Cả một ngày đi khắp chợ hàng rởm, nhưng không kiếm được thứ gì vừa mắt, mãi đến gần tối, Hoa Phong mới thấy đồ vật khiến bản thân hứng thú.
Hắn lúc này đang đứng trước một gian hàng bán tài liệu luyện khí. Tay cầm một hòn đá hình tròn, thứ mà hắn cho là trứng hóa thạch.
- Cái công tử đang cầm gọi là Thiên Tinh Thạch!
- Thiên Tinh Thạch là tài liệu luyện khí cực phẩm! Hết sức trân quý!
- Nhưng do thấy công tử anh khí bất phàm, ta chỉ lấy năm ngàn linh thạch hạ phẩm!
Lão giả bán hàng nhìn Hoa Phong cười híp mắt, miệng không ngừng quảng bá.
- Một ngàn linh thạch hạ phẩm giá chót!
- Néu không ta không mua nữa!
Hoa Phong mặt không đổi sắc trả giá, bớt một lần bốn thành.
Hắn ôm tâm lý may mắn, chứ không ôm tâm lý phá sản.
- Không được! Đây là Thiên Tinh Thạch hàng thật giá thật!
- Một ngàn linh thạch không bán!
Lão giả trực tiếp cự tuyệt, nhưng sâu trong con ngươi đang lóe tia giảo hoạt.
- Vậy ta đi trước!
Hoa Phong bộ dạng bất cần phất tay, ý định đi nơi khác.
- Thôi được coi như sáng sớm mở hàng!
- Một ngàn linh thạch hạ phẩm!
- Thành giao!
Trông thấy thái độ Hoa Phong bất cần, lão giả chủ tiệm vốn biểu tình cương quyết, liền trở nên cuống cuồng. Lập tức đồng ý với cái giá đưa ra.
Giá thành đã chốt hai bên giao dịch rất nhanh, Hoa Phong sau khi trả linh thạch liền mang cục đá rời đi.
Lão giả sau khi lấy được tiền, liền âm thầm cười trộm. Tùy tiện một hòn đá cuội nhặt bên bờ sông, cũng có người xem như bảo vật, đây đúng là ngu hết phần người khác.
Thế nhưng có kẻ ngu như vậy,
gian thương như lão mới có thể làm giàu.
Hoa Phong đi ra khỏi chợ, trời liền bắt đầu tối, đem trứng hóa thạch ném vào nhẫn trữ vật hắn, hắn lập tức tìm nơi ần mình.
Phía phủ thành chủ thông cáo đã ngừng điều tra, nhưng không vì thế mà hắn lơ là phòng bị. Mọi sơ xuất đều có thể trả giá đắt.
Tuy nhiên từ chập tối cho đến sáng ngày hôm sau, vẫn là không thấy cái gì động tĩnh, khiến hắn thập phần nghi hoặc.
“ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hoa Phong nội tâm khó hiểu nghĩ thầm.
Qua một đêm không có sóng gió, hắn đã có chút tin tưởng vụ án thật sự đã ngừng điều tra.
Thế nhưng nghĩ nát óc hắn cũng là nghĩ không ra nguyên nhân sự tình.
Trần Hạo Thiên tu vi Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, chắc chắn không cho rằng hung thủ là đám gian thương, như vậy hung thủ mà bọn họ bắt được là ai.
Hoa Phong vò đầu bứt tóc cũng không tài nào thấu đáo.
“ khó quá bỏ qua”
Suy không ra, nghĩ chẳng tới, Hoa Phong rất nhanh loại trừ tạp niệm, hôm nay là ngày đầu tiên đấu giá hội khai mở, cái cần làm lúc này là đi tìm Liêu Phương.
...
An Nam thành phòng đấu giá.
Sau khi Hoa Phong tìm gặp Liêu Phương, hai người lập tức đi đấu giá hội.
Đấu giá hội được tổ chức trong một cái hội trường rộng vài chục dặm vuông, gọi là phòng đấu giá.
Phòng đấu giá chia làm ba khu vực. Hạ, trung, thượng.
Ở khu vực hạ người đến đấu giá, được sắp xếp ngồi ở các hàng ghế lộ thiên dưới đất.
Khu vực trung cũng là ghế lộ thiên, nhưng có cả bàn, được đặt ở trên cao, có thị nữ phục vụ.
Khu vực thượng là các phòng kín, đây là khu dành cho đại nhân vật hoặc khách vip.
Cả ba khu vực được xây thành vòng tròn, trung tâm vòng tròn là nơi bày vật phẩm đấu giá.
Hoa Phong, Liêu Phương được xếp vào khu vực vip.
Tuy không báo ra danh tính, nhưng với việc ký gửi đan dược, Liêu Phương được thương hội chủ trì đấu giá, liệt vào hàng khách quý.
Đã là khách quý hiển nhiên hắn được đặc cách ngồi riêng một phòng, ngang hàng với các đại nhân vật.
Gọi là phòng kín nhưng chỉ là che mắt người bên ngoài, không cho nhìn thấy bên trong, còn bên trong vẫn có thể thoải mái nhìn ra bên ngoài.
- Không ngờ nhiều người như này!
Quan sát phòng đấu giá một hồi, Hoa Phong khiếp sợ lẩm bẩm.
Số người tham gia đấu giá phải lên tới hàng trăm vạn, một con số khủng bố.
