Chương 4. Binh khí phường
Hôm nay Hoa Phong ăn mặc rất đẹp, hắn ngồi trên một chiếc xe ngựa không tính là xa hoa, nhưng cũng khá đắt tiền.
Hoa Phong vén màn nhìn ra ngoài, đoạn đường được lát bằng đá hoa cương thập phần tinh xảo,người tới lui nhộn nhịp, ngồi xe ngựa như hắn đi trên phố cũng không nhiều khoảng hai ba chiếc. Hai bên đường san sát hàng quán kèm theo tiếng quảng cáo, chào hàng vô cùng sầm uất. Nhìn cảnh này Hoa Phong lại nhớ nhà, nhớ cái Sài Gòn hoa lệ.
-Thiếu gia đã đến nơi, mời xuống xe!
Đột nhiên xe ngựa dừng hẳn, tiếng xa phu vang lên, Hoa Phong biết đã đến nơi cần đến, bước xuống xe hắn bắt đầu nhìn quanh.
Trước mặt Hoa Phong là một tòa đình viện, nói đình viện nhưng lại rộng lớn vô cùng. Nơi Hoa Phong đứng có một cái cổng hình như là cổng chính, cao khoảng khoảng ba mét rộng chừng hai mét, gắn trên cổng là bảng hiệu nhìn rất lâu đời, trên bảng viết bốn chữ: Thiên Vân Học Viện; rồng bay phượng múa. Nét chữ mang hơi hướng cổ xưa trầm lắng , hai bên cổng đứng lấy hai hộ vệ vẻ mặt uy nghiêm không một chút cảm xúc.
“Bây giờ phải vào đây học sao, học gì nhỉ?” Hoa Phong tò mò suy nghĩ, do dự một hồi hắn cũng bước vào, hai tên hộ vệ vẫn như vậy không cảm xúc mặc kệ hắn.
-Ồ đây không phải kỳ nhân Thanh quốc chúng ta sao?
-Nghe nói hắn bị đánh sao còn đi học được?
-Sao ngươi dốt vậy đánh thì cũng hết chứ sao!
Vừa vào cổng Hoa Phong liền nghe tiếng xì xầm của đám thiếu niên xung quanh. Đám người này tụm năm tụm ba nói xấu hắn, tuy nhiên khi thấy Hoa Phong nhìn sang, tất cả lập tức im bặt.
Hoa Phong dù sao cũng là thiếu chủ Hoa gia, một ngón tay cũng đè chết chúng, nói sau lưng thì được,chứ cho chúng trăm lá gan cũng không dám trực tiếp chọc ghẹo hắn.
Không thèm để ý đám người, Hoa Phong bắt đầu đánh giá nơi đây. Lúc này hắn cũng nhớ ra được ít chuyện.
Thiên Vân Học Viện không phải nơi dạy người tu luyện,chủ yếu giảng dạy kinh doanh và rất nhiều thể loại khác, kiểu như hướng nghiệp. Chỉ có người phàm không thể tu luyện mới tiến vào nơi này.
“Ta đang tìm cách để trở thành vỏ giả, không có thời gian đi học mấy thứ vô bổ này nha!” Hoa Phong nghĩ bụng, nghĩ đoạn hắn phất tay áo bỏ ra ngoài. Hắn muốn đi mua một kiện binh khí. Tiện thể đi dạo để tăng thêm chút kiến thức về thế giới mới.
Hoa Phong ra đến cổng, tên xa phu còn đang cho ngựa ăn, trông thấy Hoa Phong y giật mình vội hỏi:
- Thiếu gia ngài không học hay sao?
-Ta không có thời gian! Đại ca ngươi có thể dẫn ta đi dạo một vòng không?
Hoa Phong nói.
-Không được, thiếu gia ngài không học, phu nhân trách tội ta làm sao gánh vác!
Xa phu cười khổ, thực ra hắn không phải xa phu bình thường, mà là hộ vệ do mẫu thân Hoa Phong xắp xếp đi theo bảo vệ hắn, cho nên cũng không dám quyết định cái gì.
-Đại ca, ngươi cứ đưa ta đi, mọi chuyện ta sẽ giải thích với mẫu thân!
Hoa phong cười nói.
- Thôi được ta sẽ làm theo ý thiếu gia, bất quá phu nhân nếu trách tội xuống, thiếu gia ngươi không nên nói đến ta!
- Ngươi muốn đi đâu?
Xa phu cực kỳ bất đắc dĩ, y cảm thấy Hoa Phong là lạ.
- Binh khí phường!
Hoa Phong đáp.
- Binh khí phường?
Xa phu trợn mắt, kinh ngạc không thôi. Trong mắt y Hoa Phong chắc bị đánh cho hỏng rồi.
- Có gì lạ sao?
Hoa Phong nhìn xa phu khẽ nhíu mày.
- Không có gì? Chúng ta đi!
Vô cùng nghi hoặc nhưng xa phu vẫn mở rèm mời Hoa Phong lên xe.
Xe ngựa chậm chạp chuyển động, trên đường đủ tiếng hò reo hàng quán đông đúc. Trời vào thu gió nhè nhẹ làm chiếc rèm xe bay phần phật, lộ ra một thiếu niên thân hình gầy gò, vẻ mặt non nớt.
Nhìn đường phố tấp nập cộng thêm gió mát trời thu, thần sắc Hoa Phong càng thêm rũ rượi. Hắn nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ đến Thanh Liên người vợ sắp cưới của hắn. Nếu không có gì bất ngờ sau khi hắn chết vợ hắn có lẽ khóc mấy ngày mấy đêm, đau lòng đến ngất. Tuy nhiên thế sự luôn khó lường như vậy đấy.
