Lương Hà giọng điệu từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh khinh thường.

Trong mắt hắn, Hoa Phong lúc này, đã là người chết.

- Ngươi là nên chết rồi!

Hoa Phong lần đầu tiên không có cùng người đấu khẩu, sát khí không chút nào thuyên giảm, thần sắc âm trầm, lạnh giọng lên tiếng.

Ngay lúc Hoa Nhi cùng đám người Yến Thiên Hội lùi lại khá xa, cũng là lúc khí thế cả người hắn bộc phát đi ra.

- Tam Sinh Ánh Nhật!

Không nói thêm bất cứ một lời vô nghĩa, Hoa Phong liền trực tiếp động thủ.

Tam sinh chi lực được hắn điều động từ trước lập, tức chuyển hóa ngoại chân nguyên.

Ngoại chân nguyên theo Long Uyên kiếm chém ra, lập tức tạo thành một vầng kiếm quang đỏ lửa, hướng Lương Hà gào thét đánh qua.

Kiếm quang phát ra như thể thiêu đốt vạn vật, nơi kiếm quang đi qua không gian liền bốc lửa, rất nhanh khoảng cách từ Hoa Phong đến Lương Hà, ngoài kiếm quang đỏ rực, còn xuất hiện vệt lửa thật dài.

Tam sinh tiến cấp, công kích Hoa Phong phát ra, đã tăng lên một tầng mới.

- Không ngờ không phải Thiên Địa cảnh!!!

Đối diện kiếm quang khủng bố, Lương Hà sắc mặt đại biến, kinh hãi lẩm bẩm.

Địch nhân phát động công kích, nhưng không hề ẩn chứa khí tức Thiên Địa cảnh, thậm chí không phải Sơn Hà cảnh, thế nhưng lại rất mạnh.

- Thủy Bộc Vô Ưu!

Bất quá hắn cũng là ra chiêu phản kích, binh khí là trường tiên.

Trường tên vũ động mạnh mẽ quất ra, nhanh chóng tạo thành vầng tiên quang màu lam nhạt, tiên quang hệt như dòng đại hà ( sông lớn) chí âm chí nhu, ẩn chứa chân nguyên Sơn Hà cảnh, nhanh chóng hướng kiếm quang đánh tới.

Thủy khắc hỏa, ý đồ Lương Hà rất rõ ràng, hắn là muốn khắc chế công kích của Hoa Phong.

Đại hà cuồn cuộn, rất nhanh một chỗ giao kích cùng kiếm quang đỏ lửa.

Oanh

Công kích va chạm phát ra âm thanh trầm đục, cả hai người bị lực phản chấn đập bay, mỗi bên lui mười bước.

Tuy nhiên tại nơi công kích va chạm, thủy hỏa tương giao triệt tiêu lẫn nhau, bốc lên hơi nước nồng đậm, hơi nước tràn ra xung quanh, tạo thành lớp sương mù dày đặc bao phủ phạm vi vài trăm thước.

Mấy chục người Thái Thần Dong Binh vốn bị khí thế Hoa Phong chấn nhiếp, đã lùi lại khá xa.

Bọn họ cùng đám người Yến Thiên Hội, là đang có ý đồ quan sát chiến đấu. Bất quá hiện tại sương mù tràn ra, cái gì cũng không thấy, ai thắng ai bại cũng là vô pháp nhận biết.

Sau kích đầu tiên, Hoa Phong là bị Lương Hà hù sợ, bất quá cái hắn sợ không phải đối phương quá mạnh, mà là quá yếu, cực kỳ yếu.

Đưng nói là hắn, ngay cả Hoa Nhi, với thực lực của nàng, nếu thật sự cùng đối phương liều mạng, hưu chết về tay ai còn chưa hẳn có thể đoán định.

- Đã vậy kết thúc nhanh một chút cũnh tốt!

-Liên Hoa Trảm!

Hoa Phong sau khi ổn định thân hình, không ngờ tiếp tục tấn công.

Hắn là sử dụng kiếm kỹ cùng vận dụng nội chân nguyên.

Kiếm chiêu được hắn vận chuyển, Thiên Thánh Quyết thúc giục chân nguyên gia trì, cộng thêm vài ý cảnh, rất nhanh huyễn hóa thành một đóa liên hoa xinh đẹp.

Liên hoa bay múa lấy tốc độ cực nhanh, xé toang sương mù nhắm thẳng Lương Hà đánh qua.

- Không thể nào!!!tuyệt đối không thể nào!!!

