Kiếm Phá Thương Khung

Chương 176: Chương 176: Quá mức biến thái.




- Đánh đi rồi nói tiếp!

Hoa Phong bình tĩnh lên tiếng. Thiên Sơn cảnh rất khó chơi, nhưng không có nghĩa là chơi không được.

- Như ngươi mong muốn!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh cười lạnh đáp lại. Hắn muốn xem thử phế vật trước mặt, dựa vào gì để ngông cuồng.

- Hắn dường như không biết chết là gì?

Hoa Phong không chút sợ hãi trước Thiên Sơn cảnh, khiến cho tất cả đệ tử nghi hoặc.

Bọn họ đang nghĩ hắn là thắng được ba trận dễ dàng, tâm hồn đã lên tới chín tầng trời, cho nên quên mất đối thủ lần này có thể dễ dàng bóp chết hắn như bóp chó, bóp gà.

- Quang Minh Tinh Hoa!

Hoa Phong bất ngờ động thủ trước. Hắn chuyển kiếm chiêu từ tuyệt kỹ, qua Thanh Thiên Thất Thức.

Bộ kiếm kỹ hắn sáng lập, khi còn là một Luyện Khí kỳ nho nhỏ. Bất quá chết dưới kiếm này là không ít.

Hoa Phong tâm niệm vừa động, tinh hoa mặt trời trong vòng năm mươi dặm xung quanh, hướng hắn tề tụ.

Lực tam sinh vô hình vô chất, bị hắn chuyển hóa thành ngoại chân nguyên.

Tam sinh sau khi được chuyển hóa, liền tạo ra kiếm quang nóng rực, như muốn nung chảy tất cả.

Đáng nói hơn, trong kiếm quang, còn ẩn chứa hai loại pháp tắc tiến hóa, hỏa pháp tắc cùng dương pháp tắc.

Kiếm quang được pháp tắc gia trì, càng trở nên khủng bố đáng sợ.

Kiếm quang kinh thiên vĩ địa, mang theo sức nóng khủng khiếp, lôi đài thi đâu cũng bị nung đỏ, khí thế kiếm quang phát ra cực kỳ bá đạo, hướng địch nhân gào thét đánh tới.

- Kiếm pháp thật đáng sợ!

Hoa Phong xuất thủ đi trước, đệ tử phía dưới, mới chân chính cảm nhận được sự khủng bố của hắn.

- Khốn Long Khổ Hải!

Đối mặt kiếm quang đáng sợ, Thiên Sơn cảnh vừa rồi còn cao cao tại thượng, liền thập phần ngưng trọng, tiểu tử trước mặt, thật có đủ khả năng đả bại luôn hắn.

Cho nên hắn không chút nào giữ lại, vung kiếm chém ra.

Kiếm chiêu không biết mang theo ý cảnh gì? mà khi chém ra, liền khiến cho rất nhiều đệ tử xung quanh, một trận bi thương.

Kiếm chiêu không ngờ ảnh hưởng đến cảm xúc người khác, đây cũng là một loại kiếm chiêu, thập phần đáng sợ.

Kiếm chiêu rất nhanh tụ thành kiếm quang vàng nhạt, trực tiếp lao đi, ngạnh kháng cùng kiếm quang nóng rực như hỏa thần, của Hoa Phong.

Oanh

Hai công kích một chỗ va chạm, sóng xung kích bá đạo càn quét, khiến lôi đài rung lắc, có dấu hiệu sụp đổ.

Chuyện cực kỳ khó tin lại tiếp tục xảy ra, đánh vỡ mọi lý luận, đã tồn tại mấy vô số năm từ thuở khai thiên lập địa.

Kiếm quang Hoa Phong phát ra, sau khi đập tan kiếm quang của Thiên Sơn cảnh, lực đạo yếu đi bảy thành, nhưng yếu đi không có nghĩa là tiêu tán.

Ầm

Kiếm quang lấy thế sét đánh đập thẳng về phía Thiên Sơn cảnh.

Nhưng Thiên Sơn cảnh, chung quy vẫn không dễ đánh bại, hắn hữu kinh vô hiểm lách người chật vật tránh thoát.

Thanh âm vừa rồi là do kiếm quang đánh hụt mục tiêu, cho nên nện thẳng lên lôi đài.

Bất quá lôi đài không ngờ không tổn hao mảy may, cái này mới chân chính là biến thái.

- Thật không thể tin nổi?

