- Nguy hiểm thật!
Chạy được một đoạn khá xa, khi cảm giác đã đủ an toàn, Hoa Phong liền dừng lại thở ra một ngụm trọc khí, miệng lẩm bẩm.
Suy nghĩ lại tình huống vừa rồi, hắn là cảm thấy mình ngu chẳng kém gì địch nhân, quá lỗ mãng.
Nếu không nhờ vào vận khí có lẽ đã đi đời nhà ma.
Sỡ dĩ Hoa Phong có suy nghĩ như này, là bởi vì khi hắn toàn lực phóng xuất hắc động thôn phệ linh hồn lực, đồng nghĩa đang cùng tên kia mặt đối mặt giao chiến.
Công bình giao chiến cùng Hải Dương cảnh, đây là hành động ngu ngốc bực nào.
Nếu không phải đối phương vì linh hồn lực bị bào mòn, trong nhất thời hoảng loạn, mà quên mất rằng hai bên đang giao thủ, thì mọi chuyện liền không thể kiểm soát.
Đối phương chỉ cần vỗ một chưởng thì hắn có xuất ra toàn bộ bản lĩnh, cũng là chết không kịp hối hận. Chứ đừng nói tới chạy thoát.
- Có lẽ ta quá tự tin vào chính mình!
Hơi suy ngẫm, hắn liền tự nói. Sau khi lượn một vòng qua quỷ môn quan, Hoa Phong là nhận thấy bản thân quả thật có chút tự đắc.
Hắn không phủ nhận bản thân có thể quét ngang cùng cấp, nhưng đối mặt với loại cường giả như Hải Dương cảnh, liền không có một chút phản kháng.
Nếu nơi truy đuổi không phải là đại địa, thì ngay đến cơ hội để chạy hắn còn không có.
- Hải Dương cảnh tuyệt đối không thể trêu vào!
Hoa Phong tiếp tục tự nói. Sự cường đại của loại cường giả này, hắn đã được thử qua một lần khi còn ở tứ đại lục. Khi đó hắn đối mặt là một đám chứ không phải một người, nếu không nhờ gia gia âm thầm trợ giúp, đã là lành ít giữ nhiều.
Thế nhưng cũng bởi vì có người trợ giúp, cho nên, sự nguy hiểm của Hải Dương cảnh trong mắt hắn, liền xuống với một mức độ cực thấp.
Cho rằng Hải Dương cảnh có sự nguy hiểm cực thấp, hắn liền không chút do dự đắc tội Lâm Lạc, vị chấp sự đệ tử nội môn Bạch Y Sơn Viện.
Nhưng hiện tại thì khác, sau khi trải qua một phen thập tử nhất sinh, hắn lập tức cảm nhận được sự khủng bố của cường giả trình tự này.
Không tính gì khác chỉ cần đơn giản xuất ra phong cấm thần thức, thì hắn dù có bao nhiêu bản lĩnh cũng là bó tay chịu trói.
Mặc dù có thể đem linh hồn lực thôn phệ, nhưng năng lực của Hải Dương cảnh đâu chỉ là phong cấm thần thức. Hơn nữa trong tích tắc khi bị phong cấm, bọn họ rất có thể không cho hắn thời gian thi triển hắc động.
Càng nghĩ Hoa Phong càng cảm thấy ớn lạnh, nếu tên kia phản ứng nhanh, hoặc bình tĩnh hơn, hắn có lẽ vạn kiếp bất phục cũng là không nói quá.
Trong suy nghĩ của Hoa Phong giờ phút này, Hải Dương cảnh liền là một tồn tại không thể trêu vào, hoặc tận lực không nên đắc tội.
Còn về cái gì Lương Gia hay Lâm Lạc chấp sự, đã cùng bọn chuốc xuống thù oán, thì nên tìm cách không để bọn họ tìm ra tung tích.
- Chủ nhân! Ngươi lợi hại!
Đang khi Hoa Phong thầm cảm thán vận khí bản thân thật tốt. Tiểu Giác vốn dĩ im lặng, không dám thở mạnh, đột nhiên hướng hắn tán thưởng.
