Giọng nói trào phúng không phát ra từ hai nữ đệ tử Lăng Vân Tông, cũng không phải là do đám người Tân Trào Dong Binh tự châm chọc chính mình, mà phát ra từ một người khác.
- Kẻ nào???
Gã trung niên bị hù cho giật mình, mặt mày biến sắc quát lớn.
Kế tiếp không loại trừ một ai, tất cả đều đưa mắt về nhìn về một phía.
Chỉ sau vài hơi thở, trong tầm mắt bọn họ liền xuất hiện một thiếu niên.
Thiếu niên tuổi không quá mười tám, một thân bạch y phiêu dật, ngũ quan tinh xảo không tì vết.
Ngoài vẻ bề ngoài có phần bắt mắt ra, hắn còn có tu vi Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ, trên vai bên phải đậu một con chuột kỳ lạ.
- Ta cứ nghĩ cao nhân phương nào, hóa ra chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch!
Gã trung niên hướng thiếu niên nhếch miệng, tròng mắt không giấu tia khinh thường nồng đậm.
Hắn vừa rồi, đúng là bị thiếu niên mới xuất hiện hù sợ, nhưng rất nhanh phát hiện, không ngờ kẻ làm hắn sợ lại có tu vi không đáng đặt vào mắt, Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ.
Hắn có tu vi Thiên Sơn cảnh, lẽ dĩ nhiên Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên với hắn thật đúng chẳng khác gì phế vật.
- Lại thêm một kẻ tự tìm chết!
Thêm một tên trung niên khác có tu vi Thiên Sơn cảnh, hướng thiếu niên cười lạnh.
Trong suy nghĩ của tên này, hắn không biết đối phương vì muốn giải cứu hai nữ đệ tử Lăng Vân Tông mà hiện thân, hay là có thù oán gì với Tân Trào Dong Binh.
Bất quá dù bất cứ lý do gì, thì vẫn là tự đi tìm chết.
Một Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, lại dám hướng bọn hắn mở miệng châm chọc, chỉ với lý do này, đủ để chết trăm vạn lần.
- Hoa Phong!!!
Trong hai nữ đệ tử Lăng Vân Tông, không ngờ có người nhận ra lai lịch thiếu niên, miệng há to, thần sắc khó có thể tin.
Trái ngược với bộ dạng xem thiếu niên trước mắt như người chết của đám người Tân Trào Dong Binh.
Khi thiếu niên xuất hiện, nàng liền biết hai tỷ muội của nàng được cứu rồi. Nàng là không nghĩ tới lại có thể gặp tên tuyệt đại yêu nghiệt, ngay lúc bên bờ vực sinh tử, đây là như nào vận khí.
Nữ đệ tử đệ tử còn lại trông bộ dạng của sư muội liền nhíu mày.
Suy nghĩ của nàng cũng như đám dong binh, với tu vi của thiếu niên, chỉ là thêm một cỗ thi thể, rất khó làm nên trò trống gì.
Bất quá làm nàng nghi hoặc đó là dường như sư muội quen người này, hơn nữa vừa gặp mặt, thần sắc hệt như trở về từ cõi chết.
“ Sư tỷ chúng ta không phải chết nữa”
Nữ nhân gọi là sư muội cũng là người nhận biết Hoa Phong, truyền âm cho người kia ra vẻ trấn an.
Nàng là biết sư tỷ đang nghĩ gì, bởi với tu vi của Hoa Phong, ngoại trừ vài người ít ỏi ra, không ai biết trình độ biến thái của hắn, cho nên vừa gặp liền một trận xem thường.
“ ý muội là hắn cứu được chúng ta? Sư muội, muội không có bị gì chứ?
Nữ nhân kia không cho là đúng truyền âm trở lại, thậm chí còn tưởng rằng sư muội tuyệt vọng đến phát bệnh.
Với tu vi thiếu niên tự bảo vệ mình còn khó, huống gì cứu người.
“ Tỷ rất nhanh sẽ biết!”
Lười giải thích với sư tỷ, nữ nhân kia liền nói một câu lạc chủ đề.
- Ta hình như không quen nàng?
Thiếu niên đúng là Hoa Phong, hắn đang trên đường đi tìm thành thị, vừa hay gặp phải chuyện không vừa mắt, cho nên muốn can thiệp một phen.
Nhưng thật bất ngờ, hai nữ nhân nhìn mười phần xa lạ kia, lại có người nhận biết hắn.
Sau một hồi, hồi tưởng lại những người mình biết, Hoa Phong mới lên tiếng hướng người kia thắc mắc, bởi vì hắn quả thật chưa có gặp qua nàng.
Còn về phần đám dong binh hắn liền xem như không khí.
- Ta chính là Quách Giai Kỳ!
- Lần trước tại Thiên Địa hội là dịch dung cải trang!
Nữ nhân nghe Hoa Phong hướng mình thắc mắc, liền một trận hiểu ra, thần sắc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn là giải thích.
Nàng chính là Quách Giai Kỳ cùng Hoa Phong đồng dạng, là một trong mười người trẻ tuổi tứ đại lục, được đặc cách tiến vào trung đại lục tu luyện.
