“ kỳ quái”
Liêu Phương sau một hồi cảm thán, lập tức chuyển sang nghi hoặc.
Con chuột nguy hiểm thường ngày vẫn đậu trên vai Hoa Phong, đã biến đi đâu mất.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn bị người xem là địch, mà không hề cố kỵ.
Nội tâm nghi hoặc nhưng Liêu Phương cũng là không có hỏi tới, mà nói về vấn đề khác.
- Tiểu ăn mày! Ta thấy khả năng gây thù chuốc oán của ngươi cũng quá lớn đi!
- Chuyện này chưa qua lại kiếm về chuyện khác, nếu ta không kịp thời đuổi cổ tên kia.
- Ngươi có phải hay không lại gây đại họa?
Liêu Phương bộ dạng tò mò hướng Hoa Phong lên tiếng, hắn là muốn biết, tên này có phải hay không thích rước về phiền phức.
Hắn biết Hoàng Chiến nếu còn nói thêm vài câu khó ưa, chắc chắn sẽ bị Hoa Phong chém giết.
Nhưng một khi chém giết Hoàng Chiến, hậu quả còn đáng sợ hơn chém giết hộ vệ thành vô số lần.
- Mặc hắn là ai, nếu đã đối ta động sát niệm, ta liền không tha cho hắn!
Hoa Phong nghiêm mặt nói.
Hắn vừa rồi cảm nhận Hoàng Chiến đối với hắn phát ra sát khí, chứng tỏ muốn chém giết hắn.
Mà đã muốn giết hắn cớ gì hắn không giết lại, ông trời hắn còn dám đắc tội, huống gì một tên Hoàng Chiến.
Liêu Phương chỉ biết cười trừ, hắn cho rằng Hoa Phong là chưa nhận biết sự đáng sợ của siêu cấp thế lực, cho nên mới mạnh miệng.
- Được rồi không nhắc tới chuyện đó nữa!
- Ta lần này tìm ngươi sớm hơn hạn định, là muốn thông báo cho ngươi hai cái tin tức!
- Thứ nhất là vụ án hộ vệ thành, tin này đã là có nói qua!
- Thứ hai là Long Thiên hội!
Liêu Phương lần nữa chuyển đề tài.
Nói ra lý do bản thân đi tìm Hoa Phong trước một ngày.
- Long Thiên hội???
Hoa Phong một trận nghi hoặc.
- Long Thiên hội là đại hội tranh tài của thiên tài trẻ tuổi trung đại lục, ngoại hải, nội hải!
- Long Thiên hội mỗi trăm năm tổ chức một lần, nơi tổ chức là Long Thiên thành, thành thị lớn nhất trung đại lục!
- Long Thiên hội tổ chức không những để các võ giả tranh tài, còn là cách để các thế lực phân chia tài nguyên! Nhưng quan trọng nhất vẫn là mặt mũi!
- Chằng tu giả nào muốn thua tu sĩ lẫn kiếm tu và ngược lại!
- Long Thiên hội không có tán tu tham gia, mà chỉ tông môn và gia tộc, cấp bậc từ lục phẩm trở lên!
- Điều kiện tham gia, thí sinh tham gia phải là tu giả Sơn Hà cảnh , tu sĩ Kim Đan kỳ, kiếm tu Kiếm Linh cảnh, tuổi không vượt quá năm mươi!
Liêu Phương chậm rãi giải thích như nào gọi là Long Thiên hội.
- Long Thiên hội có liên quan gì đến ta?
Hoa Phong nghe xong lập tức hỏi lại.
Long Thiên hội là đại hội dành cho Sơn Hà cảnh, hắn chỉ là Thiên Địa cảnh, hai bên chẳng một chút liên hệ.
Dù có liên hệ hắn cũng không đủ tư cách tham gia. Như vậy cái tin tức thứ hai này là tin tức vô nghĩa.
- Ngươi tuy không thể đăng ký tham gia, nhưng cũng có thể làm khán giả quan sát!
- Ta nói ngươi, Long Thiên hội trăm năm một lần, là nơi tranh đấu của rất nhiều thiên tài!
