Kiếm Phá Thương Khung

Chương 140: Chương 140: Ta còn muốn diệt tông.




Mật động yên tĩnh lại chỉ một nam một nữ, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, bất quá Hoa Phong mặc dù lửa nóng toàn thân, nhưng là cật lực áp chế, không muốn vượt quá giới hạn.

- Ngươi vô sỉ!

Hàn Băng Linh bặm môi mắng. Thế nhưng nội tâm lại ngọt ngào.

- Ta không có, tại ta không khống chế được!

Hoa Phong mặt dày nói. Hắn đúng là cố gắng kìm nén rồi, nếu không, không chỉ hôn thôi đâu.

- Không nói với ngươi nữa! Ta phải về rồi! Nếu không sư tôn lo lắng, liền đi tìm!

Hàn Băng Linh hướng Hoa Phong lên tiếng. Thần sắc có chút không nỡ.

- Nhanh vậy liền đi rồi!

Hoa Phong chán nản nói.

- Vậy ngươi còn muốn sao?

Hàn Băng Linh đầu óc lại đen tối một trận, nàng cũng có vài phần chờ mong, thế nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt. Về phần xấu ở đâu thì lại không thể giải thích.

- Muốn hôn thêm cái nữa!

Hoa Phong trực tiếp nói,

- Ngươi đừng hòng!

Hàn Băng Linh kiến quyết từ chối, vô sỉ a trắng trợn vô sỉ.

Thế nhưng Hoa Phong lại cường đạo hôn lần nữa, cơ hội ngàn năm một thuở này, nếu không tận dụng triệt để lần sau khó mà có lại.

...

Địa điểm ghi danh Thiên Địa hội.

Hoa Phong sau khi cường đạo chiếm tiện nghi, liền đưa Hàn Băng Linh rời khỏi mật động, thực lực của nàng đã hoàn toàn khôi phục, cho nên nhanh chóng rời đi.

Trước khi nàng rời đi, Hoa Phong ngoài việc đưa cho nàng hai Lam Thánh quả lẫn mấy cuốn sách truyền thừa, sau đó liền lấy ra kiếm gỗ khoe với nàng.

Nếu như chuyện trước khiến Hàn Băng Linh cảm thấy chấn động xen lẫn hạnh phúc, thì chuyện sau, nàng hận không thể một chưởng đập chết hắn, đây là cố tình lừa gạt chiếm tiện nghi mà. Cuối cùng Hoa Phong phải cật lực năn nỉ một phen, mới miễn cưỡng bỏ qua.

Hiện tại nàng đã về tông môn, còn hắn đang xếp hàng chuẩn bị ghi danh tham gia Thiên Địa hội.

Ý định của Hoa Phong ban đầu là muốn vì tông môn, phụ mẫu mà tạo ra chút danh tiếng, lúc này vẫn là ý định đó nhưng cộng thêm tôi luyện kinh nghiệm, lẫn cùng đám thiên tài tranh đấu một phen.

Sau khi trải qua một trận chém giết hai người Vương Đông, Hoa Phong liền biết thiên tài không phải danh xưng cho có.

Số lượng người ghi danh không nhiều, cho nên rất nhanh liền đến lượt Hoa Phong.

Nơi ghi danh chỉ là căn nhà nhỏ hẹp, chẳng có gì đáng chú ý ngoài chiếc bàn ghi danh, bởi vì tại đó, có hai lão già phân biệt là cẩm bào và hoàng bào, tu vi sâu không lường được.

- Tên gì?

Lão già cẩm bào hơi liếc Hoa Phong sau đó lạnh nhạt nói.

- Hoa Phong!

Hoa Phong không kiêu ngạo không xiểm nịnh đáp.

- Tông môn có không?

Lão già cẩm bào tiếp tục hỏi.

- Phong Linh Tông, Nam vực!

Hoa Phong đối lại.

- Phong Linh Tông chẳng phải lần này nói là không tham gia? Đang cùng Thủy Kiếm Tông xảy ra chiến sự, ngươi làm sao lại ở đây?

Lão già hoàng bào nghi hoặc chất vấn.

- Không giấu gì tiền bối, vãn bối là ra ngoài lịch lãm, tu vi vừa đột phá không lâu, vừa hay gặp Thiên Địa hội, liền muốn ghi danh tích lũy kinh nghiệm.

Hoa Phong không nhanh không chậm giải thích.

- Vừa đột phá cũng muốn ghi danh!

Lão già cẩm bào đánh giá Hoa Phong một chút, hắn lúc này không che giấu tu vi, cho nên đúng là Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ. Do đó sắc mặt khinh thường lời nói mười phần châm chọc.

