Kiếm Phá Thương Khung

Chương 218: Chương 218: Coi trời bằng nắm tay




Ba người hai nam một nữ cùng nhau đồng hành.

Hai người Quách Giai Kỳ bởi vì bi thương mà không ai nói chuyện.

Về phần Hoa Phong hắn cũng là một trận im lặng, vừa đi vừa nhập thần.

Thần thức đột nhiên tăng mạnh, là sự tình khiến hắn phải suy ngẫm.

“ Hóa ra là như vậy”

Sau một hồi tìm hiểu, Hoa Phong rốt cuộc nhận biết, nguyên nhân do dâu xảy ra sự tình bất ngờ đến không tưởng kia.

Thần thức sở dĩ xảy ra biến cố, xuất phát từ việc hắn đem linh hồn lực, của võ giả Hải Dương cảnh đi thôn phệ.

Thôn phệ lực lượng, giúp gia tăng lực lượng thân thể.

Thôn phệ thần thông, giúp tạo ra hạt mầm thần thông.

Thôn phệ linh hồn, là đem linh hồn người khác, làm thứ nuôi lớn linh hồn chính mình.

Thôn phệ lực lượng cùng thôn phệ thần thông, đều bị Thiên Địa Quyết bài xích gần như bằng không, so với thứ lấy được từ bên ngoài.

Nhưng thôn phệ linh hồn lại hoàn toàn khác.

Với Hoa Phong linh hồn là tồn tại tối cao, không bất cứ thứ gì, cho dù là Thiên Địa quyết có thể cai quản được.

Bởi vì ngay chính Thiên Địa Quyết, cũng là do linh hồn câu thông thiên địa mà sáng tạo đi ra.

Đối với bất kỳ thứ gì khác, không phải do thiên địa sản sinh, công pháp này đều bài xích một cách mạnh mẽ.

Nhưng linh hồn lực là thứ cần thiết, để bổ trợ linh hồn tăng trưởng, Thiên Địa Quyết dù muốn bài xích, cũng là không thể, khi mà linh hồn xếp trên nó một bậc.

Thôn phệ linh hồn lực không bị bài xích, đồng nghĩa linh hồn được bổ trợ một lượng chất dinh dưỡng cực lớn, từ đó linh hồn liền trở nên lớn mạnh.

Linh hồn lớn mạnh, thần thức tăng trưởng, cũng không phải là vấn đề gì đó lạ lẫm.

“ Hải Dương cảnh a! Ta thích các ngươi rồi”

Thôn phệ linh hồn lực có thể giúp thần thức bộc phát tăng trưởng, khiến Hoa Phong một trận sáng mắt.

Suy nghĩ của hắn lúc này là muốn lập tức đè đầu đám Hải Dương cảnh ra, mà đập cho một trận, chọc giận bọn họ, để bọn họ phóng xuất linh hồn lực, sau đó cắn nuốt.

“ Bất quá ta còn chưa muốn chết”

Thế nhưng hắn rất nhanh một trận cười khổ, hắn chưa muốn chết. Bởi vì sẽ không xuất hiện tên Hải Dương cảnh ngu ngốc thứ hai.

Không tiếp tục ảo tưởng sức mạnh, vả lại thời gian lại đang rảnh rỗi, Hoa Phong liền tổng kết những thứ đạt được trong một tháng vừa qua.

Trong một tháng này hắn là trải qua không ít lần cực kỳ nguy hiểm, vách ngăn sinh tử cách nhau một màng mỏng, chỉ cần hơi sơ xuất, hay kém một chút vận khí, liền vạn kiếp bất phục.

Thế nhưng nguy hiểm luôn đi đôi với kỳ ngộ, kỳ ngộ của hắn không phải bảo vật kinh thiên, cũng chẳng phải thứ khiến người đỏ mắt.

Kỳ ngộ của hắn chính là thực lực, thực lực của hắn sau một tháng hai lần tung hoành hiểm địa, đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đầu tiên khi chiến một trận với tên đại đương gia thủ lĩnh sơn tặc, liền cho hắn biết Sơn Hà cảnh không bao giờ là dễ đối phó.

Kế tiếp giao thủ cùng đám đạo sĩ, hắn liền ngộ ra liên hoàn kích có một không hai.

