Kiếm Phá Thương Khung

Chương 291: Chương 291: Huyền môn hung hiểm




- Đây là huyền môn không gian?

Hoa Phong đảo mắt xung quanh sau đó lẩm bẩm.

- Tiểu Long đâu???

Rất nhanh hắn bị một trận hốt hoảng.

Tiểu Long trước khi bước vào thông đạo còn đang trên tay, hiện tại liền không thấy.

Hơi suy nghĩ một chút hắn mới có thể bình tĩnh.

Không gian huyền môn chỉ cho phép võ giả dưới Hải Dương cảnh tiến vào, còn Tiểu Long đã là yêu thú cấp năm, hiển nhiên bị ném lại bên ngoài.

- Hy vọng ngươi tự biết bảo vệ mình!

Dù hiểu chuyện nhưng hắn vẫn là một hồi lo lắng.

Áp chế tâm tình, hắn lần nữa đưa mắt đánh giá xung quanh.

Gần một trăm triệu người bị truyền tống, nhưng lúc xuất hiện ở đây chỉ mỗi mình hắn.

- Cái này cũng có chút quá rồi!

Hoa Phong lắc đầu cười khổ.

Cái huyền môn không gian còn khổng lồ hơn trong suy nghĩ của hắn nhiều lắm.

- Ở đây thì làm gì có bảo vật?

Hoa Phong đột nhiên chửi ầm lên.

Nơi hắn xuất hiện là một cái sa mạc toàn cát và cát.

Sa mạc nhỏ thì cũng thôi, đằng này lại không thấy đâu là điểm cuối.

Sỡ dĩ hắn chửi ầm lên là vì cả sa mạc rộng lớn mà không thấy bất kỳ cọng cây bụi cỏ nào.

- Ta ngửi được mùi của thánh hỏa!!!

Đang lúc Hoa Phong buồn bực đột nhiên ở đâu đó vang lên giọng nói ngái ngủ thập phần yếu ớt.

- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại đi đến Thánh Hằng tinh!

- Vận khí của ngươi quả thật còn hơn cứt chó!

Giọng nói yếu ớt lần nữa vang lên, thanh âm nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều, nhưng lần này là ẩn hàm kích động.

Hoa Phong còn chưa kịp phản ứng giọng nói lại tiếp tục.

- Nơi ngươi đang đứng có tên gọi Thánh Tinh sa!

- Cát trong Thánh Tinh sa, là tài luyện luyện chế tiên khí!

- Nhớ kỹ tại Thánh Hằng tinh này dù một hạt cát, một cây cỏ, cũng không được bỏ sót!

- Ở đây có vạn niên thánh hỏa, lấy giúp ta, ta mới còn hơi để nói tiếp!

Giọng nói im bặt chỉ để lại Hoa Phong với một bộ dạng há mồm trợn mắt.

Hắn tất nhiên là biết giọng nói kia phát ra từ đâu.

Cũng chính vì tin tưởng nên hắn mới khiếp sợ.

Cái gọi là huyền môn không gian lại chính là Thánh Hằng tinh.

Đáng nói cá cái sa mạc rộng lớn như thế toàn bộ đều là tài liệu luyện chế tiên khí.

- Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Hoa Phong thu hồi kinh khiếp, miệng lẩm bẩm.

- Nhiều cát như vậy đựng sao cho hết?

Nhìn sa mạc mênh mông hắn nội tâm một trận cười khổ.

Không bỏ sót hạt cát, đây là chuyện phi thường không thực tế.

- Đúng rồi Thiên Vực tinh!

Hoa Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện không liên quan.

Chính chiếc ấm đồng nát đã nói cho hắn biết Thiên Vực tinh.

Nhưng trước khi nhắc tới tinh vực này nó có nhắc tới kiếm gỗ, chứng tỏ kiếm gỗ ở nơi này.

Kiếm gỗ bỏ đi vì nghĩ rằng hắn đã chết.

Bằng không nếu có kiếm gỗ nơi tay, hắn chẳng ngại bất cứ một tên yêu nghiệt nào. Bất quá sự thật luôn rất tàn khốc.

- Tại sao nó lại tới đó?

Hoa Phong cực kỳ nghi hoặc. Sự bí ẩn của thanh kiếm này ngay đến cả hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ.

Nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, hắn liền áp chế, kế tiếp là nhìn về sa mạc mênh mông trước mắt.

Với suy nghĩ có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Hoa Phong lập tức bỏ hết đồ vật vào trong một chiếc nhẫn trữ vật, rồi đem đeo bên tay trái.

Ngoài chiếc nhẫn khổng lồ được truyền thừa hắn còn cả trăm cái khác. Tất cả đều do giết cướp mà có.

Tế xuất nhẫn trữ vật, Hoa Phong tâm niệm khẽ động, lập tức sa mạc cát liền vơi đi hết một phần mười. Nhưng có đến chín thành chín nằm ở chiếc nhẫn lớn nhất.

- Thêm một ít là được một ít!

Không cam tâm khi cát còn rất nhiều, hắn mang những đồ vật đựng được bốc cát bỏ vào trong.

- Kỳ quái!

Hoa Phong nhìn chiếc ấm cau mày.

Những thứ khác hốt một cái liền đầy, còn chiếc ấm đồng nát hắn hốt cả buổi rồi mà vẫn chưa cho thấy dấu hiệu khả quan.

Hệt như ấm không đáy vậy.

- Thử xem!

Dường như không hài lòng với chiếc ấm bé xíu mà hốt mãi không đầy, Hoa Phong lập tức vận chuyển Thiên Địa Quyết, dẫn cát đi vào. Ý định để xem chiếc ấm rốt cuộc có bao nhiêu lỳ lợm.

