- Nơi đây không thích hợp đánh nhau!
Bất chấp Lăng Hiên mạnh miệng, Hoa Phong bình tĩnh đưa mắt đánh giá xung quanh, sau đó lạnh nhạt nói.
Theo hắn hàng quán nhà cửa ở Nam Bình trấn, không rắn chắc như lôi đài thi đấu, của cao cấp tông môn.
Do đó, nếu chọn nơi này làm địa điểm chiến đấu, tuyệt đối là một hồi phá hoại cực lớn.
- Chúng ta lên trên!
Hoa Phong thân hình lăng không bay lên, nơi hắn chọn chính là không trung.
Lăng Hiên không do dự đi theo, hắn không quan tâm cái gì phá hoại, nhưng trước khi chém giết con mồi, hắn luôn cho đối phương nguyện ước cuối cùng.
Hoa Phong đã muốn lên không trung, hắn không phản đối, xem như hoàn thành tâm nguyện.
Ba người Lý Thanh lẫn võ giả quan sát xem trò cũng đạp không theo sau.
Khi đến độ cao đủ an toàn cho kiến trúc phía dưới, Hoa Phong liền dừng lại.
Lăng Hiên cũng rất nhanh đi tới, đứng đối diện.
Võ giả hiếu kỳ liền dừng ở phía xa, giữ khoảng cách an toàn.
- Ta không giết người không thù không oán, nhưng ngươi là ngoại lệ!
Hoa Phong nghiêm túc hướng Lăng Hiên lên tiếng.
- Kiếm của ta không uống máu vô danh tiểu tốt!
Lăng Hiên cười lạnh đáp trả.
Trước mắt hắn đối phương là đang tự tin, nhưng trong suy nghĩ của mình, hắn là thấy đối phương cuồng ngạo không sợ chết.
- Vong hồn dưới kiếm cùng phế vật một chỗ, là hai thứ không đủ tư cách biết tên ta!
- Tam Sinh Ánh Nhật!
Hoa Phong nói vừa hết câu, Thanh Phong kiếm đã nơi tay. Không ngờ lập tức động thủ, hắn lấy tốc độ cực nhanh, điều động tam sinh chuyển hóa ngoại chân nguyên chém ra một kiếm.
Kiếm của hắn đơn thuần chỉ mang theo năm mươi dặm ngoại chân nguyên, năng lượng mặt trời.
Năng lượng mặt trời nhanh chóng huyễn hóa đi ra kiếm quang chói lòa, kiếm quang như muốn thiêu đốt vạn vật, ẩn chứa khí tức khủng bố, hướng Lăng Hiên gào thét đánh tới.
- Thật mạnh!
Lăng Hiên nội tâm kinh hãi, miệng lẩm bẩm, rốt cuộc hắn là hiểu nguyên nhân do đâu từ đối phương, cảm nhận một tia nguy hiểm mơ hồ.
Thế nhưng đâu chỉ là mơ hồ, mà cực kỳ nguy hiểm, địch nhân mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
- Trầm Tích Tinh Sa!
Công kích phát ra từ địch nhân khiến hắn có chút kinh sợ, bất quá Lăng Hiên cũng nhanh chóng vung kiếm phản kích.
Kiếm chiêu của hắn không biết ẩn chứa ý cảnh gì, mà kiếm vừa chém ra, không gian liền một trận trầm trọng, những thứ tồn tại trong phạm vi kiếm chiêu ảnh hưởng, đều đồng dạng trở nên chậm chạp.
Lăng Hiên lĩnh ngộ Tiêu Trần kiếm ý, khi kiếm ý được hắn khai phát, thiên địa phảng phất tiêu điều, kiệt quệ.
Mọi thứ trên thế gian khi đối diện Tiêu Trần kiếm ý, liền ảm đạm vô quang, có cảm tưởng trần về trần, bụi về bụi.
Kiếm chiêu ẩn chứa lực đạo trầm trọng cộng thêm kiếm ý khủng bố, lập tực huyễn hóa đi ra một đạo kiếm quang màu nâu nhạt.
Kiếm quang nâu nhạt không hề tỏ ra yếu thế so với kiếm quang chói lòa của Hoa Phong, cũng là lấy tốc độ nhanh nhất mạnh mẽ giao kích.
