Kiếm Phá Thương Khung

Chương 7: Chương 7: Đắc Tội Giáo Sư




Sân viện quanh co, cây cối thẳng hàng, trăm hoa đua sắc, Dưới gốc cây cổ thụ Hoa Phong đang ngồi lắc xích đu, thần sắc suy tư, miệng thì lẩm bẩm.

-Lạ thật, không phải mơ cũng chẳng phải ảo giác?

-Rốt cuộc là chuyện gì? không lẽ...!

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt Hoa Phong sáng lên. Hắn đã về học viện, để tránh Hoa Thanh biết hắn trốn học, nên về trước giờ tan học.

Lúc này Hoa Phong đang nhớ lại tình huống vừa xảy ra ở hạp cốc. Hắn nhìn thấy cái gì đó giống như nội tạng, toàn bộ phần trong cơ thể người, ban đầu hắn xác định là ảo giác, nhưng cuối cùng hắn quả quyết đó là thật, suy nghĩ mãi hắn mơ hồ hiểu ra, nhưng không dám chắc chắn.

Theo trí nhớ Hoa Phong được biết , võ giả có cảnh giới rất cao, như cha mẹ hắn và cả Hoa Thanh đều có cái gọi là thần thức. Thần thức dùng để quan sát những nơi mắt thường không thể nhìn thấy, mắt thường chỉ có thể nhìn thẳng, còn thần thức thì lại bao quát được cả một khu vực rất lớn, tùy theo cảnh giới của võ giả mà có thể nhìn xa hay gần. Thần thức còn có tác dụng nội thị thân thể, quan sát đan điền, kinh mạch, gân cốt và các khiếu huyệt, từ đó có thể thông hiểu thân thể ,mà có cách tu luyện tốt hơn.

Tình huống Hoa Phong gặp phải trong hạp cốc rất giống với cách miêu tả về thần thức nội thị. Dường như đó là các bộ phận bên trong cơ thể hắn. Nhưng thử nghĩ một tên phế vật như hắn, làm sao có thể có được thần thức như những võ giả cao giai, vậy nên Hoa Phong mới chỉ mơ hồ chứ không dám khẳng định. Đáng nói hắn thử đi thử lại vài lần, nhưng không cách nào rơi vào trạng thái “nội thị” như vừa nãy.

-Này nhóc! dám khinh thường bổn thiếu gia?Ngươi có tin ta đánh ngươi thành đầu heo không?

Một đám thiếu niên đột nhiên đứng trước mặt Hoa Phong, tên cầm đầu lên tiếng.

- Hừ! cho ngươi thêm trăm lá gan ngươi cũng không dám!

Hoa Phong mặt tức giận. hắn đang “ ngộ đạo” mà đám nhóc này, nhất là cái tên mặc đồ lòe loẹt vừa lên tiếng, phá vở cảm ngộ của hắn.

-Ngươi biết ta là ai không?

Tên cầm đầu chỉ thẳng Hoa Phong khinh thường nói.

-Tất cả đi về, đứng đây gây chuyện sao?

Chợt có tiếng nói, cả đám quay lại liền thấy một nữ nhân, người này tuổi hơn hai mươi đang nhìn về phía bọn hắn vẻ mặt lạnh nhạt.

- Chào giáo sư!

-Tụi em có làm gì đâu, đang đùa thôi mà!

Đám nhóc dẫn đầu là thiếu niên lòe loẹt, đồng loạt hướng nữ nhân chào hỏi, sau đó nhao nhao giải thích.

Chỉ mỗi Hoa Phong với cặp mắt không thiện cảm đang quan sát vị giáo sư trẻ. Nữ nhân này trông chẳng khác nào một minh tinh điện ảnh, cực kỳ xinh đẹp. Hoa Phong tặc lưỡi, hắn có chút nghi ngờ thế giới này phải chăng tất cả nữ nhân đều xuất sắc như vậy.

- Em học ở lớp số mấy, giáo sư là ai?

Nhữ nhân mở miệng hỏi, ánh mắt hướng về phía Hoa Phong.

Nàng gọi là Triệu Ngọc Hân hạch tâm đệ tử ngũ phẩm tông môn, lần này ra ngoài lịch lãm lấy Thiên Vân Học Viện làm điểm dừng chân. Học sinh tan trường Triệu Ngọc Hân đang trên đường về, trông thấy đám học sinh gây chuyện đánh nhau, cho nên mới tiến lại nhắc nhở. Khi nghe đám thiếu niên lòe loẹt trả lời thì nàng yên tâm, đang định rời đi, thì bắt gặp Hoa Phong đang nhìn mình với ánh mắt không bình thường, do đó có hơi khó chịu.

-Dạ vừa đăng ký nhập học, nên chưa biết lớp nào?

Bị bắt gặp với thành ý không tốt Hoa Phong vẫn bình tĩnh nói láo . Thật ra chuyện bị bắt gặp nhìn lén đối với hắn chẳng tính là gì “quen rồi“.

-Hừ!

Triệu Ngọc Hân hừ lạnh, quay mặt đi về hướng khác.

“Nhóc con Biến thái! đừng để vào viện của ta, đến lúc đó biết tay ta!” Triệu Ngọc Hân nghĩ thầm, thậm chí có chút chờ mong.

Hoa Phong đang khoái chí cười thầm mà không biết đã đắc tội vị giáo sư này.

-Coi như hôm nay ngươi may mắn, không có lần sau đâu!

Đúng lúc này tên thiếu gia lòe loẹt nói câu hăm dọa, rồi cả đám bỏ về.

“ Một lũ bệnh!” Hoa Phong lắc đầu, hắn cũng đi theo ra cổng.

-Thiếu gia bên này!

Hoa Thanh chờ sẵn, vừa thấy Hoa Phong hắn vẫy tay la lớn. Hoa Phong tiến về phía xe ngựa đám thiếu niên vừa rồi đang nhìn theo, một tên lên tiếng:

-Ồ! chẳng phải là tên tiểu tử hồi nãy sao? hắn cũng là con nhà giàu?

Thiếu niên lòe loẹt khinh thường nhìn sang, bỗng chốc thần sắc hắn cứng đờ, mặt cắt không chút máu, tay chân run run như muốn quỵ xuống.

-La Thành! ngươi sao vậy?

Một tên đứng cạnh hắn khó hiểu bèn dò hỏi.

-Hắn... hắn tiểu tử đó là người Hoa gia!

Tên được gọi là La Thành lắp bắp nói.

Hả? Hoa gia!

Tên vừa hỏi thốt lên kinh ngạc, sau đó sắc mặt nguyên đám trắng bệch. Là người Hoa gia còn được gọi là thiếu gia, học ở học viện này không phải tên phế vật kia thì ai vào đây.Lo sợ một hồi cả bọn mặt như tro tàn thần tình nơm nớp rời khỏi. Dù Hoa Phong có là phế vật nhưng tuyệt không phải chúng có thể trêu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.