Tống Thanh Hào thần sắc đột nhiên trở nên vặn vẹo, hắn lúc này đãbị Hoa Phong làm cho nộ khí xung thiên.
-Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Không để tức giận làm cho mất bình tĩnh, hắn liền hướng Hoa Phong gằn giọng.
Trong mắt hắn Hoa Phong đã là một người chết, thậm chí tồi tệ hơn cái chết vô số lần.
- Ta nói ngươi nên chừa hơi để ngáp chết!
- Nếu hết hơi chết rồi sẽ không còn cơ hội để ngáp!
Hoa Phong nhếch miệng, giọng điệu mười phần lạnh lẽo.
Tên Tống Thanh Hào đã bị hắn đưa vào danh sách tất sát.
Hắn bây giờ sẽ không nhân từ với bất kỳ người nào đối mình động sát khí.
- Vậy ngươi làm trước đi...!!!
- Vạn Kiếm Triều Dương!
Tống Thanh Hào đã không thể áp chế nổi sự phẫn nộ, do đó sau tiếng quát liền động thủ.
Hắn lúc này không dám cùng Hoa Phong nói thêm bất kỳ câu nào, bởi vì hắn sợ bị tức chết.
Tống Thanh Hào nổi điên xuất thủ, một kiếm chém ra khiến thiên địa biến sắc, toàn thân cũng bộc phát đi ra khí thế khiến nhật nguyệt vô quang.
Nhìn hắn lúc này hệt như một thanh tuyệt thế thần kiếm đang đại phát quang mang, sắc bén và lăng lệ.
Kiếm động ý động, kiếm chiêu do Tống Thanh Hào phát động, rất nhanh huyễn hóa thành vô số đạo kiếm quang có khí tức chấn nhiếp thần ma.
Kiếm quang vừa hiện, thiên địa lập tức trở nên cô tịch ảm đạm.
Một đạo kiếm ý cũng theo kiếm chiêu phá không mà ra.
Kiếm ý của Tống Thanh Hào cũng huyễn hóa ra vô số tiểu kiếm.
Kiếm quang, kiếm ý nhanh chóng tạo thành cơn mưa kiếm gào thét đánh tới Hoa Phong.
...
- Kiếm ý tiểu thành!
- Tống Thanh Hào không hổ danh là tuyệt thế thiên kiêu!
- Để xem Lê Hải Thiên còn có thể kiêu ngạo?
Tống Thanh Hào phát ra kiếm ý tiểu thành, khán giả dù rất kinh ngạc, nhưng một tuyệt thế thiên kiêu lĩnh hội võ đạo ý chí tiểu thành, không phải cái điều gì quá khủng khiếp.
Hoa Phong có chưởng ý tiểu thành, được xem là kinh thế hãi tục, bởi vì hắn quá vô danh, còn Tống Thanh Hào là đều vốn dĩ nên như thế.
Tống Thanh Hào nắm giữ tiểu thành kiếm ý, đã không còn ai nghi ngờ về việc Hoa Phong phải nhận kết cục thất bại.
...
Đối diện cơn mưa kiếm, Hoa Phong vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
Không ngây ngốc quá lâu hắn nhanh chóng xuất thủ phản kích.
- Thiên Biến Vạn Hóa!
Hoa Phong hét lên kế tiếp vung đao chém mạnh.
Hắn vận một lúc hai đạo chân nguyên, cũng không quên gia trì ngũ hành áo nghĩa.
Ngũ hành tương sinh, ngũ hành tương khắc, thiên biến vạn hóa.
Đao chiêu mang theo ngũ hành áo nghĩa, rất nhanh huyễn hóa ra đầy trời đao ảnh.
Đao ảnh năm màu, có hữu hình có vô hình, nhưng tuyệt đối khủng bố.
Không chỉ phát động đao chiêu, Hoa Phong còn phóng thích đao ý.
Đao ý vừa hiện đao ảnh lại thêm một tầng dày đặc.
Hai công kích giống nhau, một bên là mưa kiếm, một bên là mưa đao, rất nhanh tạo nên một màn giao kích kinh thiên động địa.
...
- Đao...đao ý tiểu thành!!!
- Làm...làm sao có thể!
Khán đài lại vì Hoa Phong mà thêm lần nữa chấn động.
Không một ai không há mồm trợn mắt, biểu tình mỗi người mỗi khác, nhưng tuyệt đều kinh hãi.
Một lần nắm giữ hai cái võ đạo ý chí tiểu thành, cái này đã nằm ngoài phạm trù yêu nghiệt.
Mỗi người một đạo, không ai theo đuổi một lúc hai ba đạo.
Không phải không muốn mà là không thể.
