Tại một căn phòng bí mật, Tần Hưng đang cùng Hoa Phong đứng đối diện.
- Ngươi có biết tại sao ta lại đích thân đưa ngươi đi?
Tần Hưng hướng Hoa Phong lên tiếng.
- Vẫn bối tất nhiên biết!
Hoa Phong không kiêu không nịnh trả lời.
Đối phương đương không đưa hắn đến đây, dù bên trong rất không bình tĩnh, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố giữ cho mình không loạn.
- Ngươi biết cái gì?
Tần Hưng lại hỏi.
- Vãn bối kiến thức ngu muội mong tiền bối chỉ giáo!
Hoa Phong rốt cuộc cười khổ.
Hắn chỉ biết lão già này vì không muốn hắn nửa đường bị chém chết, cho nên mang hắn theo cùng. Còn về phần nguyên nhân hoàn toàn mù tịt.
- Ngươi có nghe qua Lam Thiên Kiếm Phái?
Tần Hưng tiếp tục đặt vấn đề.
- Chưa từng!
Hoa Phong thêm một lần ngu người vì câu hỏi của lão.
- Vậy ngươi học Thiên Thánh Quyết từ đâu?
Tần Hưng nói ra một câu khiến Hoa Phong nội tâm một hồi chấn động.
Hóa ra lão giúp hắn là vì Thiên Thánh Quyết, xem ra hắn hôm nay khó thoát đại nạn.
Nhưng tại sao lão biết hăn tu luyện Thiên Thánh Quyết, đây mới chính là khiếp sợ lớn nhất.
- Ngươi yên tâm ta chỉ muốn biết ngươi học Thiên Thánh Quyết từ đâu mà thôi!
- Tuyệt đối không gây hại tới ngươi!
Tần Hưng như đọc thấu suy nghĩ của Hoa Phong, liền lên tiếng trấn an.
- Là do sư tôn truyền thụ!
Hoa Phong không thể làm gì khác ngoài việc nói thật.
Với sự khủng bố của Tần Hưng, chỉ cần nói dối lão lập tức phát hiện, đến lúc đó hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng.
- Sư tôn???
Tần Hưng nhíu mày, bộ dạng nghi hoặc.
Thiên Thánh Quyết là công pháp trấn môn của Lam Thiên Kiếm Phái.
Từ trước đến nay chưa bao giờ truyền ra ngoài, thậm chí cả đệ tử trong tông cũng không truyền, trừ khi đó là nhân vật trọng yếu.
Nhưng ngay từ khi Lê Hải Thiên xuất ra chiêu thức đầu tiên, lão liền biết cái hắn tu luyện là Thiên Thánh Quyết, đáng nói Thiên Thánh Quyết của hắn so với công pháp ở Lam Thiên Kiếm Phái, còn cao hơn nhiều lắm.
- Sư tôn ngươi tên gì?
Tần Hưng sau nghi hoặc là dò hỏi
- Lam Thánh lão nhân!
Hoa Phong thành thật trả lời.
- Cái gì???
Tần Hưng sắc mặt một trận đại biến, chỉ thốt lên một câu rồi há mồm nhìn Hoa Phong trân trối.
- Ngươi có biết người ngươi vừa nói là ai không?
Tần Hưng thu hồi chấn kinh, sau đó hướng Hoa Phong trầm giọng.
Trong suy nghĩ của lão Hoa Phong là đang nói láo.
Bất chấp từ hơi thở đến dao động tinh thần của hắn, đã nói cho lão biết lời hắn nói là thật.
- Vãn bối không biết thân phận thật sự của sư tôn!
- Bởi vì sư tôn không có nói cho ta biết, hơn nữa ta còn là đệ tử cách đời!
Hoa Phong cố gắng giữ bình tĩnh để nói.
Hắn lúc nay nội tâm một trận kinh hãi, Tần Hưng chỉ mới trầm giọng hắn liền cảm thấy như lọt vào hầm băng vạn năm. Cách tử vong chỉ vài milimet.