Trận chiến cùng bầy đàn Hỏa Thiên Lang, hắn liền nhận ra bản thân có một bá chiêu, gọi là thôn phệ lực lượng.

Bá chiêu này là do tinh hoa thần binh, cùng linh hồn khế ước của Hỏa Hoàng Man Ngưu, kết hợp nội tam sinh tạo thành.

Đối đầu cùng Tiểu Giác hắn ngộ ra thôn phệ thần thông, bằng cách dùng vạn vật ý chí thay thế tinh hoa thần binh.

Vạn vật ý chí có thể hấp thụ ý chí vạn vật, đem đi đánh cắp thần thông, là cực kỳ thích hợp.

Sau cùng khi bị Hải Dương cảnh vây khốn, hắn tiếp tục ngộ ra thôn phệ linh hồn.

Thôn phệ linh hồn, là dùng linh hồn của chính hắn thay thế cho tia linh hồn của Hỏa Hoàng Man Ngưu.

Tại đây cũng nhờ vào vận khí hắn mới không bị đánh chết, thần thức tăng lên một trăm dặm cũng là từ chỗ này mà ra.

Sau lần chết hụt, hắn không chút do dự nhận định, Hải Dương cảnh tuyệt không nên trêu vào.

Nhưng kỳ ngộ lớn nhất của hắn lần này, chính là thu phục yêu thú thần bí mà hắn gọi là Tiểu Giác.

Có thể sinh ra từ quả trứng hóa thạch, đây tuyệt đối không phải yêu thú tầm thường.

Còn thần thông hắn đánh cắp của nó, lợi hại ra làm sao cần phải chờ thử nghiệm.

Về phần hang động linh thạch chỉ làm hắn thêm khổ não, không muốn nhắc tới. Tu vi tăng nhẹ một tiểu cảnh giới, là thứ duy nhất khiến hắn không vui.

“ chuyến đi này rất không tệ”

Tuy nhiên suy đi tính lại, Hoa Phong cũng là thập phần hài lòng với lần tham quan hiểm địa.

Mỗi một lần thực thi nhiệm vụ, là mỗi một lần thực lực đại tăng, khiến hắn thập phần chờ mong chuyến đi kế tiếp. Nhiệm vụ ma vực.

- Hoa công tử, phía trước là địa bàn của một doanh trại dong binh!

- Người cầm đầu là Sơn Hà cảnh, nếu có gặp phải bọn họ, không nên đắc tội vẫn hơn!

Đang khi Hoa Phong vì cái nhiệm vụ tiếp theo mà chờ mong, Quách Giai Kỳ đột nhiên hướng hắn lên tiếng, hay nói đúng hơn là nhắc nhở.

Phía trước là địa bàn cai quản của một dong binh cường đại, có cường giả Sơn Hà cảnh trấn thủ.

Đám người này không vô pháp vô thiên như đám Tân Trào Dong Binh, nhưng cũng chẳng mấy tốt lành.

Bọn họ không tùy ý giết người, nhưng ỷ đông cậy mạnh là thường xuyên xảy ra.

Ba người đi ngang qua địa bàn của họ, lỡ may bị trêu chọc ức hiếp, nàng và sư tỷ còn có thể nhẫn nhịn một hai.

Nhưng với bản tính của Hoa Phong liền không như vậy. Do đó nàng là đi trước nhắc nhở, đề phòng chuyện không hay xảy ra.

- Quách cô nương có thể nói tại hạ biết dong binh là thứ gì tổ hợp?

- Bọn họ khác tông môn và sơn tặc ở điểm nào?

Hoa Phong làm như không nghe thấy cái gì không thể đắc tội, mà hướng Quách Giai Kỳ đưa ra nghi vấn.

Hắn cùng nàng một thời điểm đặt chân đến trung đại lục, nhưng Hoa Phong tin chắc nàng biết nhiều hơn mình. Bởi vì hắn không hề tụ tập với bất kỳ ai.

Thông tin về trung đại lục gần như hoàn toàn mù tịt, chỉ biết vài thứ ít ỏi.

Hoa Phong bất ngờ hỏi một đề tài mà ai cũng biết, hai người Quách Giai Kỳ đầu tiên là hơi ngẩn ta, liếc hắn một cái đầy cổ quái. Nhưng Quách Giai Kỳ vẫn là giải đáp hắn nghi vấn.

- Ta là biết không nhiều, nhưng cái này vừa hay hiểu biết đôi chút!