Trong suy nghĩ ngây thơ của nó, Hoa Phong có thể thành công đào thoát từ tay nhân loại khủng bố kia, dĩ nhiên là thập phần lợi hại.
- Ngươi vừa rồi không thấy uy nghiêm chúa tể!
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến Hoa Phong liền có chút buồn cười. Nhếch miệng châm chọc.
Tiểu Giác luôn tự xưng duy ta kẻ mạnh, nhưng vừa rồi thở cũng không dám thở, bộ dạng hệt như giả chết. Không có chút gì là đại uy nghiêm.
- Hắn rất mạnh!
Tiểu Giác làm sao không biết Hoa Phong đang hướng nó chê cười, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc lên tiếng biện hộ.
Nghe Tiểu Giác biện hộ, Hoa Phong liền lười châm chọc. Đại chúa tể này có thể đơn giản cùng Sơn Hà cảnh một trận chiến, nhưng nếu gặp phải Hải Dương cảnh, có cộng thêm một trăm nó cũng không đủ cho người ta giết.
Không tiếp tục cùng cùng Tiểu Giác đôi co, Hoa Phong liền nghĩ đến vấn đề hiện tại.
Nguy hiểm đã tạm lắng, việc kế tiếp cần làm đó là đi thành thị gần nhất mượn truyền tống trận.
Suy nghĩ một chút Hoa Phong quyết định trồi lên mặt đất đễ dễ bề đi lại. Trước đó hắn vốn chọn cửa tây làm hướng đi ra, nhưng bị tên kia truy sát, liên tục đổi hướng, cho nên không biết hiện tại đang ở địa phương nào.
- Đã rời khỏi hiểm địa! Sau khi trồi lên mặt đất Hoa Phong phát hiện, hắn không ngờ đã chạy ra khỏi hiểm địa. Nơi hắn đang đứng là một bình nguyên lạ lẫm.
- Đây chắc hẳn không phải cửa bắc!
Quan sát xung quanh một chút, hẳn liền lẩm bẩm. Nội tâm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như quay trở lại cửa bắc, rất có thể lại thêm một lần chạy trối chết. Nhưng may mắn cho hắn nơi hắn đang đứng không phải là cửa bắc.
- Chúng ta đi!
- Nhớ ra ngoài phải điệu thấp một chút!
Quay sang nhắc nhở Tiểu Giác một câu, Hoa Phong lập tức lựa chọn một phương hướng, sau đó rời đi.
...
- Hai tiểu mỹ nhân! Các ngươi còn không chịu buông tay đầu hàng!
- Tân Trào Dong Binh các ngươi không ngờ dám sát hại đệ tử Lăng Vân Tông?
- Các ngươi không sợ bị tru diệt sạch sẽ?
Cách nơi Hoa Phong xuất hiện khoảng một trăm dặm, có hai đội nhân mã đang giương cung bạt kiếm.
Một bên tổng cộng có hai mươi người tất cả đều là nam nhân, tu vi thấp nhất Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, cao nhất Thiên Sơn cảnh. Đám người này y phục không đồng nhất, nhưng một bên có cắm đại kỳ, trên đại kỳ vẽ một ngọn núi.
Bên còn lại nhân số tương đương, tuy nhiên đa phần đều là xác chết, chỉ còn lại hai nữ nhân. Hai nữ nhân dung mạo phải nói là cực kỳ xinh đẹp, tu vi Thiên Địa cảnh đỉnh phong. Hai người y phục đồng nhất đều vận hồng y. Bất quá bọn họ lúc này đang bị đám nam nhân bao vây.
Hai bên vừa rồi một đang đấu khẩu, một bên nhìn đối phương như dê béo đầy dục hỏa, một bên sắc mặt tái nhợt, vừa bị thương vừa sợ hãi. Nhưng cố gắng trấn tĩnh lên tiếng uy hiếp.
Di nhiên lợi thế thuộc về đám nam nhân. Mười mấy xác chết kia không sai biệt do bọn họ làm ra.
