Kiếm Phá Thương Khung

Chương 193: Chương 193: Toàn bộ diệt sạch




Sau khi đem Lương Hà chém giết, Hoa Phong quét mắt về phía đám người Thái Thần Dong Binh, ý đồ rất rõ ràng, hắn muốn tiễn bọn họ một đoạn.

- Hừ! Giết một tên phế vật có gì hay ho?

-Nếu ta đoán không lầm, tu vi của ngươi, thậm chí chưa đạt đến Thiên Sơn cảnh!

- Cho nên muôn giết chúng ta ngươi còn chưa đủ tư cách, đừng tự đi tìm chết!

Đại hán đầu trọc thần sắc bình tĩnh, hướng Hoa Phong lạnh nhạt lên tiếng. Giọng điệu hơi có chút khinh thường.

Trong suy nghĩ của hắn, giết phế vật Lương Hà, hắn cũng có thể làm được. Do đó với hắn, thành tích tru sát Sơn Hà cảnh của thiếu niên trước mặt, không có gì ghê gớm.

Hắn không biết đối phương là làm thế nào, thích sát mấy người yếu bóng vía vừa rồi, nhưng hắn chắc chắn tu vi đối phương không phải Thiên Sơn cảnh.

Vừa rồi hai người chiến đấu mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận dao động chân nguyên Thiên Địa cảnh, phát ra từ trận chiến.

Lương Hà đích xác là Sơn Hà cảnh, như vậy dao động Thiên Địa cảnh hiển nhiên là của người còn lại.

- Ta đích thị không phải Thiên Sơn cảnh!

- Tuy nhiên cũng là vừa đủ tiễn các ngươi một đoạn!

Hoa Phong không phủ nhận, đáp lại, ngôn từ đầy bá đạo.

- Không phải Thiên Sơn cảnh liền muốn đem toàn bộ chúng ta chém giết!

- Ta thấy ngươi quá tự đề cao mình rồi!

Một võ giả Thiên Sơn cảnh khác, cũng cho là bản thân đủ sức diệt sát Lương Hà, cười lạnh nói.

Trong mắt tên này trừ Sơn Hà cảnh đúng nghĩa và siêu cấp thiên tài, không một Thiên Sơn cảnh nào có thể đem tất cả bọn họ chém giết, chứ chưa nói còn chưa đạt đến cảnh giới này.

Đồng nghĩa theo hắn Hoa Phong là si tâm vọng tưởng. Ngông cuồng không sợ chết.

- Nói như vậy đủ rồi! Hiện tại liền chết đi!

Hoa Phong lười giải thích, trầm giọng.

Kế tiếp không ngờ trực tiếp một lần kích phát tám đại kiếm ý.

Tám đại kiếm ý sau lần đạo tâm thăng hoa, đã có chút tiến triển, chỉ cách tiểu thành một bước nhỏ.

Kiếm ý đột ngột hàng lâm, thiên địa ảm đạm thất sắc.

Kiếm ý phô thiên cái địa mạnh mẽ càn quét, cuồng phong tự nổi rít gào, thiên hôn địa ám, không gian vặn vẹo.

Một lực áp bách cực đại, đột ngột hướng đám người Thái Thần Dong Binh, cùng Yến Thiên Hội đè ép đi xuống, khiến cho bọn họ không ít người phủ phục run rẩy, tốt hơn một chút cũng là thần sắc tái nhợt, mặt cắt không chút máu.

- Hoa Rơi Hữu Ý!

Kiếm ý đại triển thần uy, Hoa Phong cũng không có nghĩ dùng kiếm ý, là có thể diệt sát Thiên Địa cảnh, cho nên hắn nhanh chóng chém ra một kiếm.

Kiếm chiêu vừa ra, hoa rơi đầy trời, đâu đâu cũng là hoa, nơi nơi, hoa là hoa, hoa phiêu dật bay múa, tạo nên một màn huyễn lệ xinh đẹp.

Trăm vạn hoa từ bốn phương tám hướng, thế nhưng là đang nhắm thẳng mấy mươi người Thái Thần Dong Binh đi tới.

Hoa vốn dĩ bình thường, đột nhiên huyễn hóa thành kiếm hoa, kiếm hoa phát ra khí tức khủng bố, được tám đại kiếm ý gia trì, kiếm hoa càng thêm bá đạo.

Vạn vạn kiếm hoa như ong vỡ tổ, không hề báo trước, lấy một tốc độ cực nhanh đập về phía mục tiêu.

- Đây là kiếm pháp gì?

Đối diện với vòng vây kiếm hoa kinh khủng, đại hán đầu trọc sắc mặt đại biến, không tự chủ thốt lên.