- Ngươi là đệ tử cách đời của tổ sư gia???
- Vậy ngươi có gì khác để chứng minh ngoài Thiên Thánh Quyết?
Tần Hưng nói chuyện liền có chút kích động, nhưng vẫn còn chưa chắc chắn.
Hoa Phong nghe câu đầu tiên, liền triệt để ngơ ngác.
Sư tôn của hắn lại là tổ sư của Tần Hưng, như vậy xuất thân của sư tôn là tại Trường Thanh đại lục. Rất bất ngờ.
Nhưng điều đáng nhắc tới là Tần Hưng sẽ gọi hắn bằng gì.
- Tiền bối có thể nói ta biết cần vật gì để chứng minh?
Hoa Phong thu hồi tạp niệm, hỏi ngược lại Tần Hưng.
- Long Uyên kiếm!
- Ngươi có không?
Tần Hưng không do dự đưa ra vật cần chứng minh.
- Là cái này?
Hoa Phong trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, kế tiếp đưa cho Tần Hưng.
- Không...không???
Tần Hưng toàn thân run rẩy, lão chỉ nhìn qua thanh kiếm một cái chứ không dám chạm tay vào.
- Tần Hưng, thái thượng trưởng lão Lam Thiên Kiếm Phái đời thứ năm trăm vạn tham kiến tổ sư gia!
Không những không dám lấy kiếm, lão còn trực quỳ xuống khấu đầu với Hoa Phong.
Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến hắn chỉ biết há mồm ngây ngốc.
Một siêu cấp cường giả lại gọi mình bằng tổ sư gia, lại còn khấu đầu, đây là chuyện gì không thể tin nổi.
- Tiền bối đừng làm ta tổn thọ!
- Đứng lên rồi nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Hoa Phong làm sao dám để lão quỳ lâu, hắn nhanh chóng đỡ lão đứng dậy, sau đó dò hỏi.
- Một ức năm về trước ( một tỷ năm ) khi Trường Thanh đại lục sắp đi vào diệt vong bởi đám người ngoại xâm!
- Lúc đó tình hình đã không thể cứu vãn, nhưng không biết từ đâu đi ra sáu vị tiên nhân!
- Với sự xuất hiện của sáu vị tiên nhân, các thế lực ngoại xâm liền bỏ chạy sạch sẽ!
- Đại lục khi đó nguyên khí đại thương, các thế lực đã bị diệt sạch không còn!
- Người có tu vi cao nhất thậm chí còn không đến tự Nhiên cảnh!
- Các thế lực bị diệt công pháp võ kỹ cũng bị cướp hết!
- Cuối cùng để vực dậy đại lục có năm vị tiên nhân liền lập ra năm đại phái!
- Sau khi để lại truyền thừa các vị tiên nhân liền rời đi!
- Nhưng để tránh đại lục lần nữa bị xâm lấn, bọn họ liền bố trí một trận pháp phong cấm đại lục!
- Trường Thanh đại lục cũng chính thức đổi tên thành Thiên Không đại lục!
- Võ giả sau khi đại lục bị phong cấm liền không ai có thể ra ngoài!
- Lối ra duy nhất là ở mắt trận, hay còn gọi là Quỷ đảo!
- Nhưng Quỷ đảo gọi là Quỷ đảo bởi vì không ai có thể sống sỏt, khi đặt chân vào cấm khu!
- Lại nói về năm đại phái do năm tiên nhân sáng lập!
- Năm đại phái sau một vài vạn năm do nhiều biến cố đã bị hủy diệt hết bốn!
- Lam Thiên Kiếm Phái là một trong năm đại phái duy nhất còn sót lại cho đến hôm nay!
- Người lập ra kiếm phái tự xưng là Lam Thánh lão nhân!
- Long Uyên kiếm là biểu tượng của Lam Thiên Kiếm Phái, nhưng đó chỉ là một bức họa!
- Thiên Thánh Quyết là trấn phái chi pháp! Một bộ công pháp tiên cấp bình thường!