Có câu đạo không chung đường, không thể cùng tồn tại.
Bởi cái đạo lý không thể cùng tồn tại, cho nên không một ai có thể theo đuổi một lúc nhiều đạo.
Nhưng đạo lý có ý nghĩa gì khi ở kia trước mặt bọn họ, Lê Hải Thiên đang nắm giữ hai võ đạo ý chí tiểu thành.
Một tên yêu nghiệt chân chính.
- Hai võ đạo ý chí thì sao chứ?
- Vẫn sẽ kết thúc bằng thất bại!
Sau một hồi kinh ngạc khán đài liền chỉ định Lê Hải Thiên sẽ thua dưới tay Tống Thanh Hào.
Cũng theo cái đạo lý, yêu nghiệt nếu chưa trưởng thành chẳng khác nào kiến hôi.
- Tên Lê Hải Thiên này đúng là vô sỉ?
Phần ít khán giả đặt niềm tin vào Hoa Phong, nhưng khi hắn xuất ra đao ý liền lựa chọn buông bỏ.
Bọn họ đặt niềm tin ở hắn, bởi vì cho rằng hắn chấp đạo vẫn đánh Tống Thanh Hào rơi xuống hạ phong.
Nhưng sự thật nào có phải chấp đạo, hắn là bỏ đạo này sử dụng đạo khác.
Hắn rút trường đao ra điều không cần đạo, nhưng đến cuối cùng cháy nhà lòi đuôi chuột, đây chẳng phải nói là quá vô sỉ, lừa gạt người khác để tự ình kiêu ngạo.
...
Khán đài khiếp sợ một thì Tống Thanh Hào khiếp sợ mười.
Khi Hoa Phong vừa phóng xuất đao ý, dù chấn động nhưng hắn vẫn cho rằng đối phương không chịu nổi một kích.
Tuy nhiên đánh đến lúc này hắn rốt cuộc nhận biết Lê Hải Thiên không chỉ yêu nghiệt về đạo, ngay đến chiến lực cũng vô cùng khủng bố.
Kiếm chiêu của hắn được gia trì sáu áo nghĩa, kiếm nguyên cũng đã vận toàn lực, nhưng không thể chiếm được một chút ưu thế, thậm chí nếu giao chiến kéo dài sẽ rơi xuống hạ phong.
Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, có thể ép Kiếm Cương đệ tam trọng như hắn đến độ này, là chuyện mà bản thân hắn chưa từng nghĩ tới.
Người mà hắn cho rằng chỉ cần một ngón tay là có thể đè bẹp, lại sắp đem hắn đánh bại, cái này là chuyện tuyệt đối không thể để nó xảy ra.
Đao ảnh kiếm ảnh đang kịch liệt giao chiến, Tống Thanh Hào thì đang chuẩn bị phát động sát chiêu. Thậm chí liều mạng.
Bất quá.
- Đi chết đi!
- Hỏa Long Thần Chưởng!
Hoa Phong dường như đọc được suy nghĩ của Tống Thanh Hào, cho nên không do dự tung thêm một chưởng.
Đây gọi là tiên hạ thủ vi cường
Hoa Phong tung chưởng, một huyễn ảnh hỏa long cũng rất nhanh được hình thành.
Hỏa long vừa hiện một đạo long uy đột ngột phủ xuống lôi đài. Sau đó là một tiếng gầm chấn nhiếp cửu thiên.
Không hề kêu gào cho có, hỏa long nhanh chóng lấy tốc độ tia chớp gào thét giết về phía Tống Thanh Hào.
Ong
Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, một đoàn chưởng ý cũng mạnh mẽ hàng lâm.
Chưởng ý hóa chưởng ảnh, chưởng ảnh lập tức nhắm Tống Thanh Hào giết qua.
Đao kiếm vốn đang bất phân thắng bại, có chêm chưởng ảnh và hỏa long gia nhập, chiến cuộc liền xoay chuyển một cách chóng vánh.
Kiếm ảnh lẫn kiếm ý của Tống Thanh Hào rất nhanh bị đập cho tạp toái, đao chưởng sau khi không còn bị ngăn cản, lập tức lao về phía Tống Thanh Hào với khí thế, thần cản sát thần, phật cản sát phật.
Thanh thế của hai công kích lẫn hai võ đạo ý chí là cực kỳ khủng khiếp.
Đối diện hai đạo công kích đáng sợ, Tống Thanh Hào mặt cắt không chút máu, rốt cuộc hắn đã biết cái gì gọi là sợ.
- Không...ta không thể thua cho ngươi!!!
Tống Thanh Hào ngửa mặt gào thét, hắn rốt cuộc cảm nhận được nguy cơ thảm bại.
