Kiếm Phá Thương Khung

Chương 177: Chương 177: Đối thủ khó chơi.




- Kiếm ý của ta bất quá chỉ là Ngũ Hành kiếm ý mà thôi!

Hoa Phong lạnh nhạt nói.

- Ngũ Hành kiếm ý!

Đối thủ của Hoa Phong và tất cả đệ tử đều không tự chủ thốt lên, sắc mặt đều là một trận nghi hoặc.

Ngũ Hành kiếm ý, yếu ớt đến đáng thương, là một trong những loại kiếm ý tệ nhất.

Kiếm giả lĩnh ngộ kiếm ý, trước tiên đều bỏ qua lĩnh ngộ ngũ hành. Trừ khi ngộ tính kém cỏi, không thể lĩnh hội kiếm ý cấp cao, mới đi lựa chọn cái kiếm ý hạ cấp mang tên ngũ hành tỷ như kim, mộc, thủy, hỏa thổ.

Trong mắt của bọn họ, Hoa Phong là yêu quái hình người, cho nên nói hắn lĩnh hội ngũ hành kiếm ý, là nói láo.

- Ngươi quả thật không để người khác vào mắt!

Đối thủ của Hoa Phong, đệ tử Thiên Sơn cảnh nheo mắt, hướng đối phương lên tiếng, giọng điệu khá âm trầm.

Theo tên này, hắn là tôn trọng đối phương hết mức, nhưng ngược lại, bị người xem thường.

Ngũ Hành kiếm ý sao, dùng móng chân nghĩ cũng biết đối phương là nói thật hay giả.

- Ngay từ đầu các ngươi là cố tình kiếm chuyện!

- Nếu đã vậy ta làm sao phải để các ngươi vào mắt?

Hoa Phong cười nhạt châm chọc.

Kiếm chuyện sinh sự mà kêu người ta để mình vào mắt. Nếu hôm nay hắn là yếu nhược, không có sức đánh trả, bọn họ ai sẽ để hắn vào mắt.

Hơn nữa hắn đúng là lĩnh hội Ngũ Hành kiếm ý, nhưng không phải ngũ hành trong suy nghĩ của bọn họ, mà là ngũ hành hợp nhất, bất quá hắn cũng lười giải thích.

- Ngươi vẫn chứng nào tật nấy, chấp mê bất ngộ, khẩu xuất cuồng ngôn, xem trơi như nắm tay!

- Đã như vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, sự chênh lệch giữa kiến hôi và cường giả!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh bị Hoa Phong nói thẳng là không để mình vào mắt, hơn nữa ánh mắt kia, ý vị xem bản thân hư ruồi bọ, giun dế, khiến hắn cực độ phẫn nộ.

- Ruồi bọ mà thôi!

Hoa Phong nhếch miệng khinh thường, ngoài lạnh trong nóng.

Hắn là đang tập trung tinh khí thần lên rất cao, thần thức đã đi trước thả ra. Chiến ý ẩn ẩn đang kéo lên, chỉ chờ bộc phát.

Tên trước mặt quả thật là một đối thủ vô cùng khó chơi.

Hắn không có ý định xuất ra kiếm ý, muốn dùng thực lực tự thân thông thường, trui rèn bản lĩnh chiến đấu, cùng mài dũa kiếm kỹ.

Liền không có kiếm ý, cho nên đối thủ quả thật cường đại, do vậy, mọi thứ cần phải sẳn sàng.

- Tốt!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh hai mắt phun lửa, sắc mặt đen lại, hắn mặc dù đã đoán trước, nhưng Hoa Phong trực tiếp nói ra, khiến hắn một phen giận sôi.

- Khốn Thiên Đoạt Địa!

- Bại dưới chiêu này ngươi liền cảm thấy vinh hạnh!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh, không ngờ muốn động thủ.

Ngay lúc này lấy hắn làm trung tâm, một thứ khí thế kinh khủng bất ngờ bộc phát.

Khí thế đi ra, khiến Thiên Địa thất sắc run rẩy, biển mây xung quanh bị đánh cho tán loạn tiêu thất hư vô.

Toàn bộ đệ tử phía dưới bị khí thế đè ép, không thể nhúc nhích, run rẩy khiếp sợ, không ít người tu vi thấp, trực tiếp hôn mê.

Những đệ tử khác chỉ sợ cũng là không chịu đựng quá lâu

-Hừ!

Quách Thiên Ân hừ lạnh phất tay một cái, toàn bộ khí thế đè ép về phía đệ tử dưới đài, liền bị đánh tan.

- Thật đáng sợ!

- Hắn chỉ sợ còn mạnh hơn Huyền Bân

Được giải vây chúng đệ tử mới kịp hoàn hồn, nhìn chằm chằm Thiên Sơn cảnh phía trên, nội một trận sợ hãi.

Huyền Bân trong lời bọn họ, là người biến thái nhất, tính riêng Thiên Sơn cảnh Kiếm Tông, thậm chí nhị phẩm tông môn.

Nhưng Thiên Sơn cảnh lạ mặt kia, trong mắt bọn họ, còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Chỉ mới phát ra khí thế đã khủng bố như này, nếu thật sự động thủ, không biết là đáng sợ bực nào, đừng nói một Huyền Bân, mười Huyền Bân cũng không thể làm được.

Những người khác, chỉ bị ảnh hưởng đã là thập phần không chịu nổi.

Hoa Phong trực tiếp bị đè ép, thần sắc tái nhợt, khóe miệng trào máu, toàn thân không thể cử động, bộ dạng chờ đối phương tùy ý chém giết.

Hắn đã chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho trận đấu, nhưng là không thể tưởng tượng đối phương lại mạnh đến trình độ này. Nếu không sử dụng kiếm ý, hắn khó lòng làm gì đối phương.