Tất cả hơn một vạn người trừ một người, từ chấp sự cho đến đệ tử đều cực độ khiếp sợ.

Hoa Phong lấy tu vi Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, đánh cho Thiên Sơn cảnh một trận chật vật, đây là điều không tưởng, là chuyện hoang đường, phi lý.

Sự việc này, nếu không tận mắt chứng kiến, mà chỉ nghe ai đó kể lại, chắc chắn bị phun nước miếng ngộp thở chết.

Phía dưới tất cả khiếp sợ, ở trên đối thủ của Hoa Phong, nội tâm cũng là kinh hãi không thôi, hắn đang nhìn Hoa Phong với ánh mắt kiêng kị.

Nếu vừa rồi hắn chỉ chậm nửa cái chớp mắt, liền bị đánh rớt đài.

Hoa Phong trong mắt hắn lúc này là một tuyệt đại yêu nghiệt, có thắng được đối phương hay không, hết sức khó nói.

- Thiên Sơn cảnh!

Hoa Phong nhếch miệng khinh thường. Lời nói đầy thâm ý.

- Ngươi rất mạnh, nhưng lại quá ngông cuồng!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh thu hồi khiếp sợ, âm trầm mở miệng.

Hắn quyết định xuất ra toàn bộ át chủ bài, để dạy cho đối phương biết, như nào là trời cao đất dày.

- Bớt xàm đi!

Hoa Phong cười lạnh đối lại.

Vẻ mặt xem đối phường như con cóc ghẻ, khinh miệt cực độ.

- Chưa ra tới giữa sông, liền chê nước cạn!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh trước ánh mắt của Hoa Phong là triệt để tức giận. Nhưng vẫn là bình tĩnh nói, ý vị thâm trường.

- Khốn Thần Sa Cơ!

Lời vừa dứt, hắn lập tức hét lên, vận dụng toàn bộ lực lượng, chém ra một kiếm, bình sinh mạnh nhất.

Kiếm chiêu của hắn vừa chém ra, không gian lôi đài liền trở nên đặc sệt, có cảm tưởng như toàn bộ khoảng không bị giam cầm, mọi thứ trong phạm vi giam cầm là không thể nhúc nhích mảy may.

Hơn nữa kiếm quang còn ẩn chứa một loại kiếm ý kỳ lạ, vừa bá đạo vừa bi thương, chí cương chí nhu.

Kiếm quang không bị không gian giam cầm cản trở, hướng Hoa Phong lấy tốc độ chớp giật đánh tới.

- Hắn không ngờ lĩnh hội thành công Khổ Hải kiếm ý, còn luyện khốn thần kiếm kỹ đến viên mãn.

- Tên này ẩn giấu thật sâu!

Đám đệ tử Thiên Sơn cảnh phía dưới, trông thấy kiếm chiêu vừa ra, tất cả đều lộ rõ ngưng trọng.

Bọn họ là không ai nhận biết tên Thiên Sơn cảnh này, hơn nữa, khi hắn bị Hoa Phong đánh cho chật vật, liền khinh thường ra mặt.

Nhưng chứng kiến kiếm chiêu cùng kiếm ý kỳ lạ, không một ai là không khiếp sợ.

Tên đệ tử không biết, trong suy nghĩ của bọn họ, là đủ sức cạnh tranh tốp mười người mạnh nhất Bạch Y Sơn Viện. Nhưng không ngờ lại ẩn giấu sâu như vậy.

Đúng như bọn họ suy nghĩ, đối thủ của Hoa Phong với kiếm chiêu giam cầm không gian, đủ sức cạnh tranh mười người mạnh nhất Bạch Y Sơn Viện.

Tuy nhiên không phải hắn ẩn giấu, mà do vừa đạt đến không lâu.

Vốn muốn đợi mấy ngày nữa, liền đại triển thần uy, khiêu chiến vượt lên tầng bốn mươi sơn viện, để hưởng đãi ngộ cao hơn.

Nhưng là cảm thấy Hoa Phong chướng mắt, muốn lên dạy dỗ một phen.

Vốn tưởng dễ dàng đánh thắng, không ngờ, Hoa Phong quá biến thái.

“ kiếm chiêu thật khủng bố”

Hoa Phong nội tâm chấn động không thôi.

Hắn lúc này toàn thân không thể nhúc nhích, ngay cả thần thức cũng bị giam cầm chỉ độ một thước quanh thân, không thể tiến thêm, giống như bị người trói lại, thập phần không dễ chịu.

