Kiếm Phá Thương Khung

Chương 6: Chương 6: Trốn Học




Xe ngựa dừng trước học viện.

-Thiếu gia đã đến!

Hoa Thanh hướng Hoa Phong đang ngồi trong xe đạm mạc nói. Dứt lời hắn nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, vòng ra sau đỡ Hoa Phong, thần sắc vô cùng lạnh nhạt. Hôm qua trở về Hoa Thanh được Dương Tuệ Lan dặn dò, tuyệt đối không được nuông chiều Hoa Phong, do đó hắn mới tận lực tỏ thái độ xa cách.

-Tới rồi sao?

Hoa Phong xuống xe ngáp dài, thần tình làm biếng, liếc thấy Hoa Thanh có hơi lạ hắn nói tiếp:

- Sắc mặt huynh không được tốt cho lắm, vừa rồi đi đường đạp trúng bãi cứt chó đúng không?

Hoa Phong vẻ mặt thiên chân vô tà, nhưng Hoa Thanh suýt chút nữa hộc máu, bất quá hắn vẫn không mở miệng.

- Ta bảo làm sao lại có mùi gì khó ngửi?

Hoa Phong cất bước đi vào học viện vừa đi vừa nói nhỏ, còn khẽ lắc đầu.

-khụ, khụ!

Hoa Thanh ho khan hai tiếng, mặt tái mét, khóe miệng khẽ giật, hắn thật muốn chửi ầm lên con mẹ nó chứ, tức chết lão tử mà.

Hoa Phong vào tới sân viện liền nghe xung quanh truyền đến tiếng xì xầm bàn tán của đám thiếu niên, đợi đến lúc hắn liếc mắt qua tất cả đều im bặt.

Hoa Phong nhìn quanh đánh giá, hôm qua hắn vội bỏ đi nên không quan sát được gì, hôm nay tỉ mỉ bình phẩm.

-Thật lớn, thật đẹp!

Thần sắc Hoa Phong bắt đầu tốt dần lên, hắn vô cùng kinh ngạc trước độ to lớn và xinh đẹp của tòa học viện này.

Trong khuôn viên học viện có một sân trường bằng mười sân bóng gộp lại, ở giữa sân xây một hòn giả sơn chẳng khác nào ngọn núi, thác nước từ trên cao đổ xuống cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ. Xung quanh cây cối um tùm có những cây nhỏ xíu mới trồng cùng những cây cổ thụ già cỗi tán cây rậm rạp phủ bóng mát rượi,

Dưới mỗi gốc cây trăm năm thậm chí ngàn năm tuổi là những dòng suối thơ mộng uốn lượn quanh co. Vài chiếc chiếc xích đu, vài bộ bàn ghế được làm bằng cẩm thạch đặt lác đác khắp nơi.

Cả sân trường có rất nhiều suối nhỏ, còn không ít thác nước được tạo hình lạ mắt, đâu đâu cũng có các khóm hoa đủ mọi màu sắc, dường như tô vẽ thêm cho phong cảnh càng thêm mỹ lệ. Nếu không biết trước, Hoa Phong thật sự tưởng rằng mình đã đi đến chốn bồng lai tiên cảnh.

Boong!Boong.

Hoa Phong đang say xưa thưởng thức cảnh đẹp mà hắn chưa từng một lần nhìn thấy thì có hồi chuông vang lên.

-Đến giờ học rồi?

Hoa Phong lẩm bẩm, mắt la mày lét nhìn xung quanh cuối cùng đưa ra quyết định.

“Trốn” Hoa Phong thầm hô một tiếng, Dựa theo trí nhớ hắn biết tòa học viện này có một cổng chính ba cổng phụ, xác định một phương hướng hắn nhanh chóng chạy đi.

Sân trường rất lớn, khoảng cách lại khá xa, Hoa Phong phải dừng lại nghỉ ngơi mấy lần. Những lúc như thế không ít học sinh nhìn thấy hắn có nghi hoặc có chỉ trỏ hiếu kỳ.

-Ê tên kia! ngươi ăn cắp cái gì bị phát hiện, nên mới chạy trốn đúng không?

-Ta nói, hắn trêu ghẹo ai nên bị đánh chạy thôi?

Hoa Phong đang ngồi lấy hơi, liền có một đám nhóc tiến về phía hắn tò mò nhận xét, có tên còn lớn tiếng nói, vẻ mặt đầy khiêu khích.

Hoa Phong khinh thường cùng mấy tên mao đầu trò chuyện, hít sâu một hơi lấy sức, hắn liền tiếp tục chạy đi. Gần nửa canh giờ sau Hoa Phong rốt cuộc ra khỏi học viện. Hơi đảo mắt xung quanh Hoa Phong bỗng vẫy tay gọi chiếc xe ngựa bên đường. Trước cổng cũng có hai tên hộ vệ, nhưng cũng không ngăn hắn mà vẫn bất động như tượng.

-Tiểu tử,đi đâu?

-Ra khỏi thành, hướng phía tây!

...

Trong một hạp cốc kín đáo gió thổi hiu hiu xen qua kẽ núi, tạo nên âm thanh du dương, hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh an tĩnh mà hữu tình. Đây là một hạp cốc bốn bề là núi cỏ cây mọc lộn xộn chẳng có gì bắt mắt.

Nơi đây có một thiếu niên dáng người gầy gò, khuôn mặt non nớt đang múa kiếm loạn xạ, dưới ánh nắng nhè nhẹ của buối sáng một ngày cuối thu, có thể thấy được trên khuôn mặt hắn có sự quyết tâm to lớn xen lẫn ánh mắt vô cùng kiên định.

Thiếu niên này chính là Hoa Phong mới trốn học ra đây, vốn dĩ hạp cốc hết sức bí mật nhưng ký ức cũ còn sót lại, nên hắn mới có mặt ở nơi vắng vẻ này.

-Mệt thật!

Hoa Phong thở ra một hơi rồi nói với mình. Trên trán của hắn mồ hôi đổ ra như tắm, từng hạt to như hạt đậu nhỏ xuống nền đất, giống như muốn nói cho mảnh đại địa này biết hắn sẽ không đầu hàng.

-Tập luyện như thế này, tuyệt đối không thể được, nhất định phải tìm cách!

- Ta không tin ông trời , cho ta sống thêm một lần, lại tuyệt đường ta!

Hoa Phong ngồi bệt xuống đất, lưng dựa tảng đá, thở một hơi dài. Nhắm hai mắt lại Hoa Phong suy nghĩ mình phải đi như thế nào, đi làm sao. Đang suy nghĩ hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.

-Chuyện gì? Ta chưa có ngủ tại sao nằm mơ đâu?

Hoa Phong thần sắc sợ hãi nhìn đi ngó lại, đưa tay sờ sờ tảng đá cảm giác lành lạnh.

-Chắc chỉ là ảo giác?

Dò xét không ra, Hoa Phong tự trấn an bản thân, kế tiếp hắn lại luyện kiếm, mỗi một đường kiếm đánh ra đều không có chiêu thức, nhưng ẩn chứa một thứ ý chí kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.