Tuy nhiên với sự kiêu ngao của một tuyệt thế thiên tài, hắn không cho phép mình thất bại.
Không những không được thua, mà còn phải thắng.
- Triều Dương Nhất Kiếm!
Tống Thanh Hào sau một hồi gào thét liền bổ ra một kiếm.
Triều Dương Nhất Kiếm, đây là sát chiêu mạnh nhất của hắn.
Kiếm ý, áo nghĩa, kiếm nguyên, tất cả đều được gia trì lên một kiếm này, một kiếm kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Kiếm chiêu vừa ra một đạo kiếm quang chẻ đôi không gian, liền được hình thành.
Kiếm quang với khí thế quét ngang hết thảy, không gì không phá, mạnh mẽ lao về phía công kích của Hoa Phong.
Kiếm quang phát sau mà đến trước, rất nhanh ba đạo công kích liền một chỗ va chạm.
Ầm
Ầm
Liên tục là những thanh âm rung chuyển thiên địa.
Hai công kích đao ảnh và Hỏa Long bị kiếm quang đập cho tán loạn, trong khi đó kiếm quang cũng tiêu thất hoàn toàn.
Nhưng chuyện chưa kết thúc tại đây.
- Phi Long Cước!
Hoa Phong bị sóng xung kích nện bay về phía sau, nhưng trước khi nằm đo đất, hắn liền tung ra một cước.
Một đạo công kích nhanh như chớp phóng về phía Tống Thanh Hào, vốn cũng bị sóng xung kích nện bay.
- Không....!!!
Binh
Tống Thanh Hào chưa kịp tiếp đầt liền phát hiện ra một huyễn ảnh thanh long đang lao về phía mình. Hắn chỉ kịp la lên một tiếng, hai mắt lập tức tối sầm.
Kế tiếp như một viên đạn pháo bay khỏi lôi đài.
...
- Cước pháp!
- Tống Thanh Hào bại!!!
Sôi trào
Chấn động
Khó tin
Không thể tưởng tượng.
Đây là tất cả cảm xúc của khán giả trên tám khán đài, khi chiêu cuối của Lê Hải Thiên là cước pháp.
Trước khi trận đấu diễn ra, không ai cho rằng Lê Hải Thiên là người chiến thắng
Kể cả khi xuất ra đao ý tiểu thành thì Lê Hải Thiên trong mắt khán giả cũng không có nửa phần cơ hội.
Nhưng khi trận chiến kết thúc thì người thất bại lại là Tống Thanh Hào, một tuyệt thế thiên kiêu hàng thật giá thật.
Chưởng đạo
Đao đạo
Cước đạo
Đây là những gì Lê Hải Thiên sử dụng để đối phó Tống Thanh Hào.
Rốt cuộc giờ phút này tất cả mới chính thức hiểu ra, có thể lĩnh hội một lúc ba loại võ đạo, thì đâu phải là một kẻ tầm thường.
Chiến lực của Tống Thanh Hào có thể mạnh hơn Lê Hải Thiên, nhưng không thể xuất ra tam liên kích khi nắm giữ chỉ là kiếm đạo.
Lê Hải Thiên tu vi thấp hơn nhưng một lần phát ra ba công kích, tương tương ba người đánh một.
Ba tên yêu nghiệt đấu một kẻ thiên kiêu, cho dù thiên kiêu có mạnh cũng không thể không thua.
Khán giả không một ai có thể theo đuổi nhiều đạo, cho nên không ai biết được nó có bao nhiêu khủng bố, cho nên mới quy thất bại về phía Lê Hải Thiên.
Nhưng cuối cùng nhiều đạo đáng sợ ra sao đã được chứng minh bằng thất bại của kiếm tu Tống Thanh Hào.
- Hắn là quái thai từ phương nào xuất hiện?
Cả khán đài đang chấn động, liền bất giác nháo lên, truyền tai nhau câu hỏi ngàn thu không đáp án.
Bởi vì chẳng ai biết Lê Hải Thiên đến từ nơi nào. Về phần Phong Linh Tông có hỏi cũng bằng thừa. Cái tông môn này chẳng qua là cho đối phương mượn danh để ngang trời xuất thế.
Ngang trời xuất thế, đúng là như vậy.
Một kẻ vô danh tu vi thấp kém, nhưng.
Đơn giản một cước đả bại Hùng Hạo Sơn.
Dùng chưởng đạo nện bay Trịnh Hào.
Thi triển liên hoàn đạo hạ gục Tống Thanh Hào.
Nếu không gọi là ngang trời xuất thế thì không còn từ ngữ nào để nói về Lê Hải Thiên.