Đã không thể nhúc nhích, còn bị kiếm quang nhắm thẳng mà tới, khiến Hoa Phong có chút khó đối phó.

- Duy ta bất hủ!

Hoa Phong khẽ hô.

Toàn thân hắn đột nhiên phát ra khí thế vô hình, Bất Hủ kiếm ý được khai mở toàn bộ, bao bọc quanh thân.

Bất Hủ kiếm ý, không bá đạo như mấy đại kiếm ý khác, không uy áp, nó không dùng để chém giết, mà là để phòng ngự.

Một khi có Bất Hủ kiếm ý thủ hộ, mọi công kích ẩn chứa kiếm đạo, đều bị hóa giải đến mức thấp nhất.

Bất quá mỗi mình Bất Hủ kiếm ý, là không thể ứng phó kiếm quang đáng sợ kia, kiếm quang quá nhanh, thần thức lại bị giam cầm không thể điều động tam sinh.

Như vậy chỉ còn một cách cuối cùng.

Hoa Phong tính toán với tốc độ cực nhanh.

-Tam Biếm Kiếm Pháp, bất động chi kiếm!

Hắn không ngờ xuất ra tam biến kiếm pháp.

Đệ tử Thiên Sơn cảnh, vốn ôm tâm lý chờ xem Hoa Phong bị đánh như đánh chó.

Nhưng ngay lúc hắn đang tập trung, gia trì chân nguyên lẫn kiếm ý lên trên kiếm quang, liền cảm nhận một tia nguy hiểm trí mạng.

Keng

Ầm

Hai thanh âm một trước một sau lần lượt vang lên. Tốc độ giao thủ nhanh như chớp giật, cho nên hai âm thanh như thể, đồng thời vang lên.

Âm thanh thứ nhất, là do Hoa Phong sử dụng tam biến kiếm pháp đánh lén.

Đệ tử Thiên Sơn cảnh, trong lúc khấn yếu quan đầu, bất đắc dĩ thu hồi gia trì lên kiếm quang, vung kiếm ngăn chặn một kích trí mạng của đối phương, đây là âm thanh va chạm của binh khí.

Âm thanh thứ hai, là do Hoa Phong bị kiếm quang đập trúng, kiếm quang dù mất liên hệ cùng chủ nhân, nhưng lực đạo vẫn trên sáu thành, trực tiếp đập bay Hoa Phong, khiến hắn miệng phun máu tươi, bất quá chưa rời khỏi phạm vi lôi đài.

Âm thanh thứ hai là do Hoa Phong bị đánh.

Nói thì chậm, nhưng diễn biến lại nhanh đến độ, ngoài mấy vị chấp sự, không một ánh mắt nào có thể bắt kịp.

Thậm chí Hoa Phong ám toán đối thủ lúc nào, ngay cả chấp sự cũng vô pháp nhận biết.

- Hả???

- Cái gì???

- Làm sao có thể???

- Phòng ngự biến thái như vậy!!!

- Ông trời ơi hắn còn là người nữa không?

- Yêu thú, hắn chắc chắn là yêu thú!

Gần như tất cả đệ tử, đều không biết Hoa Phong cắt đi liên hệ, giữa người và kiếm chiêu của Thiên Sơn cảnh lạ mặt, bọn họ chỉ thấy công kich của đối phương, trực tiếp nện lên người hắn.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng, Hoa Phong sẽ bị đánh bay như gà như chó, nhưng không một ai có thể tin chuyện xảy ra trước mắt.

Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, dùng nhục thân trực tiếp ngạnh kháng công kích phát ra từ Thiên Sơn cảnh, đây đâu phải là người, mà là yêu thú, thậm chí đến yêu thú gặp hắn còn chổng vó chào thua.

- Hắn vừa rồi dường như dùng tiểu xảo?

Một vị chấp sự nhíu mày hỏi ngươi bên cạnh.

- Thứ đó rất nhanh, chỉ có thể đỡ không thể nhìn!

- Thứ gì mà khủng bố như vậy???

Người trả lời là Quách Thiên Ân.

Nghe hắn trả lời tất cả chấp sự bất giác run lên, kinh hãi không thôi.

Chỉ có thể đỡ không thể nhìn, chứng tỏ thứ kia nhanh đến độ chỉ dùng phản ứng để ngăn cản.

Võ giả từ cảnh giới Thiên Địa cảnh, không ai là không có phản ứng đi trước suy nghĩ, khi gặp nguy hiểm.