- Còn nhiều hơn nếu là phòng đấu giá cao cấp!
Trông bộ dạng kinh ngạc của Hoa Phong, Liêu Phương liền nói.
- Còn có đông hơn nữa?
Hoa Phong nghi hoặc lên tiếng.
Trong suy nghĩ của hắn, một trăm vạn người đã là con số không tưởng rồi, lại còn có thể đông hơn.
Nói như vậy cái đấu giá hội như thế, phải có quy mô và sức hút khủng bố.
- Phòng đấu giá ở An Nam thành chẳng qua chỉ là phòng đấu giá cấp thấp!
- Vật phẩm đấu giá không tính là kỳ vật, danh khí cũng không quá lớn, do đó người đến tham gia không nhiều!
Liêu Phương lại giải thích.
- Như nào mới gọi là nhiều?
Hoa Phong nghe vậy thật muốn chửi ầm lên, cả triệu người tham gia một buổi đấu giá, mà còn nói không nhiều.
- Gấp trăm ngàn lần hiện tại!
...
Trong khi Liêu Phương đang kiên trì giải thích cho Hoa Phong, thì phía dưới tại khu vực lộ thiên, cũng đang bàn tán cực kỳ sôi nổi.
- Ngươi biết không, ta nghe nói vật áp rương là bảo khí thiên cấp?
- Nói hưu nói vượn, là thiên cấp võ kỹ!
- Ngươi nói ai nơi hưu nói vượn, có phải chán sống rồi không?
- Hừ! Ai chán sống còn chưa biết!
Những gì bọn họ bàn tán chỉ xoay quanh vấn đề bảo vật. Tỷ như thứ áp rương có phải hay không là một cái kỳ vật?
Nhưng võ giả luôn có sự kiêu ngạo, ban đầu chỉ là bàn luận, kế đó là tranh cãi, cuối cùng hung thần ác sát.
Đang khi hội trường địch ý khắp nơi, tại cái sân khấu trung tâm, đột nhiên xuất hiện một vị trung niên.
Người này có khuôn mặt chữ điền, thân vận hoàng bào, tu vi sâu không thể lường.
- Tất cả im lặng!
Ngay khi xuất hiện vị trung niên hoàng bào liền hô lớn.
Hội trường vốn dĩ đang ồn ào, nhưng khi vị trung niên lên tiếng, lập tức im lặng không tiếng động. Tất cả người có mặt đều đưa mắt về phía hắn.
...
“Thật khủng bố, đúng là lão yêu vật!”
Hoa Phong nhìn chằm chằm hoàng bào trung niên, nội tâm một trận khiếp sợ.
Theo hắn, hội trường vốn không ngoan đến chỉ với một câu nói, liền triệt để im lặng.
Sỡ dĩ im lặng là do tên hoàng bào kia, dùng sóng âm mang theo chân nguyên cùng linh hồn lực hùng hậu, gia trì vào lời nói.
Từ đó thanh âm phát da có hiệu quả chấn nhiếp cường đại.
Một người có thể chấn nhiếp trăm vạn người, không gọi hắn là lão yêu vật thì gọi là gì.
Liêu Phương bên cạnh thần sắc không thay đổi, bộ dạng chờ xem hoàng bào trung niên tiếp theo sẽ nói gì.
...
- Ta trước tiên tự giới thiệu,ta gọi là Trần Hiên Viên, là người chủ trì hội đấu giá lần này!
- Trước khi khai mạc hội đấu giá ta sẽ phổ biến qua quy tắc cùng thể lệ một chút!
Trần Hiên Viên nói đến đây, hơi ngừng lại quét mắt hội trường một lượt sau đó lại tiếp tục.
- Hội đấu giá lần này có hơn hai trăm vật phẩm!
- Thời gian dự kiến khoảng ba ngày!
- Quy tắc đấu giá, mỗi vật phẩm ban đầu là giá khởi điểm, tiếp theo là giá cạnh trạnh, ai ra giá cao nhất là người sở hữu!
- Tuyệt đối không báo giá khống, nghĩa là ra giá mà không có tiền trả, ai vi phạm giết không tha!
- Thể lệ đấu giá là từ vật phẩm bình thường cho đến vật phẩm trân quý!
- Còn nữa trong hội trường đấu giá không được ra tay cướp đoạt vật phẩm của người khác! Nếu phạm giết không cần luận tội!
- Quy tắc đã được thông qua, ai có thắc mắc cứ nói!
Trần Hiên Viên sau khi thông báo quy tắc, lần nữa đưa mắt toàn trường.
Toàn bộ người tham gia đấu giá ba khu vực, khi nghe đến cái tên Trần Hiên Viên đã là không ai dám thở mạnh, huống hồ đưa ra thắc mắc.
Trần Hiên Viên tu vi Tiên Thiên cảnh nhất trọng thiên hậu kỳ, tại trung đại lục có danh khí cực lớn, đặc biệt rất thích giết người.
Những người tham gia đấu giá tu vi cao nhất chỉ là Tự Nhiên cảnh, cho nên trước mặt Tiên Thiên cảnh đều co vòi không dám hé răng.
- Nếu không ai có ý kiến hội đấu giá chính thức bắt đầu!
Trông bộ dạng võ giả toàn hội trường. Trần Hiên Viên nội tâm một hồi khinh thường, rất nhanh lên tiẻng khai mạc đấu giá hội.