- Đa tạ công tử ra tay tương cứu!
- Đây là sư tỷ ta Diệp Lạc Hồng!
Hoa Phong chém giết xong đám dong binh, vừa quay trở lại, Quách Giai Kỳ liền hướng hắn cảm kích, nàng cũng không quên giới thiệu danh tính nữ nhân bên cạnh.
Diệp Lạc Hồng cũng là hướng hắn một phen thi lễ, nhưng nàng vẫn là quan sát hắn thật kỹ, nội tâm còn chưa hết khiếp sợ.
- Quách cô nương không cần khách khí!
- Chỉ là tiện tay mà thôi!
Hoa Phong phất tay, ý vị không cần phải quan trọng hóa vấn đề.
- Đối với công tử quả thật chỉ là tiện tay!
- Nhưng với tỷ muội chúng ta, lại là sống và chết!
Diệp Lạc Hồng không cho là đúng, đột nhiên lên tiếng.
Đúng như nàng nói, đối với Hoa Phong chém giết đám dong binh chỉ là tiện tay mà làm, nhưng nếu hắn không xuất hiện mà làm ra cái tiện tay ấy, hai người các nàng chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn.
Cho nên hắn dù không nhận hai nàng hướng hắn thi lễ, nhưng không vì vậy mà nàng bỏ qua quy tắc này.
- Khó quá bỏ qua a!
Hoa Phong cười khổ đáp lại, chuyện không có gì là bất hợp lý, cho nên hắn cũng là mặc kệ họ.
Bất quá nữ nhân gọi là Diệp Lạc Hồng, cho hắn một cảm giác cố chấp.
Diệp Lạc Hồng nhíu mày muốn nói lại thôi, từ câu nói này, nàng là biết đối phương hẳn là một người tùy tiện. Có lẽ hắn cứu hai người, đúng thật chỉ là ngẫu hứng.
- Chủ nhân, ngươi keo kiệt!
Đang khi Hoa Phong có ý định hướng hai người trước mặt, hỏi thăm nơi tọa lạc thành thị, đột nhiên một giọng nói trẻ con vang lên, nghe ra mười phần tức giận.
Không phải Tiểu Giác thì ai vào đây.
Tiểu Giác từ khi hết nguy hiểm liền ngủ, không hề hay biết chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lúc Hoa Phong đem đám người kia chém giết, liền bị đánh thức.
Hoa Phong âm thầm động thủ,
hành động này chẳng khác nào cắt đứt con đường kiếm ăn của nó, khiến nó một trận buồn bực, càng nghĩ càng tức nên liền nói đi ra.
- Ngươi chỉ biết ăn rồi ngủ! Đáng đời! Ha ha!
Hoa Phong coi bộ dạng tức giận của Tiểu Giác không ra gì, lên tiếng trào phúng, kế tiếp cười khoái chí, có thể đỡ tốn hai trăm viên đan dược, đây là sự tình rất phấn khích.
- Chuột...chuột biết nói!!!
Hai người Quách Giai Kỳ ban đầu ngó quanh, nghĩ là lại có thêm người xuất hiện, nhưng rất nhanh cả hai liền tròn mắt, tay chỉ vào Tiểu Giác trên vai Hoa Phong miệng lắp bắp.
Như đám người Lương Gia hôm nọ, bọn họ cũng vì Tiểu Giác biết nói mà kinh ngạc.
Tiểu Giác nếu chỉ nhìn sơ qua, so với chuột trăm phần giống trăm, cho nên rất dễ bị người hiểu lầm.
- Nhân loại đáng chết!
- Dám nói ta là chuột!!!
Tiểu Giác đang vì Hoa Phong cướp mối mà tức giận, lúc này lại có người gọi nó là chuột, đây chẳng khác đổ thêm dầu vào lửa.
Nó đã không còn uy nghiêm đại chúa tể, nhưng tuyệt đối không phải ai cũng có thể khinh nhờn.
Cho nên nó là đang hướng hai người Diệp Lạc Hồng phẫn nộ, bộ dạng hung thần ác sát.
- Bọn họ là bằng hữu của ta!
Hoa Phong vỗ đầu Tiểu Giác ra vẻ trấn an.
- Nó gọi là Tiểu Giác không phải chuột!
- Tuyệt đối đừng chọc giận nó, nếu không hậu quả rất khó lường!
Hắn cũng không quên hướng hai người kia giải thích.
Tiểu Giác nghe Hoa Phong nói liền một trận hậm hực, nhưng không có làm ra hành động gì khác, lại tiếp tục ngủ.