- Dong binh hay còn gọi là dong binh đoàn!

- Dong binh đoàn chia làm bốn loại! Dong binh đa tông, dong binh đa tộc, dong binh tán tu, và dong binh hỗn tạp!

- Dong binh đa tông là do rất nhiều đệ tử tông môn khác nhau tụ hợp mà thành!

- Dong binh đa tộc là võ giả các gia tộc cùng nhau một chỗ!

- Dong binh tán tu là do tán tu lập nên!

- Dong binh hỗn tạp là do ba nhân tố vừa nêu tạo dựng!

Hơi ngừng một chút, để cho Hoa Phong kịp tiếp thu, Quách Giai Kỳ nói tiếp.

- Dong binh có loại không phân biệt nam nữ, có loại chỉ toàn nam và toàn nữ!

- Dong binh không phức tạp như tông môn, không cướp bóc như sơn tặc!

- Bọn họ tập hợp lại là để thám hiểm những nơi không thể đi một mình, hoặc tiếp nhận các nhiệm vụ do một người nào đó đưa ra!

- Nơi tiếp nhận nhiệm vụ gọi là chợ dong binh!

- Ở chợ dong binh có rất nhiều loại nhiệm vụ, nhiệm vụ có khó, có dễ, không khác nhiệm vụ tông môn là mấy!

- Nhưng nhiệm vụ ở chợ dong binh, không phải do tông môn đưa ra, mà do chính võ giả đưa ra!

- Nhiệm vụ ở đây đa phần là do chủ nhân không thể thực hiện, hoặc lười thực hiện! Tỷ như bọn họ muốn tìm kiếm một món đồ gì đó, mà trung đại lục rộng lớn sức lực cá nhân có hạn, cho nên phải nhờ đến thế lực nhiều người hơn.

- Tông môn cùng gia tộc khinh thường đi làm chuyện vặt vảnh, cho nên dong binh từ đó được thành lập!

- Tùy theo khu vực mà dong binh mạnh yếu, có rất nhiều dong binh mạnh không kém cao cấp tông môn, cao cấp gia tộc! Thậm chí siêu cấp!

- Đám dong binh bị công tử chém giết, cùng dong binh cai quản địa bàn trước mặt là thuộc hạng yếu nhất!

Quách Giai Kỳ nói đến đây liền thôi, kiến thức của nàng chỉ đến vậy. Diệp Lạc Hồng cũng là không có ý kiến, như ngầm đồng ý với giải đáp của sư muội.

- Đa tạ Quách cô nương không tiếc lời chỉ giáo!

Hoa Phong sau khi nghe xong cũng không hỏi tiếp, hướng Quách Giai Kỳ chắp tay cảm tạ.

- Công tử quá khách khí rồi!

Hoa Phong chỉ đơn thuần làm theo bản năng, nhưng Quách Giai Kỳ lại không nhận.

- Kẻ nào to gan, dám xâm phạm địa bàn Thiên Sơn Dong Binh, mà không thông báo!

Quách Giai Kỳ đang định nói thêm cái gì bất quá đành nuốt ngược trở về, khi mà phía trước xuất hiện một hàng mười người, nam có, nữ có, bọn họ là đang hướng về phía này kênh kiệu, hất hàm.

Lên tiếng là một thanh niên vận hoàng y, tu vi Thiên Địa cảnh tam trọng thiên.

- Mỗi khi gặp người, các ngươi đều ẳng lên như này?

Nhìn vẻ mặt bọn họ Hoa Phong nội tâm một trận chán ghét, không tự chủ buột miệng.

- Hoa công tử! Ngươi!

Ngay khi Hoa Phong vừa lên tiếng, Quách Giai Kỳ lập tức nhìn hắn chằm chằm, giọng run run nói.

Nàng là vừa nhắc nhở hắn a, hắn chẳng những không điệu thấp, mà còn có vẻ ngông cuồng hơn đám ngươi đối diện không ít.

Tên này đúng là coi trời bằng nắm tay đây mà.

Diệp Lạc Hồng cũng bị Hoa Phong làm cho khó chịu, nhưng không nói mà lặng im quan sát. Kẻ có thể đi xuyên hiểm địa rốt cuộc có hay không trị được đám dong binh kia, bởi vì nàng luôn cho rằng hắn là yêu thú biến hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.