Rất nhanh



Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm chiếc ấm với biểu tình chấn động.

Cát trong sa mạc từng dòng từng dòng bị nó nuốt hết, thậm chí không cần đến hắn điều động, nó liền tự động hấp thu.

Tốc độ ban đầu còn khá chậm nhưng càng về sau càng nhanh.

- Ôi mẹ!

Hoa Phong nhìn biển sa mạc vừa rồi còn mênh mông không điểm cuối, lúc này biến thành một bình nguyên cằn cỗi, miệng o hình mãi không thể khép lại.

Cả biển cát bị chiếc ấm nuốt sạch, đúng là không chừa một hạt cát.

Điều đáng nói đó là chiếc ấm vẫn y nguyên không thay đổi, thậm chí đến trọng lượng cũng không xê xích.

- Ngươi rồi có trả lại cho ta không?

Hoa Phong hướng chiếc ấm dò hỏi.

Ý của hắn là số cát kia, rốt cuộc có trở về với khổ chủ hay là bị ăn hết.

Nhưng đáp lại hắn là sự im lặng.

Kế tiếp là một hồi đại địa rung lắc.

Uỳnh

Uỳnh

Đại địa rung lắc càng lúc càng dữ dội, thậm chí có thể nghe thấy tiếng rạn nứt phát ra từ địa tâm.

Nhưng không phải, bởi vì trên tay Hoa Phong đã xuất hiện Long Uyên kiếm.

Hai mắt nhìn về nơi xa cách mình năm trăm thước, thần sắc một hồi ngưng trọng.

Một đàn Sa Hạt ( bò cạp ) khổng lồ, khoảng hai chục con.

Toàn thân đen như than, dài bốn chục thước, cao năm thước.

Tất cả đều là yêu thú cấp bốn đỉnh phong.

Đối diện với bầy đàn Sa Hạt khủng bố như này, Hoa Phong cả người lông tơ dựng đứng, biểu tình cực kỳ tập trung.

Hắn đang nhìn đám Sa Hạt đầy ngưng trọng, đám sa hạt lại nhìn hắn vơi ánh mắt hung ác.

Chúng không nói nhưng từ thái đã nói lên tất cả. Chúng muốn đem nhân loại nhỏ bé cắn giết.

Dám xâm phạm lãnh thổ còn lấy đi sạch tinh sa, hành động như này là bực nào đáng chết.

“Đánh hay chạy!!!”

Hoa Phong não hải một hồi suy tính.

Khí tức phát ra từ Sa Hạt khiến hắn cảm giác chúng không hề dễ chơi.

Nếu đơn đả độc đấu thì không tính là gì, nhưng đây là cả một bầy.

Hu

Trong khi Hoa Phong còn đang do dự, ba con Sa Hạt bất ngờ phát động tấn công.

Chúng quất đuôi một cái, liền hình thành ba đạo công kích đen sì.

Công kích phát ra, lập tức một mùi tanh hôi cùng cực lan tỏa khắp nơi, không gian phát ra âm thanh xèo xèo, có dấu hiệu bị ăn mòn.

- Độc tính thật khủng bố!!!

Hoa Phong trông thấy cảnh này nội tâm triệt để khiếp sợ.

Đừng nói chi một đàn, dù chỉ một con hắn cũng đánh không lại.

- Tam Sinh Ánh Nhật! Nhất chiêu liên hoàn!

Không để độc kích áp sát, Hoa Phong vận chuyển tam sinh chém ra một kiếm.

Theo hắn xuất kiếm ba đạo kiếm quang liền lao nhanh mà ra.

Oanh

Oanh

Oanh

Ba thanh âm nổ lớn đồng thời vang lên, chấn cho mặt đất một hồi cát bay đá chạy.

Công kích tán đi, Hoa Phong cũng biến mất không thấy.

Hu....

Bầy Sa Hạt trông thấy mục tiêu bỏ trốn, đồng thanh tru lên đầy phẫn nộ. Bất quá là không có đuổi theo.

- Khụ khụ!

Cách sa mạc hai ngàn dặm, Hoa Phong ho khan hai tiếng, phun vài ngụm máu tươi.

- Nguy hiểm thật!

Lấy tay lau máu hắn liền lẩm bẩm. Nội tâm vẫn chưa hết khiếp sợ.

Hắn đúng là không có nghĩ tới khơi khơi một bầy Sa Hạt lại khủng khiếp như thế.

Chỉ ba con hời hợt tấn công liền khiến hắn bị thương.

Nếu là cả bầy phát động hắn chưa chắc có cơ hội bỏ chạy.

- Bọn họ liệu có gặp nguy hiểm?

Hoa Phong thần sắc lo lắng, hắn là đang nghĩ đến Hàn Băng Linh, Hoa Nhi, Liêu Phương và Trần Linh.

Huyền môn không gian hung hiểm vượt xa tưởng tượng.

Nếu như bọn họ gặp phải yêu thú cỡ như Sa Hạt thì phải làm thế nào.

- Nhưng ta thân mình còn lo chưa xong!

Hoa Phong thở dài bất lực.

- Tìm nơi đột phá tu vi, sau đó đi tìm bọn họ!

Hắn siết chặt nắm tay hạ quyết tâm đề thăng thực lực, bởi vì chỉ có mạnh hắn mới có thể bảo vệ được ngươi cần bảo vệ.

Chưa kể còn giúp chiếc ấm tìm về vạn niên thánh hỏa.

Chiếc ấm nhìn như cũ nát nhưng là một tồn tại siêu cấp đại biến thái, không gì không luyện, thậm chí không gì không biết.

Đến ngay cả kiếm gỗ đi nơi nào nó còn biết, đủ để nói lên sự khủng bố của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.