- Mỗi một người đều có bản lĩnh và cái hay riêng!
- Xem bọn họ thi đấu, kinh nghiệm thu được là cực kỳ phong phú!
- Thế giới của chúng ta chém chém giết giết, nắm giữ kinh nghiệm dù nhiều đến đâu, cũng không bao giờ là thừa!
Liêu Phương biết trước Hoa Phong sẽ thắc mắc, do đó hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
- Nói cũng có lý!
- Khi nào bắt đầu?
Hoa Phong không tiếp tục thắc mắc, mà hỏi thời gian khởi tranh.
Hắn biết quá ít về thế giới này, đặc biệt là kỹ năng cùng kinh nghiệm chiến đấu. Long Thiên hội vừa hay có thể bù đắp cho hắn về mặt này.
- Thời gian là ba tháng sau!
Liêu Phương vui vẻ nói.
Chẳng hiểu vì sao khi Hoa Phong đồng ý đi quan sát Long Thiên hội, hắn liền cảm nhận, đại hội lần này ắt sẽ có điều thú vị. Về phần thú vị ở đâu, lại không quá rõ ràng.
- Còn tới ba tháng mới chính thức bắt đầu!
- Ngươi nói bây giờ có phải hơi sớm không?
Hoa Phong lần nữa nghi hoặc.
Hắn thật cố gắng lắm mới không chửi ầm lên.
Vốn nghĩ thời gian còn mười ngày nữa tháng, nhưng không ngờ lên tới ba tháng.
Làm hắn còn đang suy nghĩ, có nên bỏ nhiệm vụ để đi Long Thiên thành, cái này là troll nhau chứ đâu.
- Ta thông báo để xem ngươi có đi hay là không!
- Để ta biết còn nhờ người mua vé!
- Ngươi tưởng muốn quan sát thiên tài tranh đấu dễ lắm sao?
Liêu Phương bị Hoa Phong chất vấn, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng vẫn là lên tiếng trả lời.
- Thì ra là vậy!
Hoa Phong cười bí hiểm, nguyên lai Liêu Phương không còn bệnh hoạn như ngày trước.
- Phải rồi! Ngươi đã đi ma vực lần nào chưa?
Chợt nhớ ra vấn đề thiết yếu cần tìm hiểu, Hoa Phong hướng Liêu Phương dò hỏi.
- Ma vực! Chưa từng đến!
- Ngươi đừng nói ngươi đi ma vực?
Liêu Phương thần sắc hiếu kỳ vừa trả lời vừa đặt câu hỏi.
Hoa Phong bộ dạng thất vọng, khẽ gật đầu coi như thừa nhận.
- Đi ma vực ngươi tốt nhất nên cẩn thận!
- Nghe đồn đám ma nhân vô cùng biến thái!
Liêu Phương lên tiếng nhắc nhở, nhưng vẻ mặt của hăn lại đang lộ rõ biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Nghĩ đến viễn cảnh Hoa Phong bị ma nhân đánh cho kêu cha gọi mẹ, hắn càng là một trận phấn khích.
Hoa Phong nhìn chằm chằm Liêu Phương, hắn đang là rất nghi ngờ tính chính xác trong câu trả lời của đối phương, bằng không không có bộ dạng thần bí như thế.
- Ta còn có chuyện! Ngày mai gặp!
Liêu Phương đột nhiên lên tiếng, ý định rời đi!
- Ngươi không nên trêu chọc tên Hoàng Chiến kia, dù là ở đâu, cũng nên tận lực tránh mặt hoặc tránh động thủ!
- Hắn thì không tính là gì, nhưng gia tộc của hắn là thứ ngươi không thể tưởng tượng!
Trước khi rời đi Liêu Phương không quên lại nhắc nhở Hoa Phong, thái độ hết sức nghiêm túc!
- Ta tự biết chừng mực!
Hoa Phong cũng là nghiêm túc gật đầu.
Tuy nhiên dáng vẻ của hắn chỉ là nghiêm túc cho Liêu Phương mau đi rảnh nợ.