- Được rồi đây là thẻ bài của ngươi, ba ngày sau thi đấu, nhớ có mặt!

Mặc dù khinh thường nhưng Hoa Phong là đủ tư cách, hơn nữa xem hắn không quá hai mươi, tu vi Thiên Địa cảnh cũng là siêu cấp thiên tài vạn năm hiếm có.

Hai lão già mắt có cao hơn đầu cũng phải cấp thẻ bài cho hắn. Trong suy nghĩ của bọn họ, Hoa Phong không thể vượt qua nổi vòng đầu, thì tích lũy cái rắm, dù là thiên tài nhưng còn quá yếu.

Hoa Phong sau khi nhận tấm thẻ bài màu đen, kích thước cỡ hai ngón tay, hơi quan sát một chút, trên đó ghi số năm trăm hai mươi sáu, xác định thẻ bài không có vấn đề, chẳngthèm liếc hai lão già kia một cái, hắn liền nghênh ngang rời đi.

Bộ dạng không xem ai ra gì của Hoa Phong, khiến hai lão già mặt đen lại, tức giận không thôi.

Bình thường thí sinh sau khi lĩnh nhận thẻ bài, dù muốn hay không cũng tươi cười thi lễ với bọn họ, thậm chí là mấy tên đứng đầu Tiềm Long bảng cũng không dám có chút thất lễ nào, không nghĩ tới một tên vừa tiến cấp lại xấc xược như vậy.

Mặc dù bọn họ tức muốn thổ huyết, thế nhưng chỉ có thể để trong bụng mà thôi.

Sỡ dĩ Hoa Phong có thái độ như vừa rồi, đó là hai lão già kia khiến hắn chán ghét, nhìn thôi đã thấy không vừa mắt. Làm cho bọn họ tức giận một trận, là thập phần đáng.

- Ghi danh đã xong, đến lúc tìm nha đầu kia rồi!

Hoa Phong lẩm bẩm. Hắn lúc này là muốn đi tìm Hoa Nhi để hỏi thăm phụ mẫu một chút.

Chẳng mất bao lâu Hoa Phong đã đứng trước tiểu điếm nơi Hoa Nhi đang ở.

Không muốn làm kinh động đám người Viên Tống, hắn liền độn thổ đi vào.

Trong phòng Hoa Nhi lúc này có hai người Viên Tống và nàng.

- Sư muội Điệp Hàn Thương đã bị người giết, hơn nữa xem vết thương là do kiếm gây ra!

Viên Tống sắc mặt ngưng trọng hướng Hoa Nhi nói.

- Giết người trong Thiên Long thành, lại còn là thí sinh sắp thi đấu, ai lại to gan như vậy?

Hoa Nhi có chút hiếu kỳ, kẻ nào lớn mật khiêu khích quyền uy đế quốc, còn chém giết thí sinh thi đấu, thật đủ bản lĩnh.

- Thái Thiên Tông sau khi xem qua vết thương, liền cho rằng hắn bị giết bởi một kiếm duy nhất.

- Còn nữa hiện trường không phát hiện dấu vết chiến đấu, càng thêm xác định việc này!

Viên Tống chậm rãi giải thích.

- Cách đó không xa Vương Đông cùng Điền Vân cũng bị người chém giết, bất quá nơi này là có chiến đấu!

Viên Tống nói tiếp.

- Đại hội chưa khai mạc, ba người xếp trước ba mươi Tiềm Long bảng liền bị sát hại.

- Xem ra trong này hẳn có gì mờ ám!

Hoa Nhi cũng có chút ngưng trọng, chết một người Điệp Hàn Thương có lẽ do tư thù, nhưng hiện tại liên tiếp chết ba người, đây là việc chưa có tiền lệ.

- Ta nghi ngờ là do một người làm ra!

Viên Tống không cho rằng có gì mờ ám, trong đầu hắn lúc này hiện lên thân ảnh không để ai vào mắt kia.

- Huynh muốn nói là hắn làm!

Hoa Nhi nghi hoặc, người đó là ca ca của nàng, hắn thật sự mạnh như vậy sao?

Cũng đúng nếu là ca ca thì chuyện này rất có thể do hắn làm, như vậy chuyện lớn rồi. Giết liền một lúc ba thiên tài hai tông, triệt để gây họa.

- Ta cũng suy chỉ suy đoán thôi!

- Bất quá hắn cực kỳ đáng sợ!

Viên Tống hồi tưởng lại lần đầu cùng đối phương giáp mặt, cảm giác ớn lạnh kia không thể nào quên được.

- Huynh chưa giao thủ với hắn, nguyên nhân gì nói hắn đáng sợ?

Hoa Nhi hiếu kỳ hướng Viên Tống nói.