Oanh
Thanh âm nổ lớn vang lên kinh thiên động địa, sóng xung kích từ trung tâm bộc phát càn quét xung quanh, khiến đất trời ảm đảm, thiên địa thất sắc.
Hoa Phong bị sóng xung kích đẩy lùi ba bước, phía đối diện Lăng Hiên cao cao tại thượng, không ngờ bị đập bay hơn ba mươi thước, miệng phun máu tươi, bị thương không nhẹ.
- Cái gì?
- Hắn mạnh như vậy!!!
Võ giả xem trò, chứng kiến tình huống ngoài dự liệu, hai mắt trợn tròn, miệng hình quả trứng, khiếp sợ không thôi.
Đặc biệt Lý Thanh cùng Hạo Thần bọn họ không thể tin đây là sự thật. Đối với đệ tử tông môn đại phái tu vi dưới Sơn Hà cảnh mà nói, Lăng Hiên là cái tên nghe thôi đã sợ, mặc dù có là Thiên Sơn cảnh.
Bởi vì Thiên Sơn cảnh cũng không mấy người nắm chắc đả bại Lăng Hiên. Tuy nhiên hiện tại như nào, một Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, ngay kích đầu tiên liền khiến đối phương chật vật.
Cái này cũng quá yêu nghiệt rồi.
...
- Ta đánh giá ngươi quá thấp!
Lăng Hiên sau khi đứng vững, hơi áp chế thương thế, hướng Hoa Phong nói.
Bộ dạng của hắn lúc này chuyển từ khinh thường sang cực kỳ ngưng trọng. Địch nhân trước mặt rất mạnh, bất quá hắn không tin không thể chém chết đối phương dưới kiếm.
Hoa Phong chỉ nhếch miệng cười nhạt.
Lăng Hiên trước mặt bộ dạng ngưng trọng mười phần, nhưng sự tự tin trong ánh mắt vẫn như cũ không thay đổi, điều này chứng minh đối phương thập phần nắm chắc, đem chính mình chém giết.
Thế nhưng Hoa Phong cũng không có nói gì nhiều, tiếp tục phát động công kích.
Tâm niệm vừa động, tam sinh chi lực từ bốn phương tám hướng, trong vòng năm mươi dặm lấy hắn làm trung tâm không ngừng hội tụ.
Được tam sinh bao bọc, thân hình Hoa Phong đột nhiên trở nên mờ ảo, huyễn lệ.
- Vân Tụ Thiên Hà! Thiên vạn biến!
Hoa Phong khẽ hô, sau đó chém ra một kiếm.
Công kích lần này Hoa Phong là thi triển tuyệt kỹ về mây, hắn còn vận dụng bậc hai nghịch tam sinh, nghịch hỗn độn, cộng thêm thiên địa chân nguyên không tiếc gia trì, tạo nên một chiêu cực mạnh. Nếu không tính kiếm ý, có thể xem như hắn là toàn lực xuất thủ.
Tam sinh huyễn lệ theo Hoa Phong vung kiếm chém ra, lập tức huyễn hóa thành hơn một trăm huyễn ảnh kiếm quang, không những vậy, nơi nào có mây nơi đó xuất hiện huyễn ảnh tiểu kiếm.
Một trăm kiếm quang lấy một tốc độ không thể tin nổi, nhắm thẳng Lăng Hiên đánh tới.
- Kiếm Pháp thật mạnh!
Kiếm quang mang tam sinh vân chi lực, phiêu dật hờ hững, không hề gào thét, không ẩn chứa sự khủng bố, nhưng lại khiến Lăng Hiên một trận xanh mặt.
- Đáng tiếc gặp phải ta!
Bất quá hắn rất nhanh cười lạnh. Không hề chậm chạp xuất chiêu đối kích.
- Trầm Tích Thiên Địa!
Theo Lăng Hiên quát lên, không gian xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề trầm trọng.
Những thứ trong phạm vi bị âm thanh ảnh hưởng, như khủng long sa lầy, nửa bước khó đi.
Vô số tiểu kiếm được Hoa Phong huyễn hóa, như đâm vào bức tường, mạch nha không thể nhúc nhích, tiêu tán vô tung.
Hơn một trăm huyễn ảnh đang lao đi như tia chớp, tốc độ cũng là mười không còn một.