Tần Hưng nói một hơi dài, nói xong liền nhìn Hoa Phong chờ đợi câu hỏi kế tiếp.
Thái độ của lão đối với hắn khá là cung kính.
“Không ngờ sư tôn lại từng ghé ngang qua nơi này!”
“Thảo nào, tên kia không thể phá vỡ phong ấn, mà phải đi Quỷ Binh tinh để chặn giết mình”
Hoa Phong rốt cuộc hiểu ra vấn đề.
Vả lại tên kia khủng bố như thế vì sao không trực tiếp phá vỡ phong ấn, mà phải đi vào Quỷ Binh tinh.
Đơn giản dễ hiểu đó là sáu người bày ra phong cấm, thực cùng hắn dù không bằng nhưng không kém quá xa. Và một đạo thần niệm không thể công phá được phong ấn.
Nhưng điều khiến hắn khó hiểu là tại sao mộ binh mật địa lại là Quỷ Binh tinh.
Cuối cùng đáng quan tâm nhất vẫn là Quỷ đảo, đây là nơi xông vào liền chết, nhưng cũng là nơi duy nhất có thể câu thông với bên ngoài.
Nghe Quỷ đảo là nơi đi thông ngoại giới, chẳng hiểu sao trong vô thức hắn liền lóe lên tia hy vọng.
- Tiền bối có biết từ Quỷ đảo đi thông tới nơi nào?
Hoa Phong hướng Tần Hưng lên tiếng.
- Nghe nói là Bỉ Hải, Thiên Vực Tinh!
Tần Hưng trả lời, nhưng nội tâm lại một hồi khó hiểu.
Trong suy nghĩ của lão không lẽ tiểu tổ sư gia muốn ra ngoài.
- Thiên Vực tinh, cái tên này nghe quen quen!
Hoa Phong lẩm bẩm, hắn đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
- Tiểu tổ sư gia, huyền môn hung hiểm, ngài cầm vật này phòng thân!
Tần Hưng đột nhiên lấy trong nhẫn trư vật một tờ giấy, sau đó đưa cho Hoa Phong.
- Tiền bối cứ gọi ta là Lê Hải Thiên là được!
- Bằng không ta rất nhanh đoản thọ!
Hoa Phong tiếp nhận mảnh giấy, rồi cười khổ nói.
- Đệ tử làm sao dám gọi thẳng tên họ của ngài?
Tần Hưng đúng là dành cho Hoa Phong sự cung kính có thừa.
Lam Thánh lão nhân là tổ sư sáng lập Lam Thiên Kiếm Phái, đồ đệ của lão tất nhiên Tần Hưng phải gọi bằng tổ sư, bởi hắn là đệ tử đời thứ mấy trăm vạn.
Mạo phạm tổ sư là điều tối kỵ trong cách hành xử của Lam Thiên Kiếm Phái.
Lam Thiên Kiếm Phái có thể tồn tại tỷ năm, là nhờ vào sự đoàn kết tuyệt đối.
Lam Thiên Kiếm Phái là tông phái duy nhất có đầy đủ đức tính tôn sư trọng đạo.
Chính vì có đức tính này nên chưa từng phát sinh nội bộ xung đột.
Triết lý tôn sư trọng đạo đã ăn sâu vào máu, cho nên dù là cường giả chấn nhiếp tỷ người, nhưng lão lại không dám bất kính với Hoa Phong, dù với lão đối phương chỉ là một kiến hôi.
- Khi có người ngoài khộng gọi được không?
Hoa Phong cũng nào dám làm lão phật ý, cho nên nói chuyện hết sức điệu thấp.
- Mọi chuyện nghe theo tiểu tổ sư sắp xếp!
- Còn mảnh giấy này là gì?
Hoa Phong nhìn mảnh giấy hiếu kỳ nói.
Mảnh giấy màu vàng, kích thước bằng bàn tay, bên trên có vẽ ba thanh phi kiếm, trông rất tầm thường.