- Không biết! Nhưng tốt nhất đừng trêu vào hắn!

Viên Tống có chút không thể giải thích.

- Không còn chuyện gì, huynh ra ngoài đi!

Hoa Nhi lên tiếng tiễn khách nội tâm phức tạp. Ca ca không ngờ gây ra đại họa rồi, nếu để bọn họ điều tra ra, rất có thể bị truy sát chân trời góc bể không chết không thôi, thậm chí liên lụy gia tộc.

- Ta không làm phiền!

Viên Tống nội tâm phiền não cáo lui.

Đợi Viên Tống triệt để đi xa, Hoa Phong mới từ dưới đất chui lên.

- Ai?

Đột nhiên phát hiện có người trong phòng , Hoa Nh quát lớn, đối phương vô thanh vô tức tiếp cận, mà nàng không hay biết, khiến nàng có chút khiếp sợ.

- Ca! Là ca ca!

Nhưng khi trông thấy người tới, Hoa Nhi nội tâm chấn động kế tiếp nhào vào lòng đối phương khóc một trận.

- Không khóc a!

Hoa Phong vành mắt cũng hơi đỏ bất quá vẫn là an ủi muội muội.

- Người ta nhớ ngươi!

Hoa Nhi bị Hoa Phong châm chọc liền không tiếp tục khóc, buông hắn ra ủy khuất nói.

- Ta cũng rất nhớ muội và hai người phụ mẫu bọn họ!

Hoa Phong lấy tay lau nước mắt cho Hoa Nhi, áp chế cảm xúc nói.

- Ca! Ngươi làm sao vào đây?

Hoa Nhi chợt nhớ ra cái gì liền hỏi.

- Bí mật!

Hoa Phong cười bí hiểm, làm Hoa Nhi tức đến nỗi giậm chân một trận.

- Ngươi có phải chém giết Điệp Hàn Thương, Vương Tống, Điền Vân!

Hoa Nhi thần sắc lo lắng dò hỏi.

-Ba người đó là do ta giết, không những vậy ta còn muốn diệt Hợp Hoan Kiếm Tông!

Hoa Phong không những không phủ nhận mà còn nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, Hàn Băng Linh có lẽ bị bọn họ hại thảm rồi.

- Ngươi còn muốn diệt Hợp Hoan Kiếm Tông!!!

Hoa Nhi vốn còn muốn tìm cách che chở ca ca một trận, liền bị hắn triệt để hù sợ.

Ca ca nàng đúng là không dùng lẽ thường để nói. Kẻ có thể biến một thanh kiếm gỗ tầm thường, trở nên vô cùng khủng bố, lý nào lại sợ đám người kia.

- Hiện tại muội muốn tiếp ca một kiếm không?

Hoa Phong nhìn Hoa Nhi cười nói, hắn chắc chắn cái muội muội này là ngăn cản được không chỉ một kiếm.

- Hì

Hoa Nhi hướng Hoa Phong lè lưỡi, bộ dạng ngu sao tiếp ngươi một kiếm, thua liền rất mất mặt.

- Phải rồi phụ mẫu cũng có mặt tại đại hội!

Hoa Nhi nhớ ra liền nói.

- Bọn họ đến quan sát hay là thi đấu?

Hoa Phong kích động nói.

- Đáng ra bọn họ là đến thi đấu, bất quá muội cũng tham gia, nên bọn họ chỉ quan sát thôi!

Hoa Nhi bộ dạng vô tội trả lời.

- Bọn họ cũng là Thiên Địa cảnh sao? Nếu vậy liên quan gì đến muội có thi đấu hay không?

Hoa Phong nghi hoặc khó hiểu. Nếu phụ mẫu là Thiên Địa cảnh liền đủ tư cách tham gia, nhưng muội muội tham gia bọn họ lại quan sát, rất khó hiểu.

- Thể thức bốc, là thăm ngẫu nhiên, nếu bọn họ thi đấu không, may bốc thăm gặp bọn họ, ta cùng bọn đánh nhau a?

Hoa Nhi cười giải thích.

Ách

Hoa Phong hơi ngẩn ra, triệt để hiểu rõ.

- Muội có thể đưa ta đi gặp họ không?

Hoa Phong muốn ngay lập tức gặp mặt phụ mẫu hắn sắp không chịu nổi.

- Bọn họ đi cùng tông môn, hiện tại chưa tới!

Hoa Nhi hiểu rõ tâm trạng ca ca, nhưng là phải đợi rồi.

Hoa Phong sắc mặt ảm đạm. Bất quá qua ba ngày liền gặp.

Sau khi hai huynh muội ôn chuyện một hồi, Hoa Phong liền độn thổ rời đi, chuyện này khiến Hoa Nhi trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.