Trở lại Hoa phủ Hoa Phong đi thẳng về phòng mình, mang theo vẻ mặt đắng chát vô vọng, Hắn không thể chấp nhận được bản thân không nhấc nổi một thanh kiếm. Đây là nói hắn còn không bằng một người bình thường.
Người thường không thể tu luyện, nhưng ít nhất cũng có khí lực hơn xa Hoa Phong, bởi vì bọn họ có linh căn, dù chỉ là tạp cấp. Có linh căn và không có linh căn chính là sự khác biệt. Hoa Phong hiểu rõ điểm này, nhưng hắn vẫn cảm thấy không cam lòng.
-Phong nhi, không đi học sao?
Đang thẫn thờ Hoa Phong bỗng giật thót người khi nghe có tiếng ai đang gọi hắn, Ngước nhìn liền thấy mẫu thân đứng cách mình không xa, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
-Mẫu thân! hài nhi không muốn đi học, con...con muốn trở thành võ giả chứ không phải thương nhân!
Hoa Phong cắn răng nói, hắn biết việc này rất khó, nhưng có khó hơn cũng không cản được hắn. Hoa Phong không tin vào vận mệnh cũng sẽ không chấp nhận số phận này.
Dương Tuệ Lan vẻ mặt đau lòng nhìn Hoa Phong, nàng tiến lại gần ôm Hoa Phong vào lòng, không nói gì cũng không ai biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy hai mắt của nàng không biết khi nào đã ngấn lệ.
-Hài tử ngoan, ngươi phải đi học để sau này còn giúp phụ thân quản lý việc kinh doanh trong gia tộc!
-Về phần tập võ, mẫu thân sẽ cố gắng giúp ngươi đạt được ý nguyện
Dương Tuệ Lan an ủi Hoa Phong, trong lời nói có vài phần ngẹn khuất, một cảm giác bất lực len lõi trong suy nghĩ của nàng.
-Vâng mẫu thân, mai con sẽ đi học!
Hoa phong nhanh chóng đáp ứng, hắn không muốn mẫu thân lo lắng.
-Được rồi về phòng nghỉ ngơi đi!
Dương Tuệ Lan xoa đầu Hoa Phong ôn nhu nói.
...
Hoa Phong trở về phòng, hắn nằm trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, nhìn đến vô thần.
- Nếu kiếm sắt cầm không được, chỉ đành luyện kiếm gỗ thôi!
Hoa Phong phong lẩm bẩm, một lát sau hắn liền ra khỏi phòng, đi tìm Hoa Thanh.
Hoa Thanh đang tập luyện trên luyện võ trường, trước mặt hắn là một hình nhân bằng sắt. Hình nhân này nặng đến mấy vạn cân, cứng rắn vô cùng, nếu để Hoa Phong đấm vào đó một quyền, cánh tay lập tức vỡ nát. Bất quá, Hoa Thanh lại xem như thú bông, quyền cước không ngừng đánh lên hình nhân, mỗi một đòn đều kéo theo kình phong cuốn lên vô số bụi mù.
Ầm!
Hoa Phong tìm tới Hoa Thanh vừa đúng lúc nhìn thấy Hoa Thanh tung cước sút bay hình nhân. Một cước đá bay thứ đồ mấy vạn cân, loại tình huống này Hoa Phong thấy cũng chưa từng thấy, đừng nói con người, đến khủng long cũng không làm được.
“Thật trâu bò!” Hoa Phong âm thầm khiếp sợ, cú đá này đặt ở địa cầu đủ để đá sập mấy tòa cao ốc, khủng bố không gì sánh nổi.
-Thanh ca!
Áp chế kinh sợ, Hoa Phong lớn tiếng gọi. Hoa Thanh dừng tập luyện ánh mắt nhìn về phía hắn đầy hiếu kỳ.
“Tiểu gia hỏa lại muốn làm gì? Chỉ trong chớp mắt trong đầu Hoa Thanh đã hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
- Huynh có thể giúp ta làm một thanh kiếm gỗ được không?
Hoa Phong nói ra ý nghĩ của mình. Hắn cũng muốn tự mình làm, chỉ tại thể chất yếu ớt nên đành phải nhờ người khác, Hoa Thanh chính là đối tượng tốt nhất.
-Thiếu gia, cần kiếm gỗ làm gì?
Hoa Thanh hơi ngẩn người, kiếm gỗ là thứ đồ chơi mà lũ trẻ con rất thích, Hoa Phong không tính lớn, nhưng chưa chơi thứ này bao giờ. Hôm nay lại đột nhiên yêu cầu, càng nghĩ Hoa Thanh càng cảm thấy có gì đó không đúng.
-Huynh cứ làm giúp ta là được, về phần làm gì ta tự có chủ ý!
Hoa Phong đáp lại, vẻ mặt không nhìn ra biến hóa gì.
-Thiếu gia về phòng đi, chút nữa ta cho nha hoàn mang tới?
Hoa Thanh gật đầu đáp ứng, hắn cảm thấy Hoa Phong có gì đó hơi bất thường, tuy nhiên không tiện hỏi nhiều. Thân là hộ vệ Hoa Thanh không có quyền được biết.
Hoa Phong chắp tay cảm ơn rồi xoay người rời đi.
-Ai da! phế vật, ngươi còn đi lại được sao?
Lúc Hoa Phong đi ngang qua diễn võ trường đột nhiên nghe phía sau truyền tới thanh âm tràn đầy khinh thường. Hoa Phong quay lại liền bắt gặp Hoa Hùng lẫn đám con cháu Hoa gia đang nhìn hắn như nhìn súc vật.
