Kiếm Phá Thương Khung

Chương 277: Chương 277: Ngang trời xuất thế ( thượng )




Không chỉ khán giả cho rằng Hoa Phong chịu không nổi Tống Thanh Hào một kích, ngay chính bản thân Tống Thanh Hào cũng có suy nghĩ như thế.

- Ngươi tự lăn xuống hay chờ ta ném xuống?

Tống Thanh Hào hướng Hoa Phong lạnh nhạt nói.

Trong mắt người khác Lê Hải Thiên có thể là một yêu nghiệt, nhưng trong mắt hắn đối phương ngay đến phế vật cũng không đủ tư cách để làm.

- Muốn ta lăn xuống, hay là ngươi chui qua đây trước đi!

Hoa Phong hướng Tống Thanh Nhếch miệng, vừa nói tay vừa chỉ vào khoảng trống giữa hai chân.

Ý đồ của hắn đã rõ mồn một, nếu muốn hắn lăn xuống, Tống Thanh Hào trước tiên phải chui qua háng của hắn.

- Ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi!

- Loại phế vật như ngươi ta chỉ cần một ngón tay cũng đè chết!

Tống Thanh Hào bị Hoa Phong trắng trợn khiêu khích, sắc mặt liền một trận đen lại. Lời nói phát ra cực độ âm trầm, nhưng thái độ ngạo mạn vẫn không hề biến mất.

- Miệng của ngươi ta thấy còn thúi hơn rắm chó!

- Nếu đã thúi thì nên ngậm lại, chừa hơi để lát nữa ngáp chết!

- Hơn nữa ta rất ghét nhìn thấy ruồi nhặng!

Hoa Phong lên tiếng đáp trả, giọng điệu nghe ra mười phần thâm ý.

...

- Đến nước này mà hắn vẫn còn tỏ ra mạnh miệng!

- Có lẽ chữ chết dạng gì hắn là chưa từng thấy qua?

Khán giả đa phần luôn không rời mắt khỏi lôi đài số một.

Cho nên cuộc đối thoại giữa Hoa Phong và Tống Thanh Hào tất cả đều nghe thấy.

Vốn tưởng rằng khi gặp Tống Thanh Hào, Lê Hải Thiên tự biết khó đầu hàng. Nhưng không ngờ hắn còn làm ra thái độ khiêu khích.

Theo khán giả Tống Thanh Hào là tuyệt thế thiên kiêu, cho nên hắn có quyền kiêu ngạo, hơn nữa lời hắn nói, không có vẻ gì là không hợp lý.

Còn Lê Hải Thiên một tên vô danh tiểu tốt, vừa thắng được một trận, thái độ như kia gọi là ếch ngồi đáy giếng.

Những lời hắn nói đều bị quy vào mạnh miệng, ngông cuồng, không biết sống chết.

Lê Hải Thiên khi đứng cạnh Tống Thanh Hào, tựa như đom đóm đọ trăng rằm.

Có chăng hắn chỉ hơn Tống Thanh Hào về mặt khẩu khí. Nhưng trong chiến đấu, khẩu khí không đại biểu cho thực lực.

...

- Hắn liệu có thắng được Tống Thanh Hào?

Hoa Nhi nhìn Hoa Phong với biểu tình kỳ lạ.

Nàng ban đầu còn muốn đập cho hắn một trận, nhưng hiện tại ý nghĩ đó đã không còn.

Cũng như những người biết về Hoa Phong lẫn biết về Lê Hải Thiên, nàng đã có xu hướng cho rằng người này rất có thể là sư huynh của ca ca.

Lê Hải Thiên cùng ca ca có rất nhiều điểm tương đồng, thực lực cả hai đều biến thái, ngôn từ cũng bá đạo vô song.

Nếu ai biết về Hoa Phong chẳng ai ngu ngốc cùng hắn đấu khẩu, và Lê Hải Thiên xem ra không hề kém cạnh.

Ban đầu sự tương đồng đến kỳ lạ giữa hai người chính là mấu chốt khiến nàng nghi ngờ đối phương đang cố gắng diễn trò.

Nhưng hiện tại cũng chính sự tương đồng đó, lại nói lên hai người thật sự có quan hệ.

Ca ca không có linh căn nhưng sau năm năm mất tích, khi trở về liền có linh căn, rất có thể trong khoảng thời gian này, ca ca đã bái sư, và Lê Hải Thiên đúng là cùng hắn một sư.

Nếu Lê Hải Thiên thật sự đem Tống Thanh Hào đánh bại, thì ý nghĩ này càng được cũng cố.

- Hắn từng nói hắn mạnh hơn ca ca của muội!

Hàn Băng Linh đột nhiên tiếp lời.