Lương Hà chưa kịp hoàn hồn thì phát hiện công tiếp theo đã tới.

Khiến hắn một trận kinh hãi thất sắc, cùng với đó là cực kỳ không thể tin.

Địch nhân không ngờ đích xác là Thiên Địa cảnh, nhưng không thể tưởng tượng, là mạnh đến độ cùng hắn giao phong cân tài cân sức.

Đạo lý Thiên Địa cảnh chỉ là kiến hôi trước mặt Sơn Hà cảnh, ngay lúc này đã bị phá vỡ.

- Vũ Động Thần Long!

Lương Hà nội tâm đại chấn, nhưng cũng là không chậm, ra chiêu đối kháng.

Trường tiên đánh ra, ý cảnh điều động, phạm vi năm trăm thước trời không ngờ đổ mưa, sấm chấp lập lòe, thiên địa ảm đạm.

Tiên quang cũng lập tức huyễn hóa đi ra. Vô số hạt mưa không ngờ hướng tiên quang tề tụ, tạo thành một thủy long.

Thủy long càng lúc càng lớn, thân hình rất nanh bành trướng, lớn thành dài hai trượng, giương nanh múa vuốt lao về phía liên hoa.

Oanh

Liên hoa cùng thủy long giao kích, tạo ra thanh âm đinh tai nhức óc, sóng xung kích càn quét đập cho mặt đất nứt nẻ, cát bay đá chạy.

Nhưng chuyện khó tin lại tiếp tục xảy ra, thủy long đáng sợ bị liên hoa đập tan, liên hoa dư thế không dừng, tiếp tục hướng Lương Hà đánh tới.

- Làm sao có thể?

Binh

Lương Hà mặt mày xanh lét, há mồm chấn động, vừa nói hết câu, liền bị liên hoa nện trúng, bay ngược phía sau, miệng phun máu tươi, bị thương không nhẹ.

- Thiên Địa Giao Thoa!

Hoa Phong không có ý định để đối phương thở dốc, vận dụng tam sinh vung Long Uyên kiếm tiếp tục tấn công.

Kiếm chiêu vừa ra, liền huyễn hóa thành kiếm quang đa sắc, kiếm quang như muốn thôn thiên phệ địa, khí thế phát ra trời sụp đất nứt, nhật nguyệt vô quang.

Kiếm quang bá đạo tuyệt luân, không do dự hướng Lương Hà mạnh mẽ lao đi.

- Ngươi là yêu quái phương nào?

Đối mặt kiếm quang đáng sợ, lại chưa có chuẩn bị, Lương Hà rốt cuộc cảm nhận được một tia tử vong cận kề, kinh hãi gào thét, miễn cưỡng vũ động trường tiên, ra điều muốn

ngăn trở.

Hắn là không thể tưởng tượng, đối phương là không cần thời gian súc tích, vẫn có thể liên tục phát ra công kích có lực đạo không kém nhau quá nhiều.

Thông thường, nếu liên tục xuất thủ, công kích càng về sau càng yếu, lực đạo không được ba thành như ban đầu, bởi vì thời gian quá ngắn, không thể hoàn tất thúc giục chân nguyên, cùng điều động thiên địa.

Công kích đi trước là súc tích đầy đủ, nhưng công kích đi sau, nếu làm liên tu hồi trận, sẽ là không quá mạnh.

Tuy nhiên địch nhân trước mặt, vốn vượt đại cảnh giới giao phong, đã là thập phần kinh thế hãi tục, hiện tại còn có thể liên tục phát động tấn công, mà lực đạo chỉ hao hụt mấy thành ở công kích đi sau, đây là chuyện không tưởng, thậm chí là không thể.

Thế nhưng hắn không biết, một kẻ dùng đan được đúc ra tu vi như hắn, là cực kỳ thiển cận trong tu luyện, cho nên không làm được cũng là hợp lý.

Oanh

Kiếm quang đa sắc mạnh mẽ đập thẳng vào tiên quang yếu ớt, do Lương Hà miễn cưỡng thi triển.

Binh

Tiên quang không đủ lực đạo, liền như bọt biển, không một chút cản trở, bị kiếm quang đập tan, kiếm quang không ngừng lại, đánh mạnh lên người Lương Hà.

Ầm

Lương Hà bị kiếm quang lực đạo gần như nguyên vẹn nện trúng, thân hình như đạn pháo, bay ngược về phía sau, lăn tròn trên mặt đất, làm nên một trận cày xới tung tóe, cát bay đá chạy.