Bất quá thứ kia vẫn là có uy hiếp cực lớn.

Hoa Phong với tam biến kiếp pháp, vô tình trở thành đối tượng mà đám chấp sự phải kiêng dè.

Trong mắt bọn họ, Hoa Phong chỉ là kiến hôi không hơn không kém, nhưng kiến hôi kia, có thứ tuyệt chiêu có thể lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào, nếu như có một chút sơ sẩy, bởi vì không thứ gì là, tuyệt đối hoàn mỹ.

...

- Ngươi không ngờ đê tiện như vậy? Sử dụng ám khí!

Đệ tử Thiên Sơn cảnh tức giận nhìn Hoa Phong chằm chằm.

Tên này không ngờ vô sỉ đến trình độ này, chiến đấu minh bạch, lại đi ám toán hèn hạ.

Bất quá thứ kia thật nhanh, đặc biệt nhục thân đối phương, cũng là viễn siêu biến thái.

Ngạnh kháng sáu thành thực lực của hắn, mà chỉ bị thương nhẹ, là phi thường biến thái.

- Lịch sử chỉ ghi công người chiến thắng!

Hoa Phong lãnh đạm đối lại.

Hắn lúc này đang tự trách bản thân, là quá khinh thường đối thủ.

Nếu kiếm của hắn chỉ chậm hơn một phần ngàn giây, hắn là đủ thê thảm.

Thiên Sơn cảnh, rốt cuộc mạnh hơn trong suy nghĩ của hắn rất nhiều.

- Các ngươi có ai nhận ra điều gì không?

- Là điều gi?

Trong khi hai đối thủ trên lôi đài đang giương cung bạt kiếm, khiêu khích lẫn nhau, thì phía dưới có một đệ tử đột nhiên nghĩ ra cái gì sai sai, liền lên tiếng lẩm bẩm, hỏi vu vơ.

Thế nhưng câu hỏi của hắn, không nhận được sự đồng tình của toàn bộ người có mặt. Còn bị chấn vất ngược trở lại.

- Hắn từ đầu tới giờ là chưa có xuất ra kiếm ý!

Tên đệ tử kia không quan tâm người khác nghĩ gì, mắt nhìn chằm chằm Hoa Phong run rẩy, nói ra nghi hoặc của mình.



Nghe đến đây, toàn bộ đệ tử đều hít ngụm khí lạnh, nội tâm kinh đào hải lãng, chấn động mãnh liệt.

Đúng là đối thủ của tiểu tử hạ đẳng kia, một tên kiếm ý khủng bố hơn một tên.

Nhưng hắn là chưa từng sử dụng qua kiếm ý để đối chiến.

Không cần đến kiếm ý, đã biến thái đến trình độ siêu tưởng, nếu hắn thật xuất ra kiếm ý, lại còn đáng sợ đến trình độ nào.

Không một ai cho rằng kiếm giả không lĩnh hội ra kiếm ý, có thể bình tĩnh trước người nắm giữ kiếm ý.

Cho nên trong mắt bọn họ, Hoa Phong lúc này đã vượt ra khỏi phạm trù biến thái.

Tuy nhiên không một ai biết, Hoa Phong là đã sử dụng qua kiếm ý, bất quá kiếm ý này chỉ biết mình không biết người, mỗi thủ không công.

Khi thi triển đi ra, không mang theo uy áp như kiếm ý thông thường. Do đó tuyệt nhiên không một ai có thể nhận biết nó tồn tại, nếu như người đó không nắm giữ kiếm ý đồng dạng.

- Ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Đệ tử Thiên Sơn cảnh cũng nghe qua câu nói kia, hắn lúc này mặt mày xanh mét, hướngHoa Phong lên tiếng.

Hắn không cho rằng một yêu nghiệt như này, lại lĩnh hội kiếm ý tầm thường, mà tuyệt đối là một loại khủng bố.

- Ngươi muốn biết?

Hoa Phong liếc xéo tên đưa ra nghi vấn kia một cái, ý nói tên nhiều chuyện. Sau đó quay sang người trước mặt lạnh nhạt chép miệng.

- Ta không...không có cố ý!

Bị Hoa Phong liếc xéo, tên nhiều chuyện sợ xanh mặt, chỉ thiếu tè ra quần, vội vàng lên tiếng bào chữa. Yêu nghiệt này hắn không đắc tội nổi.

- Đương nhiên là muốn biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.