Không những hắn mà tất cả thành viên Thái Thần Dong Binh, cũng là thập phần kinh hãi.

Bọn họ rốt cuộc đã chọc phải dạng gì quái vật. Kiếm ý không những đè ép khiến bọn họ chiến lực sụt giảm nghiêm trọng, lại còn kiếm pháp vây khốn, cực kỳ đáng sợ trước mắt.

- Cứu ta!!! A...a!!!

Những võ giả đạo tâm yếu nhược, vốn bị kiếm ý gắt gao áp chế phủ phục run rẩy, hiện tại khi bị kiếm hoa đánh tới, liền không hề có sức hoàn thủ, rất nhanh thân thể bị cắt thành mảnh nhỏ.

Liên tiếp là những tiếng hét thảm vang lên, một màn thảm sát kinh dị, cứ như vậy diễn ra.

- Đại hiệp tha mạng!!!

- Tiểu nhân có mắt không tròng, đuôi mù không thấy thái sơn!

- Ta còn mẹ già chín mươi, con nhỏ ba ngày!

Trước vô số kiếm hoa liên miên bất tuyệt, kiếm ý kinh thiên đè ép, cùng với sự khiếp sợ khi đồng bạn bị cắt nhỏ, từ đại hán trọc đầu, cho đến thành viên còn sống, một bên chống đỡ kiếm hoa công kích, một bên xin tha, bọn họ bịa đặt đủ mọi thứ để hy vọng Hoa Phong mũi lòng.

Cuối cùng bọn họ cũng biết, địch nhân mà bọn họ gặp phải, là khủng bố bực nào.

Chỉ bằng kiếm pháp vây sát đáng sợ này, đừng nói một cái Thái Thần Dong Binh, mười cái cũng không đủ cho đối phương giết.

- Đi xuống mà kể với lão Diêm Vương!

Hoa Phong không dự định chừa lại một kẻ nào. Nhếch miệng nói.

Tam sinh tiến cấp, kiếm ý tăng cao, hắn tin chắc chỉ cần kiếm hoa này thôi, cũng đủ tru sát toàn bộ bọn họ.

Nữ nhân Yến Thiên Hội bị kiếm ý gắt gao áp chế, không ít người chửi thầm Hoa Phong không biết thu liễm, hại bọn họ bị liên lụy.

Nhưng khi trông thấy kiếm hoa một cái lại một cái, cắt lên người võ giả dong binh, cắt đến thành bột mịn, liền chính thức bị chấn nhiếp, không một ai dám lóe lên tâm tư không tốt.

Bọn họ là sợ, bị hắn nhìn không vừa mắt, cho nên thành thật chịu nỗi khổ kiếm ý mà không dám kêu than, thậm chí thở mạnh.

Rất bất ngờ Hoa Nhi lại bình yên vô sự, nhưng để không quá bắt mắt, nàng cũng làm bộ sợ hãi.

Bất quá Hoa Nhi là thật sự sợ hãi, nàng là biết ca ca yêu nghiệt, nhưng biến thái đến mức này đúng là không thể mường tượng.

“Ca rốt cuộc còn có thể mạnh hơn không?”

Hoa Nhi nhìn Hoa Phòng nghĩ thầm, nội tâm một trận tò mò muốn biết, nàng thậm chí ước, ngay lúc này liền xuất hiện một Sơn Hà cảnh đúng nghĩa.

Một suy nghĩ điên rồ, nhưng chỉ như vậy nàng mới có thể nhìn ra, Hoa Phong chân chính thực lực.

- Tiểu tử ta có làm ma...cũng theo...ám...ngươi...suốt...đời!

Đại hán đầu trọc tròng mắt oán độc hướng Hoa Phong hét lên từng chữ, kế tiếp cơ thể liền bị cắt nhuyễn, hắn cũng chính là người cuối cùng.

“ Ca còn có việc, lần sau gặp”

Giải quyết xong đám võ giả Thái Thần Dong Binh, Hoa Phong không ngờ lăng không rời đi.

Trước khi đi liền hướng Hoa Nhi truyền âm cáo biệt.

Không phải hắn không muốn cùng muội muội ôn chuyện, nhưng hắn là còn nhiệm vụ phải làm, vả lại thân phận của hai huynh muội hắn rất đặc biệt, không nên ở cùng một chỗ thì hơn.

Hơn nữa sau khi phẫn nộ tiêu tan, hắn còn mơ hồ cảm nhận, Hoa Nhi không đơn giản có thể bị uy hiếp nguy hiểm.