Nhưng đồ của lão quái vật có cái gì là vô dụng.
- Đây là Tam Di phù!
- Tam Di phù dùng để trốn chạy, nhưng tối thiểu chỉ dùng ba lần!
- Mỗi lần di chuyển là mười triệu dặm!
- Nhưng muốn sử dụng tam di phù trước hết cần nhỏ máu nhận chủ!
Tần Hưng giải thích.
- Mấy đồ dùng để chạy trốn này ta không cần!
Hoa Phong dù thèm nhỏ dãi nhưng vẫn làm bộ từ chối.
Mười triệu dặm cho một lần di chuyển, ngoại trừ Bán Tiên ai có thể đuổi kịp. Đây tuyệt đối là thứ bảo mệnh.
- Với ta thứ này vô dụng, tiểu tổ sư không cần trả lại!
Tần Hưng hiểu ý liền cười nói.
- Đã vậy ta không khách khí!
Hoa Phong như sợ lão đổi ý ném nhanh Tam Di phù vào nhẫn trữ vật.
Tần Hưng nhìn hành động của Hoa Phong liền có chút trợn mắt.
- Thông đạo đã mở chúng ta đi thôi!
Chợt nhớ ra chuyện quan trọng, lão liền đưa Hoa Phong trực tiếp biến mất.
...
- Đây là thông đạo huyền môn?
Hoa Phong được Tần Hưng hộ tống, đã đi đến trước thông đạo huyền môn.
Vừa trông thấy thông đạo hắn liền hít một ngụm khí lạnh.
Thông đạo huyền môn là một cái cột sáng hình tròn, đường kính chừng hai mươi thước.
Cột sáng gọi là huyền môn thông đạo, xuyên thấu mây xanh, không thấy điểm cuối.
Từ cột sáng phát ra khí tức tang thương, nhưng đầy thần thánh.
Đứng trước cột sáng khiến Hoa Phong cảm thấy bản thân không bằng một con kiến.
Càng khiến hắn líu lưỡi đó là võ giả chuẩn bị tiến vào không gian huyền môn, số lượng đông gấp hai lần thí sinh thi đấu tại Thiên Long hội. Gần một trăm triệu người, quá khủng khiếp.
“ cái không gian kia liệu khổng lồ như nào?”
Hoa Phong nghĩ đã thấy sợ.
Trường Thanh đại lục đã đông như vậy, các tinh vực khác thì thế nào.
Số yêu nghiệt hắn phải đối mặt nhiều bao nhiêu, không phải cả ngày đều chạy như chó đi.
...
Đứng trước thông đạo trang nghiêm thần thánh, người dù đông cũng không ai dám phát ra tiếng động.
Sự chấn nhiếp của nó khiến tất cả không dám mạo phạm.
Bất quá không nói chuyện thì truyền âm.
“ ta muốn Lê Hải Thiên vĩnh viễn không thể trở ra!”
Một vị cao tầng âm thầm ra lệnh với mấy mươi đệ tử.
“ Tìm giết Lê Hải Thiên, huyền môn không gian là nơi chôn xác của hắn”
Thêm một thế lực khác hạ mệnh lệnh tất sát.
“ không từ thủ đoạn bằng mọi giá Lê Hải Thiên Phải chết”
Tống Gia cũng không chịu ngồi yên, thậm chí hung ác hơn.
Rất nhiều thế lực ra tối lệnh cho đệ tử của mình.
Trong đó Tống Gia hiển nhiên là đặt quyết tâm cao nhất.
- Thời gian đã đến!
- Đi!
Tần Hưng lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Theo hắn lên tiếng, cột sáng thông đạo ban đầu chỉ có đường kính hai chục mét, liền phóng to đếm độ vài ngàn dặm.
Gần một trăm triệu người, chớp mắt bị bao phủ.
Cột sáng phóng nhanh thu nhanh, nhưng đến khi thu lại, xung quanh đã không còn lại mấy người.
Những người ở lại là những người không đủ tư cách tiến vào thông đạo.