Về phần hai người kia, bọn họ dường như có vẻ không mấy tin tưởng, con chuột gọi là Tiểu Giác có thể làm ra cái gì hậu quả.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Tiểu Giác ngoài vẻ đáng yêu ra, thì chỉ có cái biết nói là khiến người khó hiểu mà thôi.
- Tại hạ từ bên kia Tiết Mộc Sâm Lâm đi qua!
- Muốn tìm một thành thị, nhưng lại không quen thuộc lắm địa hình!
- Hai vị cô nương có thể hay không chỉ giáo?
Để tránh bọn họ lần nữa chọc Tiểu Giác nổi điên, Hoa Phong liền chuyển hướng chủ đề.
- Đi từ bên kia qua!!!
- Không phải chứ???
Diệp Lạc Hồng há mồm nhìn Hoa Phong, như đang nhìn một con quái vật.
Có thể đi xuyên hiểm địa chỉ với tu vi Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, tên này rất có thể là yêu thú.
- Có gì không đúng?
Hoa Phong nhíu mày, nói.
Đi xuyên hiểm địa thôi mà, đâu phải cái gì to tát.
Chạy thoát khỏi tử thần mới là vận khí, còn cái cấm địa kia đúng là không đáng đặt vào mắt.
- Không có gì?
- Là ta có chút thất thố!
Diệp Lạc Hồng thu hồi kinh sợ, lên tiếng thanh minh.
Đúng là với sự biến thái của đối phương, đi xuyên hiểm địa cũng là có thể.
- Chúng ta cũng đang hướng về thành thị!
- Công tử có hay không hứng thú đi cùng?
Quách Giai Kỳ sợ sư tỷ làm Hoa Phong không vui, bèn lên tiếng chen ngang, thay sư tỷ trả lời câu hỏi của hắn.
Bất quá nàng không có trực tiếp chỉ đường, ý vị muốn Hoa Phong hộ tống.
Hai nữ nhân đi đường không bao giờ là an toàn, có thêm yêu nghiệt như hắn cùng đi, liền đảm bảo được rất nhiều thứ.
- Cầu còn không được!
Hoa Phong không do dự đáp ứng.
Hắn thừa biết Quách Giai Kỳ đang nghĩ gì, nhưng lại không quá để ý.
Gặp những người có thể chiến, hắn không ngại lấy chiến dưỡng chiến, còn gặp loại không thể chiến thì nhờ Tiểu Giác. Cao cấp hơn liền chạy, mặc kệ ai sống chết.
Hắn không tốt đến mức liều mạng bảo vệ người qua đường, do đó đáp ứng hay không cũng chẳng mất mát gì.
- Một lời đã định!
Hoa Phong không ngờ dễ dàng đáp ứng, Quách Giai Kỳ liền thở phào, nội tâm vui mừng một cách khó hiểu.
Nàng vui không phải vì có người hộ tống, mà vui vì cái gì đó rất lạ.
Tại tứ đại lục thanh danh Hoa Phong đi liền với hai từ vô sỉ, nàng cũng cho rằng như vậy.
Nhưng hiện tại Hoa Phong trong mắt nàng, không phải tệ như như chính nàng từng biết.
- Còn bọn họ!
Ngay khi Hoa Phong đáp ứng đi cùng, Diệp Lạc Hồng liền đưa măt về mười mấy cỗ thi thể xung quanh, thần sắc bất giác bi thương, nghẹn giọng lên tiếng.
Những người này đều là sư huynh đệ của nàng, rất nhiều lần đồng sinh cộng tử, nhưng đến cuối cùng chỉ mình nàng còn tại thế.
- Chúng ta đem bọn họ đi chôn cất!
Quách Giai Kỳ vành mắt cũng một trận ửng đỏ, nói cũng có chút khó khăn.
- Đành vậy!
Diệp Lạc Hồng thần sắc thập phần không nỡ, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Hoa Phong đứng một bên xem bọn họ xử lý thi thể đồng môn, nội tâm một trận cảm thán.
Sinh tử ly biệt là một quy luật không thể thiếu trong cuộc sống nhân sinh. Tuy nhiên, ly biệt theo cách này quả thật bi thương cực độ.
- Chúng ta đi!
Xử lý xong mọi chuyện, Quách Giai Kỳ cố nén bi thương, quay sang nói với Hoa Phong.
Kế tiếp ba người không ai nói gì lặng yên rời đi. Để lại nơi đây một ngôi mộ thật lớn, xa hơn là mười mấy thủ cấp lẫn thi thể không đầu rải rác, tạo cho người ta cảm giác rờn rợn.