Nàng là người duy nhất tin tưởng Lê Hải Thiên chiến thắng. Không vì gì khác chỉ đơn giản hắn là Hoa Phong.

Từ động tác cho đến cách thức chiến đấu, hắn là Lê Hải Thiên, nhưng tính cách và kỹ năng mắng người, hắn lại là Hoa Phong. Điều này không thể chối cãi.

- Nhưng Tống Thanh Hào rất mạnh!

Hoa Nhi ngưng trọng nói.

Nàng từng cùng tên này giao thủ khi cảnh giới tương đương, kết quả bất phân thắng bại.

Hiện tại dù đã cao hơn đối phương một cái trọng thiên, cũng không nắm chắc thắng lợi.

- Ca ca của muội khi ở Thiên Sơn cảnh đã đánh bại Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên!

- Lê Hải Thiên mạnh hơn ca ca của muội, không lý nào lại thua bởi Tống Thanh Hào!

- Hai người hơn kém hai trọng thiên, nhưng cùng một cảnh giới!

Hàn Băng Linh tiếp tục giải thích.

- Thật kỳ lạ!

Hoa Nhi lẩm bẩm, nội tâm một hồi cổ quái.

Đã bao giờ Hàn sư tỷ nói nhiều về một nam nhân.

...

- Ngươi đã không còn cơ hội để được ta tha thứ!

- Nhưng đấu với ngươi chỉ cần một ngón tay là đủ!

Tống Thanh Hào bị Hoa Phong mắng, sắc mặt lúc này đã trở nên dữ tợn.

Hắn không ngờ một phế vật dám đối với hắn buông lời lẽ xúc phạm. Đây là chuyện không thể nào bỏ qua.

Nếu không đem đối phương dẫm nát, hắn đâu còn mặt mũi lăn lộn.

- Với ngươi ta chỉ cần thanh đao này là đủ!

Hoa Phong đi về phía giá binh khí, rút ra một thanh đại đao, sau khi thổi vài cái liền hướng Tống Thanh Hào nhếch miệng.

Ai cũng biết hắn theo đuổi chưởng đạo, cho nên khi hắn rút chiến đao, đồng nghĩa chấp đối thủ về đạo.

Đối mặt tuyệt thế thiên kiêu Tống Thanh Hào, lại dám chấp đạo, đây mới chân chính là ngông cuồng.

- Khốn kiếp!!!

Tống Thanh Hào như ăn phải ruồi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn nghĩ rằng mình chấp đối phương một ngón tay đã đủ khinh thường, nhưng đối phương không ngờ chấp đạo, cái này còn khinh thường hơn gấp bội.

Hắn là kiếm tu, hiển nhiên không thể chấp đạo, đồng nghĩa đành cắn răng chấp nhận thua thiệt về sự kiêu ngạo.

- Đời này sai lầm lớn nhất của ngươi, là hướng ta chấp đạo!!!

- Ngươi sẽ vĩnh viễn hối hận về hành động ngu ngốc hôm nay!!!

- Bại!!!

Tống Thanh Hào hướng Hoa Phong lạnh lùng nói. Đôi con ngươi ẩn chứa nồng đậm sát khí.

Lời nói vừa đứt hắn liền chỉ tay về phía Hoa Phong. Rốt cuộc chịu động thủ.

Tống Thanh Hào tay trái cầm kiếm để ra sau lưng, tay phải đưa ngón trỏ chỉ về phía Hoa Phong. Đúng là chỉ dùng một ngón tay.

Nhưng đừng thấy hắn đưa ra một ngón tay mà khinh thường.

Từ ngón tay của Tống Thanh Hào phóng xuất ra một đạo kiếm cương với khí thế bức nhân.

Kiếm cương vốn dĩ bá đạo, lại còn được gia trì một tầng kiếm ý, lực đạo liền được đề thăng mảng lớn.

Kiếm cương vừa xuất, lập tức lấy một tốc độ khó tin giết về phía Hoa Phong.

Ý đồ của Tống Thanh Hào là một kích định thắng bại.

Hoa Phong thần sắc đã trở về nghiêm túc, hắn tuy nói chuyện không kiêng nể, nhưng lại không mảy may khinh thường.

Bởi vì Tống Thanh Hào mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm.

-.Loạn Thần Nhật Trụy!

Tông Thanh Hào phóng xuất kiếm cương, Hoa Phong cũng lập tức vung đao chém mạnh.

Không giống như Tống Thanh Hào chỉ hời hợt xuất thủ, Hoa Phong là thi triển đao kỹ.

Hắn không phóng thích đao ý, chỉ đơn giản dùng chân nguyên thông thường gia trì lên đao chiêu.

Lực công kích của một đạo chân nguyên không thể bá đạo bằng hai chân nguyên kết hợp, nhưng để đối phó đạo kiếm cương kia dư sức có thừa.