Thân thể Hoa Phong lúc này muốn cử động cũng hết sức khó khăn
Thừa lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi, nhân cơ hội Hoa Phong chưa tìm ra cách phá giải trọng lực, Lăng Hiên lấy tốc độ cực nhanh áp sát, kiếm chỉ yết hầu, ý định một kích đoạt mạng.
- Đấu với ta sao? Chết đi!!!
Lăng Hiên thần sắc bỗng dưng trở nên dữ tợn, nhe răng cười hung ác, hắn không tin Hoa Phong có thể tránh thoát một kiếm tất sát của mình. Thiên Sơn cảnh chết dưới chiêu này không hề ít.
Đối mặt tình huống nguy hiểm, Hoa Phong không hề sợ hãi, bình tĩnh đến dọa người.
- Phá cho ta!
Hoa Phong quát lớn, vận dụng nghịch tam sinh bậc một, chuyển hóa công kích từ chậm sang nhanh.
Hắn từng bị La Hoàng hại cho thê thảm, cũng bằng cái chiêu trọng lực này, cho nên liền bỏ ra chút thời gian tìm cách phá giải, để khi gặp phải công kích đồng dạng, không đến nỗi bó tay chịu trói.
- K...h...ô..n..g.....!!!
Lăng Hiên đang lao tới như tia chớp, ý định đem Hoa Phong chém giết, thế nhưng công kích của Hoa Phong vốn dĩ chậm chạp khó đi, bất ngờ tăng tốc, thuận thế đập trúng người tan xác mà chết.
Trước khi chết, hắn còn không hiểu tại sao đối phương có thể hóa giải trọng lực của mình, chết không cam lòng.
- Ngu ngốc!
Hoa Phong nhìn máu thịt bầy nhầy bay loạn khắp nơi, nhếch miệng khinh thường.
Nếu Lăng Hiên đứng im công kích, có lẽ không chết nhanh như vậy.
Bất quá đối phương thật sự muốn cho kiếm uống máu, mới chết thê thảm.
Theo Hoa Phong dùng nhục thân trực tiếp nghạnh kháng công kích toàn lực của hắn, không tan xác mới là chuyện kỳ quái.
Võ giả xem trò chứng kiến Lăng Hiên bị Hoa Phong đập tan xác, toàn bộ điều bị chấn nhiếp đến không dám thở mạnh.
Tuy nhiên bọn họ lúc này đang cảm thấy chuyện thật như đùa.
Lăng Hiên tu vi siêu tuyệt, vượt cáp chém giết như chém chó chém gà, đến cuối cùng lại bị người ta vượt cấp giết lại.
Kinh khủng hơn, Lăng Hiên có thể chém giết Thiên Sơn cảnh, thì kẻ chém giết được hắn hiển nhiên cũng là làm được.
Nhưng điều kinh khủng ở đây, tên kia mới chỉ Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên.
Lý Thanh cùng Hạo Thần lúc này lưng đầy mồ hôi lạnh, không rét mà run, bọn họ từng lên mặt đòi chém đòi giết quái vật trước mặt, đây là phi thường muốn chết.
Không biết đối phương có ghi thù, quay sang tính sổ hay không, nếu vậy chết là chắc, sát tinh đáng sợ như này, bọn họ thậm chí không có gan đánh trả.
“ Phế vật!”
Liếc mắt qua đám võ giả một trận, hơi dừng lại trên người Lý Thanh cùng Hạo Thần, trông bộ dạng như chó cụp đuôi của bọn họ, Hoa Phong mặt lóe tia khinh thường.
Kế tiếp không thèm để ý bọn họ, hắn liền lăng khộng hạ xuống, chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ tiếp theo, hộ tống Vương gia.
Vương gia cư ngụ ở khu vực Thanh Ngân, muốn đến Nam Bình trấn, bọn họ phải trải qua mấy lần truyền tống trận, cuối cùng tự lực đến đây.
Theo như trên nhiệm vụ ghi chép, nơi tập hợp là một sơn trang tên gọi là Vương gia trang.
Tên như ý nghĩa Vương gia trang là Vương gia xây dựng để khi cần, có để dùng.
Tính toán thời gian, Hoa Phong liền biết bọn họ ba ngày sau mới tới, hắn không do dự chui xuống đất đào một cái động phủ, vừa nghỉ ngơi vừa tu luyện, bởi vì hắn cảm nhận được tu vi cảnh giới có một tia đột phá.