- Đa tạ hai vị bằng hữu đã giúp huynh đệ chúng ta diệt trừ Huyết Mãng!
- Hiện tại các ngươi hết việc rồi, mời đi cho!
Ngay khi Vương Thiên Ngân đang có ý định thu thập Cung Linh Hoa, đột nhiên có giọng nói vang lên.
Vương Thiên Ngân không tiếp tục hái linh hoa, quay sang hướng vừa phát ra giọng nói, thần sắc khó coi, có chút nhíu mày.
Xuất hiện là một đám thanh niên, gồm sáu tên, toàn bộ vận bạch y, tu vi không rõ.
Người vừa lên tiếng là người đi trước nhất.
- Đúng vậy! Cung Linh Hoa là do chúng ta phát hiện trước!
- Nể tình các ngươi giúp diệt trừ Huyết Mãng, cho nên không tính toán! Tha các ngươi rời đi!
Một thanh niên khác lên tiếng hùa theo phụ họa, vẻ mặt vênh váo, giọng điệu còn mang theo tia uy hiếp nhàn nhạt.
Bộ dạng không để ai vào mắt kia của bọn họ, khiến người rất khó chịu.
- Các ngươi nói các ngươi phát hiện trước! Dựa vào đâu ta tin các ngươi?
Vương Thiên Ngân lãnh đạm hỏi vặn. Xem tia uy hiếp kia như không tồn tại.
Nàng là thừa biết, đám người khác loại này là phát hiện Cung Linh Hoa, cũng đồng thời phát hiện ra Huyết Mãng.
Nhưng do kiêng kỵ, cho nên ý đồ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng.
- Dựa vào gì? Dựa vào kẻ mạnh!
Tên thanh niên đầu tiên, cao giọng đáp trả, lời nói cực kỳ kiêu ngạo.
Trong mắt hắn, hai người đối phương một Thiên Địa cảnh đỉnh phong, một không rõ tu vi, nhưng theo hắn cũng là không vượt quá Thiên Địa cảnh.
Tổ hợp như này với bọn họ không tính là gì, muốn chém liền chém, muốn giết liền giết.
- Chỉ bằng đám côn trùng các ngươi?
Hoa Phong sau khi đánh giá sơ qua sáu tên mắt đặt đỉnh đầu, liền nhếch miệng cười nhạt.
Sáu người này hắn là nhìn không ra tu vi, nhưng dao động khí tức từ trên người bọn họ, hắn liền nhận định đây ắt hẳn là một trong hai loại võ giả mà gia gia từng nhắc đến, nhưng không biết thuộc loại nào.
Bất quá trong trực cảm của hắn, đối phương là không đáng ngại.
- Ngươi nói ai là côn trùng? Muốn chết?
Đám thanh niên sắc mặt toàn bộ đen lại, một tên trong đó gằn giọng, tròng mắt mơ hồ lóe sát khí.
Bọn họ không ngờ hai tên tu luyện giả trước mặt, lại không biết điều đến bực này.
Người trước không nói, người sau dường như đúng thật không để bọn họ vào mắt. Đây là tự tìm chết.
- Chết hay không không do các ngươi định đoạt!
Hoa Phong ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh, lời nói cực độ âm trầm. Động sát tâm với hắn, thì đã là địch, một khi là địch liền giết.
- Đã cho các ngươi con đường sống, nhưng các ngươi lại rất không biết điều!
- Tự tạo nghiệt không thể sống!
Thanh niên đi trước nhất, giọng điệu lạnh lẽo, sát khí không che giấu bộc phát đi ra.
Năm tên còn lại khí thế cũng là đồng loạt kéo lên, bọn họ đã lộ rõ ý đồ cùng lúc tấn công.
Sáu tên kiêng kỵ một con Huyết Mãng, nhưng lại không hề sợ hãi kẻ đã trực tiếp bóp chết Huyết Mãng, chuyện này quá khó hiểu.
-Cầm lấy! Lùi lại!
Đối diện sáu tên tu vi không biết, sâu cạn chưa thông, Hoa Phong vẫn là hết sức bình tĩnh.
Hắn không ngờ còn làm ra hành động khiến tất cả bất ngờ, đó là trực tiếp hái đi Cung Linh Hoa, sau đó đưa Vương Thiên Ngân.
Với khả năng dịch chuyển tức thời, động tác của Hoa Phong như hành vân lưu thủy, nhanh và gọn, khiến sáu võ giả đối diện không kịp phản ứng.
- Khốn kiếp!
- Ngươi quả thật đang tìm chết!
Từ trong bất ngờ tỉnh lại đi ra, cả sáu người đều tím mặt, triệt để tức giận.
Bọn họ là không có nghĩ tới tiểu tử trước mặt lại là một kẻ ngông cuồng đến vậy.