- Chết!!!

Hoa Phong âm lãnh quát, sau đó ngay tại chỗ biến mất.

Hắn không ngờ xuất hiện ngay cạnh Lương Hà, nhanh như chớp đâm ra một kiếm.

Ánh kiếm sáng choang lóe lên như tử thần, găm đầu đối phương xuống đất.

- Aaaaaaaaaaa!!!!

- Ngươi dám giết ta!!!

- Ngươi không ngờ dám giết ta!!!

- Lương Gia nhất đinh sẽ truy sát ngươi chân trời góc...bể!!!

Lương Hà bị một kiếm xuyên đầu, liền gào thét thảm thiết.

Hai mắt cực kỳ oán độc nhìn Hoa Phong nguyền rủa, cực kỳ không cam lòng.

Hắn không ngờ bị người giết, bị một kiến hôi Thiên Địa cảnh giết.

Hắn là con trai duy nhất của gia chủ Lương Gia tại nhiệm. Dù là đệ tử tam phẩm tông môn, gặp hắn cũng cụp đuôi mà chạy, xu nịnh đủ điều.

Mấy ngày trước, hắn vô tình được đám rác rưởi Thái Thần Dong Binh mời đi thu thập nữ nhân cực phẩm.

Vốn hắn nghĩ rằng ở cái Tiết Mộc Sâm Lâm nho nhỏ là không ai dám làm gì hắn, dù có là sơn tặc khét tiếng.

Lương Hà tự tin như vậy, bởi vì đệ tử nhị phẩm tông môn nhị phẩm gia tộc, là khinh thường đi đến hiểm địa cấp thấp xa xôi, hơn nữa với tu vi Sơn Hà cảnh, hắn là có thể quét ngang.

Thế nhưng chưa kịp hối hận liền tắt thở bỏ mình, chết không thể chết hơn.

Một đời thiếu gia kiêu ngạo của tam phẩm gia tộc cuối cùng đã kết thúc, cũng là bước khởi đầu cho vô số thiếu gia khác bỏ mạng, bởi vì đui mù chọc phải Hoa Phong.

Tiếng kêu gào thảm thiết trước khi chết của Lương Hà, khiến cho toàn bộ người bên ngoài một trận khiếp vía.

Đặc biệt đám người Thái Thần Dong binh càng là một trận run rẩy, không ít tên yếu bóng vía quay đầu bỏ chạy.

Nhưng bao nhiêu người bỏ chạy, là bấy nhiêu cái đầu bay lên, tạo tên một màn chấn nhiếp đầy máu tanh, khiến cho những người còn lại dù tè ra quần, cũng không dám nhúc nhích.

Sương mù dần dần tiêu tán, hai thân ảnh một đứng hiên ngang một nằm bẹp, cũng hiện ra từ mơ hồ cho đến ngưng thực.



Dù biết trước Lương Hà bị chém chết, nhưng khi nhìn thấy hắn bị kiếm xuyên đầu, những người có mặt, mới chân chính khiếp sợ.

Lương Hà thiếu chủ tam phẩm gia tộc thân phận cao quý, không ngờ bị một kẻ vô danh tiểu tốt hạ sát, đây ắt hẳn sẽ là một hồi phong bạo, bởi vì Lương Gia tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.

- Ngươi không ngờ dám hạ độc thủ?

- Ngươi là chết chắc rồi!

Võ giả bị Hoa Nhi cắt, nhìn thấy Lương Hà bị một kiếm xuyên đầu, sắc mặt trắng bệch, nội tâm chết lặng, kẻ kia cùng tiện nhân có quan hệ không tầm thường, ai cũng có thể nhìn ra.

Với quan hệ của bọn họ không lý nào đi tha cho mình, bất quá hắn là không có xin tha, mà đột nhiên cười cuồng tiếu.

Dám giết Lương Hà, hai người đối phương chờ bị tận cùng truy sát đi.

- Ngu ngốc!

Hoa Phong hướng đối phương cười lạnh, thần sắc tràn đầy khinh thường.

Hắn vừa rồi sau khi chém giết Lương Hà, cũng là chém qua vài tên ruồi bọ tham sống sợ chết, hiện tại còn gặp phải tên điên, thân mình sắp chết không lo, lại lo địch nhân có bị truy sát hay không.

- Các cũng là nên đi cùng hắn!

Hoa Phong tiếp tục lên tiếng, quét qua đám người Thái Thần Dong Binh, tròng mắt lóe tia tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.