Trở lại phòng nhi tử Dương Tuệ Lan vừa đẩy cửa bước vào liền trông thấy Hoa Vô Kỵ đang nhìn Hoa Phong chăm chú, sắc mặt bớt đi mấy phần khó coi nhưng vẫn khá âm trầm. Liếc thấy thê tử Hoa Vô Kỵ liền hỏi.
-Hôm qua đến giờ nó vẫn chưa tỉnh sao?
-Nó mới vừa tỉnh chắc lại ngủ rồi!
Dương Tuệ Lan lạnh nhạt đâp.
-Ừm
Hoa Vô Kỵ khẽ gật đầu cơ mặt giản ra thêm một chút. Hoa Phong có là phế vật cũng là nhi tử của hắn.
-Phụ thân , mẫu thân!
Hoa Phong từ lúc hai người nói chuyện thì đã tỉnh, nhưng khó khăn lắm mới nói được bởi vì hắn còn rất đau.
-Tỉnh là tốt ráng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lại gây thêm chuyện!
Hoa Vô Kỵ khẽ nói, hắn không muốn mất mặt thêm.
-Thật quá đáng! nhi tử vừa mới tỉnh không hỏi thăm còn tỏ ra khó chịu!
Dương Tuệ Lan vẻ mặt tức giận.
-Nàng!
Hoa Vô Kỵ có chẳng biết làm sao đành bỏ ra ngoài, mặc dù hắn là gia chủ một gia tộc lớn sát phạt quyết đoán nhưng đối mặt với thê tử thì luôn chịu thiệt.
-Phong nhi ngươi nằm nghỉ để mẫu thân đi nấu cháo!
Quay sang nhìn Hoa Phong, Dương Tuệ Lan sắc mặt liền trở nên nhu hòa. Nói với nhi tử một câu nàng cũng bỏ ra ngoài.
Hoa Phong một mình trong phòng, hắn đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể tu luyện. Chỉ có tu luyện mới khiến cho phụ thân không mất mặt, mẫu thân không lo lắng. Bất quá không có linh căn muốn tu luyện còn khó hơn lên trời.
Nghĩ mãi chẳng những không tìm ra cách mà càng làm đầu Hoa Phong thêm rối. Cố gắng bình phục lại tâm tình. Hoa Phong không tiếp tục nghĩ lung tung mà lặng lẽ ghi nhớ tất cả ký ức còn sót lại của cơ thể.
Cũng không lâu lắm Dương Tuệ Lan lại xuất hiện, trên tay nàng còn bưng chén cháo thơm phức, chỉ ngửi thôi Hoa Phong đã thấy bụng cồn cào vì hắn chưa ăn gì từ hôm qua tới giờ. Dương Tuệ Lan ngồi xuống lấy muỗng múc cháo vừa thổi vừa đút cho Hoa Phong.
Hoa Phong có thể cảm giác được sự quan tâm của Dương Tuệ Lan dành cho mình khiến hắn triệt để tiếp nhận người mẫu thân này. Sự ấm áp mà nàng mang đến cho hắn giống như mẹ hắn vẫn hay làm.
- Ngươi phải ráng dưỡng thương cho tốt, còn phải đi học!
Dương Tuệ Lan xoa đầu Hoa Phong cười nói. Nàng thật xinh đẹp, nụ cười tỏa sáng như bông hoa tinh khiết nhất.
-Hài nhi bất hiếu, sau này sẽ không khiến mẫu thân phải lo lắng!
- Hài nhi sẽ tốt!
Hoa Phong đáp lại. Thanh âm vẫn có chút thẹn. Dù sao mẫu thân còn rất trẻ nha.
-Hài tử ngốc chuyện đó tính sau giờ lo dưỡng thương cho tốt!
Dương Tuệ Lan lại xoa đầu Hoa Phong yêu thương nói. Thật ra trong phủ rất nhiều nha hoàn, nhưng nàng không muốn ai chăm sóc nhi tử của mình vì chẳng ai có thể chăm sóc tốt hơn nàng.
- Phu nhân nước đã chuẩn bị xong!
Ngay lúc này ngoài cửa có tiếng nha hoàn gọi, Dương Tuệ Lan đặt chén cháo xuống và nói với Hoa Phong:
- Giờ mẫu thân đưa ngươi đi trị thương!
Nói dứt câu không đợi Hoa Phong trả lời Dương Tuệ Lan đã bế hắn lên, xoay người đi ra khỏi phòng. Động tác nhẹ nhàng mau lẹ, loại tình huống này làm Hoa Phong đỏ mặt, có chút nghĩ ngợi lung tung, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Dương Tuệ Lan không biết suy nghĩ của Hoa Phong, nàng mang theo hắn ra khỏi phòng đi đến phòng tắm. Mở cửa phòng tắm mùi dược thảo đập vào mặt khiến cho Hoa Phong vô cùng khoan khoái.
Hoa Phong nhìn thấy trước mắt hắn là một thùng nước đang bốc hơi nghi ngút, bên trong toàn là thảo dược trị thương, đây là chuẩn bị cho hắn.
Dương Tuệ Lan khẽ đặt Hoa Phong vào thùng nước, ngay lập tức hắn cảm giác được một dòng nước ấm áp dễ chịu bao khỏa lấy toàn thân. Mùi thảo dược xông lên mũi. Thương thế trong người theo thảo dược thấm vào cơ thể mà không ngừng giảm bớt.
Hoa Phong nhắm mắt, tận hưởng khoái cảm do thảo dược mang lại.
Quan sát nhi tử một hồi Dương Tuệ Lan mới lui ra khỏi phòng, nàng bước đi nhẹ nhàng không làm kinh động đến Hoa Phong.
- Trông coi thiếu gia cho tốt!
Dương Tuệ Lan phân phó nha hoàn vài câu liền rời đi.