Hô! Một cỗ lửa giận không hiểu từ sâu trong linh hồn Hoa Phong bộc phát, mang theo mười thành sát khí, có lẽ là do mối thù đoạt mạng khắc cốt minh tâm của khối thân thể còn xót lại.
Cố gắp áp chế tức giận, Hoa Phong nói:
-Các ngươi không được làm phế vật nên ghen tị với ta?
Hoa Phong dứt lời, Hoa Hùng và đám con cháu có chút không tin vào tai mình, sau đó là một trận cười nghiêng ngả, có tên còn bò lăn ra đất mà cười.
- Phế vật không phải ngươi bị đánh đến bệnh rồi chứ?
Hoa Hùng khinh miệt nói. Trong mắt hắn Hoa Phong giống như sâu kiến, nếu không dựa vào cái danh thiếu chủ đã bị ném ra đường.
-Hùng ca có nên đánh cho hắn bệnh thêm không?
Tiếp tục có người lên tiếng, tên này là Hoa Dương. Lần trước không bị xử phạt, hiện tại hắn càng hung hăng càn quấy.
-Thôi bỏ đi, hắn bệnh rồi, loại phế vật này đánh chỉ bẩn tay!
Hoa Hùng cao ngạo nói, tỏ vẻ ta đây thiên tài khinh thường ra tay với phế vật.
Cười nhạo một hồi cả đám cũng rời đi, Hoa Phong mặt tái mét tay run run nắm chặt, hắn cũng không phản bác vì sự thật dù có khó chấp nhận cách mấy cũng là sự thật, hắn chỉ có thể ám thầm hạ quyết tám, mối thù này hắn sẽ trả lại gấp bội.
...
Cốc! cốc.
-Thiếu gia! ngài có trong phòng không?
Hoa Phong về phòng vốn đang tức giận đám người Hoa Hùng, đột nhiên có tiếng gõ cửa và tiếng nha hoàn gọi.
-Có chuyện gì?
Hoa Phong lạnh nhạt nói.
-Có người nhờ tiểu nữ mang cái này cho thiếu gia!
Thái độ Hoa Phong khiến nha hoàn có chút sợ, nàng có tu vi luyện khí tầng hai, nhưng chung quy là người hầu.
Hoa Phong cuối cùng cũng ra mở cửa, đối diện hắn là một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu, mi thanh mục tú, khá xinh đẹp. Trên tay nàng cầm một thanh kiếm gỗ. Nhìn đến kiếm gỗ Hoa Phong hiện lên nét vui mừng, quên hết tức giận hắn cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, mặc dù không bằng kiếm sắt nhưng phù hợp với hắn.
-Được rồi! ngươi lui đi! À mà ngươi tên là gì?
Hoa Phong phất tay ý định đuổi nha hoàn, bỗng dưng hai mắt hắn sáng lên. Nha hoàn rất xinh đẹp, nếu để nàng bên cạnh liền rất tốt.
Hoa Phong không phải người có tâm địa xấu xa, hắn chỉ thấy đẹp liền thích, đặc biệt là nữ nhân. Tính cách này của hắn khiến Thanh Liên không ít lần giận hờn.
Thanh Liên là vị hôn thê của Hoa Phong trên địa cầu, kể từ khi tỉnh lại Hoa Phong luôn nghĩ về người vợ sắp cưới này, hắn không biết gì khác chỉ âm thầm chúc cho nàng nhanh chóng tìm một hạnh phúc mới. Thế nhưng, có nằm mơ Hoa Phong cũng không ngờ hắn sẽ gặp lại nàng trong tình thế không chết không thôi.
-Tiểu nử là Hà Mộ Tuyết!
Nha hoàn chậm rãi đáp, ánh mắt Hoa Phong làm nàng hơi bất an.
- Hà Mộ Tuyết, cái tên không tồi, sau này ngươi là người của bổn thiếu gia!
Hoa Phong cười nói, cảm giác rất hài lòng.
-Dạ! Thiếu gia!
Hà Mộ Tuyết thở phào rời đi trong lòng lo lắng vạn phần, nghĩ lại thái độ Hoa Phong nhìn nàng, Hà Mộ Tuyết lập tức đưa ra một kết luận kinh người” biến thái“.
-Nên đặt cho nó một cáitên, gọi là Thanh Phong kiếm đi!
Hà Mộ Tuyết rời đi, Hoa Phong liền tiếp tục quan sát kiếm gỗ, hắn quyết định lấy tên mình ở kiếp trước đặt cho kiếm gỗ.
-Mộ Tuyết!
Hà Mộ Tuyết đi chưa được xa lắm, liền nghe Hoa Phong truyền tới, nàng khẽ giật mình, cắn răng quay trở lại.
-Thiếu gia cho gọi?
Hà Mộ Tuyết đi tới đối diện Hoa Phong cúi gắm mặt xuống, hai tay miết góc áo run run. Nội tâm thiếu nữ vô cùng bấn loạn.
Hoa Phong vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng, hắn nói:
-Đi lấy giúp ta một thanh đoản đao mang lại đây!
- Tiểu nữ đi ngay!
Hà Mộ Tuyết nghe xong lập tức chạy như bay, không lâu lắm liền mang đoản đao đưa cho Hoa Phong.
-Cô lui đi, có việc ta sẽ gọi, nhớ đừng đi xa!
Đuổi nàng đi Hoa Phong vội vàng đóng cửa, hắn nhìn chăm chú vào thanh kiếm trên tay, lấy đoản đao tỉ mỉ khắc chữ Thanh Phong lên thân kiếm.