- Bố trận!
Cả sáu người khí thế sau khi đạt đỉnh, ngay lập tức một người trong đó hô lớn.
Lời vừa dứt cả sáu người nhanh chóng tản ra, tạo thành một đội hình kỳ dị.
Ngay khi đội hình vừa bày ra, khí tức cùng chiến lực của bọn họ không ngờ tăng lên theo cấp số nhân, cực kỳ khủng bố.
- Lục Hơp Đại Trận!
Vương Thiên Ngân đã lùi lại khá xa, nhưng khi trông thấy đội hình kỳ dị do sáu người bày ra, nàng lập tức kinh hãi thất sắc.
Niềm tin vào Hoa Phong lần đầu tiên chạm đáy.
Lục Hợp Đại Trận, là một loại trận hình cực kỳ đáng sợ.
Đây là trận hình do nhân loại dùng cách thức kỳ lạ tạo ra.
Lục Hợp Đại Trận do sáu người tổ hợp mà thành.
Khi bày trận, theo một quy luật đặc thù nào đó, mà đội hình ẩn ẩn liên kết lẫn nhau, tạo thành một thể vững chắc, trực tiếp đề thăng chiến lực của một người bằng sáu người, sáu người tương đương ba mươi sáu người lúc đầu.
Không những đề thăng chiến lực gấp sáu lần, Lục Hợp Đại Trận còn lấy điểm mạnh của người này, bổ khuyết điểm yếu của người kia, từ đó khiến trận hình hoàn mỹ không tỳ vết.
Tương truyền tại thời kỳ thái cổ, đám người xâm lăng đã sử dụng rất nhiều trận hình, để đối kháng võ giả bản địa.
Lục Hợp Đại Trận là một trong số đó, Lục Hợp Đại Trận không gì không phá, vạn pháp khó công, tu vi càng cao trận hình càng khủng khiếp.
Không một võ giả đồng cấp nào đối diện trận hình này mà có thể sống sót, trừ khi lực phòng ngự của họ có thể so sánh với Hỏa Hoàng Man Ngưu, loại yêu thú đã khiến ý đồ dùng trận hình của đám người xâm lăng, bị phá sản.
Hỏa Hoàng Man Ngưu có thể bỏ qua mọi công kích của võ giả đồng cấp, cho nên với nó, mọi trận hình đều vô nghĩa.
Còn một loại yêu thú cũng khiến trận hình trở nên rẻ bèo, đó là Huyết Mãng.
Huyết Mãng với tốc độ cùng khả năng sát thương khủng khiếp, trận hình gặp phải nó, thường sẽ rối loạn, bởi vì các thành viên trong trận, chỉ có thể né, chứ không thể ngăn hoặc không dám ngăn.
Quá nhanh cho nên chỉ có thể né, quá độc cho nên không thể ngăn.
Thành viên trận hình dám trực tiếp ngạnh kháng công kích của võ giả, nhưng không dám ngạnh kháng một đòn tấn công như muỗi chích của Huyết Mãng.
Đây cũng là ký do vì sao sáu người kia sợ Huyết Mãng, nhưng không sợ kẻ bóp chết Huyết Mãng.
Nhân loại không phải Hỏa Hoàng Man Ngưu, cũng không phải là Huyết Mãng, cuối cùng Hoa Phong càng không có lực phòng ngự cường đại, tốc độ có nhanh, nhưng độ sát thương không khủng khiếp như Huyết Mãng.
Sỡ dĩ niềm tin Vương Thiên Ngân dành cho Hoa Phong chạm đáy, bởi vì nếu tu vi người thi bày trận, tương tương Thiên Địa cảnh, thì ngay đến Sơn Hà cảnh cấp thấp cỡ như đại đương gia, cũng bị vây giết dễ dàng.
Hoa Phong đánh không lại đại đương gia, đồng nghĩa...
- Các ngươi dựa vào cái này để mạnh miệng?
Hoa Phong nhìn sáu tên bày trận hình cười lạnh.
Ngoại lạnh trong nóng, hắn tuy miệng cười nhưng thực tế đang là hết sức ngưng trọng.
Không nghĩ tới đơn giản bày ra một cái trận hình, liền đẩy chiến lực lên sáu lần, còn là hoàn mỹ vô cùng khó đối phó.
Không cẩn thận mất mạng chứ chẳng chơi.
- Để xem ngươi lấy gì để ngông cuồng!
- Phiên Thiên Ấn! Trấn!
Một thanh niên sắc mặt dữ tợn, lấy hắn đầu tiên ra chiêu công kích.
Hắn ném về phía Hoa Phong một cái ấn bằng nắm tay, theo hắn quát lên, cái ấn bỗng dưng biến lớn, kích thước phải bằng căn nhà cấp bốn.