- Nguyên lai là Quách cô nương!
Sau khi nghe đối phương giải thích, Hoa Phong liền đáp lại, hàm ý xã giao.
Hắn đúng là biết người này.
Quách Giai Kỳ là nữ nhân ẩn giấu thực lực, để cuối cùng đánh cho cái tên ngu ngốc Kiến Vỹ Bằng văng khỏi tốp mười.
Bất quá khi đó nàng trông rất khác so với bây giờ, dung mạo cách biệt một trời một vực. Cho nên hắn nhận không ra cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng cái khiến Hoa Phong tò mò, đó là nàng cải trang cũng thật inh. Ngay đến hắn cũng bị qua mặt.
- Tiểu tử ngươi là đang ngông cuồng hay không biết sống chết?
Một tên dong binh đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Hoa Phong, hướng hắn lên tiếng. Giọng điệu sắc lạnh, nghe ra mười phần tức giận.
Không chỉ hắn, những người còn lại cũng là bị Hoa Phong làm cho một trận đen mặt, mấy chục con mắt đang nhìn hắn đằng đằng sát khí.
Lý do khiến bọn họ ai nấy đều một trận hung thần ác sát, đó là từ lúc xuất hiện ngoài câu nói châm chọc lúc đầu, hắn liền không thèm liếc qua bọn hắn một cái, hệt như xem bọn họ không tồn tại.
Thái độ như này so với trực tiếp khinh thường, còn đáng hận hơn nhiều lắm.
Trong suy nghĩ của đám dong binh, một Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên lại dám không để bọn họ vào mắt, tội như này đáng bầm thây vạn mảnh.
- Chỉ dựa vào các ngươi liền nói ta ngông cuồng?
- Diêm Vương gia có lẽ đợi các ngươi đến sốt ruột rồi!
Bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm bất thiện, Hoa Phong liền bỏ qua không tiếp tục cùng Quách Giai Kỳ đối thoại. Mà hướng đám người kia nhàn nhạt nói. Thần sắc hết sức bình tĩnh.
- Ha ha! Ngươi có phải hay không đầu bị chó đái!
- Thấy mấy xác chết kia không? Bọn họ thành ra như vậy là do dám đắc tội bọn ta!
Đám dong binh nghe Hoa Phong nói liền một trận trào phúng, còn lấy đồng môn của hai nữ nhân kia ra làm ví dụ, nhằm hướng hắn uy hiếp.
- Nhưng ngươi có lẽ không được chết tốt đến vậy?
Một trong hai gã trung niên Thiên Sơn cảnh âm lãnh nói. Theo hắn trước khi đem tiểu tử kia chém giết, phải hành hạ đến khi hắn dập đầu xin tha, chịu đủ mọi khi nhục trên đời.
Đây chính là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng, không để Tân Trào Dong Binh vào mắt.
- Đáng tiếc ta chết có tốt hay không, các ngươi liền không có cơ hội nhìn thấy?
- Nhưng các ngươi nghe kỹ, sau này nhớ làm hồn ma thật tốt, để mau chóng được hoàn dương!
Không xem lời nói trào phúng cùng uy hiếp của đối phương có cái gì đáng sợ, Hoa Phong vẫn như cũ lạnh nhạt lên tiếng.
- Đến giờ chết của các ngươi rồi!
Hắn tiếp tục phun ra một câu, sau đó trực tiếp dẫn động tam sinh chi lực, ý đồ chuẩn bị động thủ.
- Khốn kiếp!!! Để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh?
Một tên dong binh tu vi Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, không chịu nổi thái độ ngạo mạn của Hoa Phong, liền hướng hắn gằn giọng, bộ dạng muốn đi trước khiêu chiến.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Hoa Phong nhếch miệng khinh thường.
- Để coi ai không đủ tư cách!
- Liệt Diễm Phần Thiên! Chết đi!
Bị một tiểu tử tu vi thấp hơn nói mình không đủ tư cách, tên kia rốt cuộc bạo nộ, lập tức động thủ, vung bảo đao nhắm thẳng đối phương bổ xuống, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Theo bảo đao tên này chém ra, không gian xung quanh hai mươi thước, lấy hắn làm trung tâm, nhiện độ đột nhiên tăng lên theo cấp số nhân với một tốc độ chóng mặt.
Khi nhiệt độ tăng đến một mức độ khủng bố, cả không gian bất giác hóa thành biển lửa, biển lửa theo đao chiêu chém ra, liền tụ hợp tạo thành một đạo đao quang liệt diễm đáng sợ.
Đao quang liệt diễm phát ra khí tức nóng cháy, như muốn thiêu rụi vạn vật, lấy một tốc độ cực nhanh gào thét đánh về phía Hoa Phong.
Nơi đao quang đi qua không gian cũng bị đốt cháy vặn vẹo, nếu như thật sự đập trúng Hoa Phong, hắn liền khó có thể toàn mạng. Tuy nhiên muốn đánh trúng hắn, là không dễ một chút nào.