Bởi vì trực cảm cho hắn biết, nàng đang được ai đó bảo vệ, người bảo vệ này rất rất mạnh.

“ Ca a! Ngươi cũng không cần muội muội!”

Hoa Nhi ủy khuất truyền âm nói lại. Vừa gặp liền đi, cái này là khinh bạc.

Hoa Phong nghe vậy, chỉ biết cười khổ, cắn răng im lặng mà đi.

“ Ngươi đi luôn đi, ca ca vô lương tâm”

Thấy Hoa Phong không thèm trả lời, Hoa Nhi tức dậm chân một trận.

Bất quá lời này hắn là không nghe thấy.

- Chúng ta đi!

Hoa Phong đi đến nơi Vương Thiên Ngân cách đó không xa, hướng nàng lên tiếng.

- Ngươi! Tại sao lại giết họ?

Vương Thiên Ngân làm như không nghe Hoa Phong nói, hai mặt trợn tròn dò hỏi.

Nàng là người duy nhất chứng kiến màn tàn sát huyết tinh, mà không cảm thấy bất ngờ. Nhưng vẫn là nghi hoặc một trận.

Sát tinh vô sỉ này, không ngờ bất hợp lý ,chạy đi ra chém giết người ta, đây là bực nào bá đạo.

Trong suy nghĩ của nàng, Hoa Phong không hào phóng đến nỗi, vì một đám nữ nhân mà đi đắc tội tam phẩm gia tộc.

- Liền nhìn không vừa mắt!

Hoa Phong đưa ra đúng lý do mà Vương Thiên Ngân loại bỏ.

- Hừ!

Vương Thiên Ngân hừ lạnh bất mãn.

...

Trung đại lục Lương Gia.

Lúc này trong thư phòng gia chủ, có một vị trung niên, đang lật xem vài tấu thư.

- Gia chủ không xong rồi, không xong rồi!!!

Đột nhiên một lão già tông cửa chạy vào, thần sắc hốt hoảng.

- Lương Vi! Ngươi không đi trông chừng hồn bài, chạy tới đây làm gì?

- Còn vô pháp vô thiên như vậy!

Vị trung niên nhíu mày, bộ dạng có chút tức giận, lạnh giọng chất vấn.

- Hồn bài của thiếu gia vỡ rồi!!!

Bị gia chủ chất vấn lão già liền một trận sợ hãi, bất quá liền nói ra nguyên nhân bản thân thất thố.

Cái gọi là hồn bài, chính là một loại bài vị, bài vị này dùng để lưu trữ một tia linh hồn của người đang sống, cho nên gọi là hồn bài.

Hồn bài không có công năng gì đặc biệt, chỉ là theo dõi sự sống chết của một người.

Mỗi một người đều có một hồn bài độc lập, khi hồn bài bị vỡ đồng nghĩa người đó đã không còn tại thế.

Theo lời lão già trông coi hồn bài vừa nói, hồn bài thiếu gia gì đó bị vỡ, tức là người này đã chết.

- Ngươi nói cái gì???

Vị trung niên sắc mặt đại biến, đứng bật dậy, hỏi cho có lệ, kế tiếp, nhanh chóng rời khỏi thư phòng, đi thẳng về kho lưu giữ hồn bài.

Aaaaaaaa!!!

- Là kẻ nào??? Là kẻ nào???

- Điều tra cho ta!!! Điều tra cho ta!!!

- Ta nhất định nghiền xương hắn thành tro!!! Rút gân...luyện...hồn!!!

Không bao lâu từ kho lưu trữ hồn bài của Lương Gia liền vang lên tiết hét bi thương, cùng thanh âm tràn ngập phẫn nộ.

Rất nhanh một tin tức chấn động từ Lương Gia truyền ra, con trai độc nhất của gia chủ Lương Gia, Lương Thiên Hào là Lương Hà, đã bị người giết hại.

Phế vật Lương Hà ác danh đồn xa, hắn bị giết đi khiến không ít người cười to sung sướng, thậm chí còn cảm ơn ai đó đã thay trời hành đạo.

...

Những tin tức từ nơi xa xôi kia, không liên quan đến Hoa Phong.

Hắn lúc này đang cùng Vương Thiên Ngân sóng vai mà đứng, cả hai đang đưa mắt đánh giá khu rừng bạt ngàn, có vô số cổ thụ chọc trời trước mặt.

- Đây là Tiết Mộc Sâm Lâm?

Hoa Phong chép miệng lẩm bẩm, rốt cuộc hắn cũng là đi đến được nơi cần đến. Bất quá nhiệm vụ là không chỉ đến rồi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.