- Đã vậy liền chiến!

- Phá cho ta!

Hoa Phong hét lớn, toàn thân bộc phát chiến ý viễn siêu bình thường, cả người phát ra khí thế bài sơn đảo hải, Ngũ Hành kiếm ý cũng bị hắn toàn bộ khai mở.

Ngũ hành sinh diệt, tương sinh tương khắc, vạn vật tồn tại đều thuộc ngũ hành.

Ngũ Hành hàng lâm khiến cho thiên địa một trận khai minh, toàn bộ khí thế bị đè ép, liền bị đánh tan không còn một mảnh.

Kiếm ý mêng mông che trời phủ đất, kiếm ý vừa ra, toàn bộ đệ tử đều run rẩy khiếp sợ, kiếm trong nhẫn trữ vật không tự chủ rung lắc dữ dội, như muốn phá nhẫn đi ra, cúi đầu thần phục quân vương.

Chúng đệ tử đạo tâm gần như bị hỏng mất, suýt chút hướng Hoa Phong quỳ bái, nhưng võ giả có ý chí cực kỳ kiên cường, bọn họ rất nhanh áp chê trở lại, tuy nhiên linh hồn vẫn không ngừng run rẩy.

Không chỉ riêng đệ tử, ngay đến mấy chấp sự tu vi siêu tuyệt, cũng phải một trận kinh hãi, bất quá với tu vi của bọn họ cộng thêm đạo tâm vững chắc, không có bị ảnh hưởng quá nhiều, rất nhanh liền hóa giải đi ra.

- Cái này là ngũ hành của hắn???

- Ngũ hành khủng bố như này ta cũng muốn!

- Nhưng ngũ hành không phải nói chỉ có thể tồn tại độc lập thôi sao?

Chúng đệ tử sau khi cật lực áp chế uy áp từ kiếm ý, miệng há to hình chữ o, kinh hãi không thôi.

Ngũ Hành kiếm ý mà bọn họ cho rằng yếu nhược, không nghĩ tới lại kinh khủng bực này.

Nhưng bọn họ lại nghi hoặc một chuyện, đó là ở tàng thư điện tông môn, tất cả ghi chép dù cổ xưa hay hiện tại, cũng đều cho rằng, ngũ hành chỉ có thể hoạt động độc lập mà thôi.

Thế nhưng, cái lý luận đó hiện tại bị Hoa Phong phá vỡ rồi.

Sau hôm nay khi trở lại tiểu viện, tất cả đệ tử lẫn chấp sự đều dự định tìm hiểu lĩnh hội Ngũ Hành kiếm ý, bởi theo bọn họ, lĩnh hội ngũ hành dễ như lấy đồ trong nhẫn trữ vật.

Nhưng bọn họ không biết, độ khó của nó không khác gì bắt chó leo thang, tuyệt không thể lĩnh hội.

...

- Đây là Ngũ Hành kiếm ý của ngươi?

Đệ tử Thiên Sơn cảnh, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm Hoa Phong lên tiếng.

Hắn cho rằng, bản thân phát ra tuyệt kỹ uy áp khốn thiên đoạt địa là có thể đả bại Hoa Phong dễ dàng.

Nhưng là không có ngờ tới, kiếm ý ngũ hành mà hắn cho rằng đối phương nói láo, lại đáng sợ bực này.

Kiếm ý vừa ra khí thế của hắn bị đánh tan sạch sẽ, hơn nữa còn bị áp chế ngược.

Đặc biệt ngũ hành lại có thể dung hợp, là chuyện phi thường trái đạo lý.

- Nói lời thừa!

Hoa Phong chiến ý không dừng lại càng lúc càng khủng bố, bất quá vẫn là cười lạnh nói.

Tên này hỏi rất ngu, kiếm ý từ hắn phát ra, không phải của hắn chắc là của đệ tử phía dưới cho mượn xài tạm.

- Hừ!

- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào kiếm ý liền thắng được ta?

Thái độ không để ai vào mắt của Hoa Phong, khiến đệ tử Thiên Sơn cảnh hừ lạnh một trận, âm trầm mở miệng.

Theo hắn, kiếm ý mạnh mẽ mà thực lực không đủ, chẳng khác nào trẻ con cầm bảo khí dọa nạt người trưởng thành. Không bị đập chết đã là vạn hạnh.

- Thử rồi mới biết!

Hoa Phong lạnh nhạt đối lại. Đánh thì đánh thôi, báo ra thực lực hắn chắc sẽ sợ.

- Cường Long Xuất Hải!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh khí thế thôn thiên phệ địa, khiến tất cả run rẩy lần nữa bộc phát.

Không nói một lời lập tức bổ ra một kiếm.

Kiếm hắn vừa ra, kiếm quang liền huyễn hóa thành một con thanh long huyễn ảnh.

Đáng sợ hơn, từ trên thanh long huyễn ảnh mơ hồ phát ra long uy nhàn nhạt.

Thanh long gào thét như thể được tự do vùng vẫy, muốn cắn nuốt tất cả, mà mục tiêu là Hoa Phong trước mặt.

Thanh long huyễn ảnh kết hợp khí thế trói buộc hư không, mang theo lực áp bách kinh hoàng, hướng Hoa Phong nhanh như chớp giật đánh tới.

- Không ngờ kiếm chiêu La Hoàng lại ẩn chứa long uy!

- Tên này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thực lực?

Quách Thiên Ân thần sắc chấn động lẩm bẩm, các chấp sự khác cũng là khiếp sợ một trận.

Công kích ẩn chứa long uy của thần long là bực nào mạnh mẽ, người bình thường không thể thi triển đi ra, cũng là người bình không thể nào ngăn cản.

Tuy nhiên Hoa Phong lại không phải người bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.