...
Người lái xe ngựa cho Hoa Phong tên là Hoa Thanh một tộc nhân dòng thứ của Hoa gia. Hoa Thanh tư chất không tệ được Dương Tuệ Lan nhìn trúng mang về bồi dưỡng, thường ngày Hoa Thanh ở cạnh Hoa Vô Kỵ, nhưng hôm nay lại chuyển qua làm hộ vệ ngầm cho Hoa Phong
-Thiếu gia đã đến binh khí phường!
Hoa Thanh cho dừng xe ngựa, vén rèm đỡ Hoa Phong xuống. Phía trước là một cửa hàng treo đầy binh khí nào là đao ,kiếm, thương , giáo vv. Trên cao treo một tấm bảng đề ba chữ “ binh khí phường” cứng cáp hữu lực.
Cái gọi là phường có rất nhiều loại, ví dụ như, đan dược phường, binh khí phường, phòng cụ phường, và nhiều loại phường thị khác, nhưng đa phần là phục phụ võ giả.
Mà binh khí phường trước mặt này thuộc sản nghiệp Hoa gia.
- Thiếu gia! thiếu gia! không ngờ quan lâm tệ xá!
Một lão bản mập ụ ị từ trong chạy ra miệng cười toe toét, ngoài mặt thì rất vui mừng nhưng trong bụng hắn lại một hồi khinh bỉ.
Lão mập là chưởng quầy quản lý cửa hàng này, đang khoa môi múa mép với mấy tên người làm thì thấy có người tới, lão định cho mấy tên người làm ra đón. Nhưng người tới là Hoa Phong cho nên lão phải đích thân nghênh đón.
-Thiếu gia! ngài cần gì cứ phân phó? tiểu nhân nhất định cố hết sức để làm!
Lão mập ra sức nịnh nọt, dù Hoa Phong có là phế vật cũng không phải tiểu nhân vật như lão có thể chọc.
-Thanh ca! Chúng ta vào!
-Vâng thiếu gia!
Hai người Hoa Phong đi vào không thèm để ý đến lão mập, mặc cho lão nói chảy cả nước miếng, việc này khiến lão trừng mắt oán thầm.
Bước vào trong nhà Hoa Phong thấy vô số binh khí, hắn nhìn đến hoa cả mắt.
Bnh khí chỗ này được xếp ở nhiều nơi, mỗi nơi là mỗi loại binh khí khác nhau, Hoa Phong đi thẳng tới gian để kiếm , hắn mải mê quan sát, thích thú với rất nhiều chủng loại kiếm, có cây to như bàn tay, có cây nhỏ như kiếm phương tây ở trái đất, cũng có cây mõng như lá liễu. Hoa Phong sờ hết cây này đến cây khác, cảm giác mát lạnh làm hắn khát khao được làm kiếm khách, đó là ước mơ của hắn mỗi lần xem phim kiếm hiệp Trung Quốc ở địa cầu. Bất chợt Hoa Phong muốn nhấc thanh kiếm có khắc hai chữ” Thanh Phong” rèn bằng huyền thiết, nhưng lại không tài nào cầm lên được.
-Thiếu gia kiếm này được rèn bằng huyền thiết tinh luyện, nặng khoảng một trăm ba mươi cân!
Hoa Thanh nãy giờ theo sau Hoa Phong vô cùng kỳ quái và tò mò, y không biết tên tiểu gia hỏa này đang làm trò gì. Hoa Thanh muốn xem thử nên chỉ theo sau, không lên tiếng. Hiện tại thấy Hoa Phong nhấc thanh kiếm nặng một trăm ba mươi cân, trọng lượng còn nặng hơn thân thể gấp mấy lần. Hoa Thanh há mồm tặc lưỡi có chút buồn cười hắn vội giải thích.
Hoa Phong thoáng cái hiểu ra, tinh thần trầm trọng, không còn vẻ mặt hớn hở như vừa rồi, hắn nói:
-Chúng ta về phủ!
Hoa Thanh lại lấy làm kỳ quái rõ ràng vừa nãy nói đi dạo, bây giờ lại đòi về.
-Ta đột nhiên thấy mệt nên về thôi!
-Vâng!
Hai người một nói một đáp nhanh chóng đi ra ngoài, lão mập nãy giờ luôn để ý bên này hăn âm thầm cười trộm. “Đúng là phế vật a!”
-Thiếu gia ngài không hài lòng với binh khí nơi này sao?
-Để ta dẫn thiếu gia lên lầu hai xem thử!
Lão bản chạy theo nói. Vẻ mặt nhiệt thành nhưng có thể thấy ánh mắt lại cười trên nỗi đau của người khác.
-Cút!
Hoa Thanh trừng mắt quát, trên người y tỏa ra khí thế đáng sợ, làm cho lão mập run rẩy không thôi.
- Đại ...đại nhân tha....tha.. mạng!
-Cút!
Hoa Thanh lại quát
-Dạ.. dạ!
Lão mập được ân xá vội vàng chạy như chó cụp đuôi.
-Hừ! tiểu nhân vô tri!
Hoa Thanh lạnh lùng hừ một tiếng vẻ mặt tức giận, hắn quay lại thì không thấy Hoa Phong đâu, Hoa Thanh hoảng hốt la lớn.
-Thiếu gia! Thiếu gia!
-Thanh ca! đệ ở đây!
Hoa Phong đã lên xe ngựa từ lúc nào.