Về phần Hoàng Chiến kia dám tìm hắn sinh sự, không muốn giết hắn thì thôi, một khi động sát tâm, liền không thể sống sót.
Không chỉ Hoàng Chiến mà bất kể ai cũng vậy, trừ những kẻ hắn đánh không lại.
“Cẩn thận phía thành chủ!”
Bỏ lại câu truyền âm, Liêu Phương nhanh chóng rời đi.
“ Phủ thành chủ?”
Được Liêu Phương cảnh tỉnh, Hoa Phong mới sực nhớ.
Nguyên nhân vì sao chấm dứt điều tra, vì sao tuyên bố đã bắt được hung thủ.
Hoa Phong không thiển cận đến mức nghĩ rằng Trần Hạo Thiên lại không nhìn ra giữa đâu là hung thủ thật, đâu là hung thủ giả.
Màn đổ tội cho đám gian thương, chỉ là kế sách trong lúc hắn bí bách nghĩ ra, chỉ để tạm thời qua mặt Trần Nhiên.
“ Chắc chắn có âm mưu gì rồi!”
Hoa Phong rơi vào trầm tư.
Hung thủ là hắn, phía thành chủ lại nói bắt được hung thủ, đã là lộ rõ âm mưu.
Tuy nhiên đây chỉ là âm mưu ngoài sáng, còn thủ đoạn trong tối mới thật sự đáng lo ngại.
Toàn thành đã dỡ lệnh phong thành, thế nhưng có thật đã dỡ hay không vẫn chưa thể kiểm chứng, bởi vì ai rời thành lúc này, chắc chắn sẽ là mục tiêu của phủ thành chủ.
Cái tin tức này đúng là phải hết sức đề phòng, bởi thủ đoạn của loại yêu vật Tiên Thiên cảnh, không bao giờ là tầm thường.
Suy nghĩ một hồi Hoa Phong cũng rời khỏi tiểu điếm.
Để tránh dễ bị tìm thấy, hắn liền chọn nơi đông người nhất để đi.
Nơi hắn nhắm đến chính là chợ hàng rởm.
Hoa Phong đến đây không những để tránh tầm nhìn của Trần Nhiên cùng hộ vệ thành, mà còn ôm tâm lý cầu may như bao người khác, tỷ như tìm được bảo vật nghịch thiên nào đó.
Lần trước tại Nam Bình trấn, hắn mua được lò luyện đan tự động, một bảo vật biến thái. Lần này hắn hy vọng thứ tìm được không bằng nhưng cũng không kém quá nhiều.
Đi lang thang hết gian hàng này đến gian hàng khác, Hoa Phong vẫn là chưa tìm thấy món đồ ưng ý, thứ hắn thấy chỉ toàn thứ vứt đi. Sở dĩ quý giá, là do người bán quá khoa trương mà thôi.
Đi vòng quanh đến khi mặt trời gần tắt nắng, Hoa Phong vốn chuẩn bị rời đi, từ bỏ ý định tiếp tục cầy may, nhưng lúc đi ngang qua gian hàng bán tài liệu luyện khí, hắn liền tròn mắt.
- Ông chủ hòn đá này giá bao nhiêu?
Hoa Phong tay cầm cục đá màu nâu hình tròn, to cỡ nắm tay, hướng lão giả chủ tiệm hỏi giá.
Hắn vì cái hòn đá này mà tròn mắt, đến khi cầm lên nội tâm liền triệt để chấn động.
Bởi vì hòn đá này cùng nơi Tiểu Giác sinh ra đồng dạng giống nhau. Gọi là trứng hóa thạch.
Niên đại của quả trứng này cũng là không biết bao nhiêu năm, tuy nhiên có thể nở ra một sinh vật giống Tiểu Giác hay không, rất không thể nói.
Thậm chí tỷ lệ không đến nữa phần ngàn, rất nhỏ.
Thế nhưng nhỏ cũng là có xác xuất để hy vọng, cho nên Hoa Phong mới hỏi mua viên đá này.