Loạn Thần Nhật Trụy là một chiêu thức trong bộ đao pháp có tên gọi Tinh Vân Trảm Phá.

Đao chiêu xuất đao quang hiện, đao quang vừa hiện không gian lôi đài mơ hồ bị hỗn loạn, ánh năng mặt trời có dấu hiệu chuyển thành màu đỏ.

Ngay khi ánh nắng hoàn toàn chuyển đỏ, đao quang liền bộc phát khí thế khủng bố.

Không một chút chậm rãi đao quang lao về phía kiếm cương với sự tất cả sự bá đạo.

Rất nhanh.

Oanh

Đao kiếm rất nhanh va chạm, tao ra thanh âm giao kích bạo liệt khủng bố.

Nhưng có một điều còn khủng bố hơn, đó là đao quang đã đem kiếm cương đập cho tạp toái, dư lực năm thành gào thét giết về phía Tống Thanh Hào.

Ầm

Tiếp tục là một thanh âm trầm đục vang lên, sau thanh âm Tống Thanh Hào bị đẩy lùi năm bước, đáng nói kiếm trên tay đã ra khỏi vỏ.

Oanh

Một thanh âm còn đáng sợ hơn thanh âm giao kích mấy lần, đó là thanh âm của sự chấn động.

Tống Thanh Hào bị đẩy lui năm bước ngoài số ít người, thì đây là chuyện không một ai từng nghĩ tới.

Tống Thanh Hào rơi vào hạ phong là chuyện khó tưởng tượng bực nào.

Tuyệt thế thiên kiêu lại thua bởi một vô danh tiểu tốt thấp hơn mình hai trọng thiên, đây là một điều phi thường không thể chấp nhận.

- Chỉ là do Tống Thanh Hào quá khinh địch mà thôi!

- Ta lại thấy Lê Hải Thiên đủ sức hạ gục Tống Thanh Hào!

Hai luồng ý kiến trái chiều đã bắt đầu nổ ra.

Số đông cho rằng Tống Thanh Hào khinh địch. Còn số ít thì lại cho rằng Lê Hải Thiên đủ sức vượt ải Tống Thanh Hào.

Ý kiến của phần ít khán giả dù rất hoang đường, nhưng cái gì cũng có nguyên nhân.

Lê Hải Thiên bỏ chưởng dùng đao, Tống Thanh Hào nói chấp ngón tay nhưng kiếm đã ra khỏi vỏ.

Và nếu không phải trong lúc khẩn cấp dùng kiếm ngăn cản đao quang, lúc này có lẽ đã rớt khỏi lôi đài.

Hai bên đều chấp, nhưng phần thắng lại thuộc về Lê Hải Thiên, hiển nhiên đây là cái lý để số ít khán giả tin vào hắn là người chiến thắng cuối cùng.

Bất quá chỉ là niềm tin, còn sự thật vẫn không ai dám chắc chắn, bởi theo tất cả dù sao Tống Thanh Hào cũng là người thiệt thòi khi không sử dụng binh khí.

- Ai lại có thể dạy ra một cặp đôi biến thái như này!

- Hết Hoa Phong lại đến Lê Hải Thiên, liệu còn xuất hiện thêm ai khác?

Tông chủ Kiếm Tông lẩm bẩm.

Câu nói của hắn cũng là suy nghĩ của cao tầng tông môn, thậm chí cả cao tầng Phong Linh Tông.

Có thể dạy ra hai đồ đệ một tên biến thái hơn một tên, người kia tuyệt đối khủng bố.

Đương nhiên là khủng bố, nếu không khủng bố làm sao dám xưng đệ nhất nhân vũ trụ.

...

- Ngươi thành công chọc giận ta rồi!!!

Tống Thanh Hào sau khi đứng vững, một cỗ phẫn nộ lập tức dâng trào.

Đôi con ngươi nổi lên dày đặc tơ máu. Hắn không ngờ bị một phế vật đánh xuống hạ phong, với hắn đây là sự tình có độ sỉ nhục vô cùng lớn.

Khiến hắn phải dùng đến kiếm, đi trái lời nói ban đầu, chuyện này cũng là một cái vô cùng mất mặt. Nếu hôm nay không đem đối phương hành hạ sống không bằng chết, hắn có lẽ cần một cái hang để sống.

Nhưng một tuyệt thế thiên kiêu như hắn làm sao chấp nhận vào hang. Thế nên trong suy nghĩ của hắn Lê Hải Thiên phải trả một cái giá cực đắt.

- Chọc giận ngươi thì sao?

- Cắn ta sao? Ngươi không phải là chó đi?

Hoa Phong cong miệng trào phúng.

Theo hắn nổi giận là có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, muốn như vậy đánh xong rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.