- Ha ha!!!!
- Lăng Vân Tông chó má gì chứ?
- Bổn đại gia thích là giết, bọn họ làm gì được đại gia ta?
Bị đối phương uy hiếp, nhưng đám nam nhân không hề tỏ ra e ngại hay kiêng kị, còn buông lời thách thức tục tĩu, xem ra Lăng Vân Tông gì đó, trong mắt bọn họ chẳng đáng một đồng xu.
- Các ngươi dám sỉ nhục Lăng Vân Tông?
Một nữ nhân nghe đối phương lên giọng thách thức liền giận tím mặt. Lăng Vân Tông dù gì cũng là một tam phẩm tông môn đại danh đỉnh đỉnh, không ngờ bị đám dong binh thảo khấu đem ra mắng nhiếc, đây quả thật là sỉ nhục không thể chấp nhận.
- Sỉ nhục thì đã làm sao?
- Có giỏi kêu bọn họ tới bắt chúng ta?
- Huynh đệ chúng ta ở đây đợi!
Đáp lại sự tức giận của nàng là bộ dạng vênh mặt tự đắc cùng một loạt tiếng cười cuồng tiếu.
- Các ngươi có gan thả chúng ta rời đi!
Nữ nhân còn lại áp chế sợ hãi cùng tức giận, hướng đám người lạnh nhạt nói. Nàng nói ra với vị ý châm chọc, chứ không mang một suy nghĩ nào khác.
Bởi vì nàng biết bọn họ chỉ là đang mạnh miệng, chứ thực chất chằng tên nào có gan dám thả rồi đứng đây đợi.
- Thả các ngươi! Đừng nghĩ chỉ mình thông minh!
Lên tiếng là một tên trung niên, tuổi khoảng bốn mươi, giọng điệu khinh thường.
Vẫn biết lời nói của đối phương chỉ mang hàm nghĩa châm chọc, nhưng hắn lại cố tình làm ra vẻ hệ trọng. Đám dong binh đúng là không ngu ngốc đến mức thả hai người rời đi.
Không để Lăng Vân Tông vào mắt là vậy, nhưng tam phẩm tông môn chỉ cần hắt xì, cũng đủ khiến bọn họ tan thành tro bụi.
- Không dám thả thì đừng ra vẻ mạnh miệng!
Nữ nhân vừa rồi tiếp tục châm chọc.
- Ai nói không dám thả?
- Thả lên giường cũng là thả vậy!
Ha ha
Một tên dong binh lên tiếng trào phúng, câu nói này cũng thổi bùng dục hỏa của đám người còn lại lên một tầm mới.
- Các ngươi đừng hòng khi nhục chúng ta!
- Tỷ muội ta dù có chết cũng không để các ngươi hủy hoại thanh danh!
Hai nữ nhân một trước một sau cắn răng nói. Tay cầm trường kiếm siết chặt, ý định tự sát đã lóe lên.
- Chúng ta thả các nàng lên giường!
- Sau đo hầu hạ huynh đệ chúng ta chu đáo, biết đâu chúng ta động lòng trắc ẩn, thật sự thả hai nàng rời đi!
- Không nên đòi sống đòi chết! Hương tiêu ngọc vẫn sẽ không tốt!
Tên trung niên mèo khóc chuột giả từ bi, lên tiếng khuyên giải. Đối phương nếu tự sát, không ai trong số chúng có thể ngăn cản, như vậy không phải quá đáng tiếc sao?
Hai nữ nhân khinh bỉ ra mặt với những lời của gã trung niên. Bốn mắt nhìn nhau tuyệt vọng, rất nhanh đưa ra quyết định.
Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị tự kết liễu, một giọng nói trào phúng cũng không kém bất ngờ vang lên.
- Nói như vậy nếu ta thả các ngươi xuống âm phủ, sau đó các ngươi làm hồn ma thật tốt!
- Biết đâu lão Diêm Vương thấy tội, liền động lòng trắc ẩn cho các ngươi hoàn dương?