Đại ấn khổng lồ tỏa ra khí thế áp bách khủng khiếp, hướng Hoa Phong phía dưới không do dự nện xuống.
- Pháp bảo? Đạo tu!
Đối diện công kích quái dị, Hoa Phong cũng là bị chấn nhiếp.
Rốt cuộc hắn cũng là nhận biết địch nhân thuộc thể loại võ giả nào.
Kiếm tu ắt hẳn phải là dùng kiếm, nếu như không dùng kiếm chắc chắn là đạo tu.
- Thiên Mộc Trường Sinh! Phá!
Hơi kinh ngạc, nhưng Hoa Phong cũng là không chậm trễ, vung Long Uyên kiếm chém ra một kiếm.
Thiên Mộc Trường Sinh một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, thích hợp thi triển khi xung quanh là rừng rậm.
Theo hắn một kiếm chém ra, mộc bản nguyên từ bốn phương tám hướng lấy hắn làm trung tâm dũng động tề tụ, mộc bản nguyên rất nhanh huyễn hóa ra một đạo kiếm quang màu xanh, kiếm quang màu xanh mang theo nồng đậm sinh cơ, hướng đại ấn khổng lồ oanh kích.
Ngay khi Hoa Phong vừa vung kiếm phản kích, bên này năm tên còn lại, một tên khác theo sau xuất thủ.
- Phi Thiên Phủ! Chém!
Tên này cũng là ném về phía Hoa Phong một chiếc búa.
Chiếc búa đang bình thường cũng là đột nhiên biến lớn, lấy tốc độ cực nhanh, mang theo sát khí kinh thiên cùng lực đạo mạnh mẽ, chém về phía hắn.
Oanh
Trong khi đại phủ đang lao đi như tia chớp, phía trên kia đại ấn cùng kiếm quang đã một chỗ va chạm.
Kiếm quang ẩn chứa mộc bản nguyên sau khi đập văng đại ấn, liền tiêu thất không còn, lực phản chấn đấy lùi Hoa Phong cùng địch nhân về phía sau mười bước.
- Thiên Mộc Trường Sinh!
Không đợi ổn định thân hình, hắn lập tức vung Long Uyên kiếm chém ra, ý đồ ngăn chặn dại phủ.
Vẫn là tuyệt kỹ Thiên Mộc Trường Sinh, nhưng lần này ẩn chứa trong kiếm quang là mộc hỗn độn. Kiếm quang cũng là không hề chậm, hướng đại phủ đập thẳng.
- Hỏa Long Phiến!
- Diệp Hồng Cốc!
- Lăng Thiên Ấm!
- Tuyết Hàn Tiên!
Kiếm quang hỗn độn vừa lao đi, bên kia bốn tên còn lại không ngờ mỗi tên một pháp bảo, cùng lúc phát động tấn công.
Oanh
Bốn pháp bảo vừa đánh ra, đại phủ cùng kiếm quang liền va chạm.
Đại phủ cũng như đại ấn bị kiếm quang đập bay, lực phản chấn lần nữa khiến đôi bên lùi lại.
- Thiên Mộc Trường Sinh!
- Nhật Nguyệt Thiên Không!
- Liên Hoa Trảm!
- Long Đằng Kích!
Không kịp thở dốc, mặc dù đang bị lực phản chấn đẩy lùi, nhưng Hoa Phong vẫn dùng một tốc độ không thể tin nổi, xuất ra liên hoàn chiêu.
Đầu tiên là tuyệt kỹ Thiên Mộc Trường Sinh ẩn chứa mộc pháp tắc.
Thứ hai, thứ ba, là kiếm kỹ thiên cấp truyền thừa lần lượt được gia trì hai loại chân nguyên.
Cuối cùng là binh khí bổ tu, thương kỹ truyền thừa.
Oanh
Oanh
Oanh
Oanh
Bốn công kích liên hoàn va chạm cùng bốn pháp bảo, tạo ra âm thanh giao kích kinh thiên động địa, trời sụp đất nứt, sóng xung kích càn quét xung quanh, cây cối đổ rạp, có cây bị đánh thành bụn cám, tạo thành cơn cuồng phong bụi gỗ huyễn lệ.
Đồng thời ngạnh kháng bốn công kích, Hoa Phong bị đánh bay rất xa, miệng liên tục thổ huyết. Bị thương không nhẹ, bất quá với hắn bị thương không là vấn đề.
- Ngươi...Ngươi!!!
Cả sáu tên kia khóe miệng cũng là trào máu, không hề dễ chịu, nhưng bọn họ là đang nhìn Hoa Phong kinh hãi, miệng lắp bắp như là gặp phải cái gì đó đáng sợ lắm.